Tuy Kim Cương khổng lồ nghe thấy lời Vua thời không nhưng động tác không hừ ngưng lại, đôi nắm lại như hạt mưa nhỏ rơi vào khối đá lớn đại địa
hạch tâm. Đồng thời, trên người Kim Cương Vương tràn ngập một loại sát
khí như muốn hủy thiên diệt địa.
Thời khắc này, Kim Cương Vương
chính là chúa tể thiên hạ, bất cứ kẻ nào cũng đừng mơ lay động được
quyết tâm chém chết đối phương của y.
Trong không gian nổi lên
một tia dao động kỳ dị, bạch sắc phi điểu chợt xuất hiện trước mắt đám
người Doanh Thừa Phong, sắc mặt lạnh lùng nói:
- Doanh huynh, hy vọng ngươi có thể làm bảo người này dừng tay.
Y ngập ngừng một chút, nói:
- Ta cam đoan với ngươi, tuyệt đối không đoạt chiến lợi phẩm của các ngươi, ta chỉ có mấy câu muốn nói với nó.
Doanh Thừa Phong do dự chốc lát rốt cục mới gật đầu nói:
- Kim Cương Vương, khoan đã.
Nếu là người khác thét to, cho dù có nát họng Kim Cương Vương cũng bịt tai
không thèm nghe. Nhưng Doanh Thừa Phong không giống vậy, lúc giọng nói
vừa thoát ra khỏi miệng thì Kim Cương khổng lồ đã thu nắm tay lại, y
di chuyển bước chân lớn, ầm ầm lùi về phía sau.
Đối với y, chuyện nghe theo lời Doanh Thừa Phong chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Nếu chủ nhân đã phân phó, y phải làm theo, về phần tại sao, thì đó là
chuyện của chủ nhân.
Bạch sắc phi điểu nhìn Doanh Thừa Phong, thấp giọng nói:
- Đa tạ.
Kỳ thật, lấy thực lực của y, hoàn toàn có thể chấn áp mọi người ở đây. Mà
ngay Kim Cương Vương vừa đoạt được bao chỗ tốt trong trận ẩu đả kia.
Trước khi chỗ tốt đó chuyển hóa thành chân nguyên lực, Kim Cương Vương
chẳng thể nào làm đối thủ của Vua thời không.
Nhưng Vua thời không vẫn nhờ cậy Doanh Thừa Phong, hơn nữa việc này ngoài hắn ra ai cũng không thể làm được.
Thế nên, lúc đối diện Doanh Thừa Phong, y vẫn khách khí. Thậm chí y còn
quyết định nếu Doanh Thừa Phong không nể mặt, tùy ý cho Kim Cương Vương
làm bậy thì y cũng phải nuốt cho trôi cục tức này.
Đại địa hạch
tâm khí linh thở dài một hơn, sau khi Kim cương cự nhận cách xa, y lập
tức điên cuồng hấp thu lực lượng đến từ đại địa dưới chân.
Lúc ẩu đả với Kim Cương Vương, tuy y cũng có thể hấp thu lực đại địa nhưng lại không cản nổi tốc độ hấp thu khổng lồ của Kim Cương Vương nên mới càng
đánh càng yếu, còn đối thủ càng đánh càng mạnh.
Nhưng sau lúc Kim Cương Vương rời đi, cảm giác suy nhược như bị hút máu không ngừng đã
biến mất, y lại dùng lực lượng cuồn cuộn không dứt của đại địa để khôi
phục vết thương của mình. Chỉ một lát sau, những vết thương nhỏ trên
người đá khổng lồ đã khỏi hắn, hơn nữa những bộ phẩn tổn hại, vỡ thành
mảng lớn đã dần sinh trưởng phát triển thành thạch đá mới.
Tuy
nhiên nó cũng không dám thả lỏng cảnh giác, Kim Cương Vương sắp giành
được thắng lợi cuối cùng lại đột nhiên thu tay lui ra sau, ngược lại còn khiến y lạnh tóc gáy.
- Khặc khặc…
Đột nhiên, tiếng cười quỷ dị liên tiếp vang lên.
Doanh Thừa Phong nhăn mặt, không ngờ bạch sắc phi điểu xinh đẹp chỉ đam mê
cái đẹp kia có thể phát ra âm thanh khủng bố như vậy, cái này cần bao
nhiêu thù hắn mới khiến y buông tha cái đẹp như vậy.
- Tiểu tử kia, lăn ra đây cho bản tọa.
Người đá khổng lồ giận dữ hét lên.
Tuy giờ nó là nỏ mạnh hết đà, nhưng vẫn không buông tha tôn nghiêm của cường giả bán thần.
- Ha ha, lão bằng hữu, ngươi thật không nhớ ta sao.
Ánh trắng lóe lên, lực lượng không gian biến mất trong nháy mắt, rốt cuộc
bạch sắc phi điểu đã xuất hiện trước mặt hạch tâm khí linh.
Người đá khổng lồ trừng đôi mắt ngưng tụ từ một đôi đá lớn nhìn ra, thời khắc này, lần đầu người đá khổng lồ có thể thể hiện vẻ kinh ngạc giống những người khác rồi.
- Ngươi, sao lại là ngươi…
Nó vươn bàn tay khổng lồ chỉ vào bạch sắc phi điểu, khó tin nói.
- Ngươi, không phải đồ chết tiệt ngươi…và chủ nhân nọ đã bị trấn áp rồi sao?
Bạch sắc phi điêu oán hận nói.
- Phì, đồ ngu xuẩn nhà ngươi sao biết thần thông của chủ nhân lão tử vĩ đại cỡ nào.
Y ngẩng cao đầu, ngạo nghễ nói.
- Ngay trước lúc bị trấn áp, chủ nhân đã thi triển bí pháp vô thương ném ta vào kẽ hở thời không.
- Kẻ hở thời không?
Người đá khổng lồ sửng sốt hồi lâu nói.
- Dù ngươi là vua thời không thì cũng không thể ra khỏi nơi ấy.
Vua thời không cười lạnh.
- Đây là thiên ý, ta ở trong không gian hư vô ngây ngốc tận năm tháng,
rốt cuộc trong tịch mịch thấy một cái khe, rồi từ đó bỏ chạy ra. Hừ, vì
chờ đợi ngày đó, ta đã tiêu hao hết lực lượng nuôi dưỡng nghìn năm.
Người đá khổng lồ lắp bắp trong miệng thì thào.
- Có thể trốn khỏi nơi ấy, mạng ngươi thật quá tốt.
- Đúng vậy, mạng của ta rất tốt.
Bạch sắc phi điểu đột nhiên cười gằn.
- Nhưng ngược lại, mạng của ngươi không xong rồi.
Người đá khổng lồ nheo mắt nói.
- Ngươi mang bọn chúng tới để báo thù sao?
Doanh Thừa Phong đứng một bên giơ tay quẹt miệng, thầm nghĩ lão tử thèm vào báo thù, lão tử là bị tai bay vạ gió.
Hắn đã nhìn ra, giữa bạch sắc phi điểu và Long tộc có thù hận không thể hóa giải.
Nếu được lựa chọn, hắn không nguyện ý cuốn vào chuyện nào, cũng không muốn
đối địch Long thần. Nhưng chuyện đã tới nước này, dù hắn nói thật cũng
không còn đường sống.
Hắn thầm hận trong lòng, chửi rủa thiên tài A Nặc Đức mới xuất hiện của Long tộc kia.
Nếu không tại ngươi, sao ta rơi vào kết quả này.
Bạch sắc phi điểu vênh váo tự đắc nói.
- Đúng vậy, ta tới để báo thù.
Người đá khổng lồ lạnh lùng nhìn mọi người nói.
- Hừ, vất vả ngươi phải đi tìm thần thông Linh Sư. Nhưng muốn giải cứu
chủ nhân ngươi thì đúng là si tâm vọng tưởng. Một khi chủ nhân ta phát
hiện được tung tích của ngươi, nhất định ngài sẽ thi triển thần thuật
giết chết ngươi.
Bạch sắc phi điểu cười lạnh.
- Ngươi yên tâm, chủ nhân ngươi sẽ không biết.
Ánh mắt y đã hiện lên sát khí lạnh lùng.
- Chỉ cần ngươi chết thật sự, chủ nhân ngươi sẽ không tìm ra dấu vết gì.
- Ngươi muốn giết chết ta?
Người đá khổng lồ cười lớn, giống như nghe được câu chuyện buồn cười nhất thế giới.
- Ngươi quên sao, ta là một mảnh hạch tâm đại địa, không thể chết đúng nghĩa.
Bạch sắc phi điểu lãnh đạm nói.
- Trong thế giới này, đúng là ngươi không thể chết thật sự, nhưng nếu
ngươi bị cắn nuốt, nếu ngươi bị con cưng đại địa dung hợp, ha ha, ngươi
nói thế giới này còn tồn tại ý chí của ngươi sao?
Người đá khổng
lồ biến sắc, nó bạo rống một tiếng, cả người như viên đạn mới ra khỏi
nòng pháo xông vào trong trận gió thần thông.
Chỉ cần nhảy vào
thần thông này nó sẽ bị thần thông lực nghiền nát thành phấn vụn. Nhưng ý thức của y sẽ ở lại thế giới này. Chỉ cần chủ nhân thi triển thần thông thuật, y có thể sống lại.
Nếu bị Kim Cương Vương khổng lồ kia
cắn nuốt, vậy ý thức của y cũng sẽ bị cắn nuốt trở thành một phần trí
nhớ của Kim Cương Vương.
Kết cục đó chính là phi hồn phách tán chân chính.
- Ha ha, giờ mới chạy không thấy quá muộn sao.
Vua thời không quát lên, thời gian và không gian xung quanh lại bắt đầu biến hóa quỷ dị.
Khoảng cách người đá khổng lồ lao tới trung tâm cơn gió như rất dài rất lâu,
khoảng cách giống như như bị kéo dãn gấp trăm lần. Đồng thời, động tác
của người đá khổng lồ thong thả như ngây dại ra, giống như một vận động
viên què nhân đang liều mạng chạy trốn, có vẻ mất tự nhiên khó nói.
Nếu là lúc toàn thịnh, dù là Vua thời không cũng đừng mơ hạn chế được hành động của đối phương thoải mái thế này.
Dù sao họ cũng đều là cường giả Bán thần, tuy nói có thiên phú về không
gian và thời gian nhưng tên kia lại có thân thể cao lớn, hơn nữa còn là
mảnh hạch tâm đại địa của toàn thế giới. Thế nên, bên nào muốn đè ép đối phương cũng là chuyện không thể.
Nhưng giờ lại khác, bạch sắc
phi điểu đang ở trạng thái đỉnh cao, còn đại địa hạch tâm khí linh chỉ
còn xác ngoài gần như không thể phá hủy, hơn nữa đa số lực lượng của y
đều bị Kim Cương Vương hút đi, vết thương chồng chết.
Một thân hùng mạnh, giờ chẳng còn tới một phần mười.
Dưới tình huống này, Vua thời không chiếm thượng phong tuyệt đối.
- Kim cương tiểu tử, món chính tới đây.
Tiếng kêu thê lương của bạch sắc phi điểu quanh quẩn trong toàn bộ không gian.
- Cắn nuốt lực lượng của nó đi, ngươi có thể trực tiếp thăng lên Vương
Cấp. Hơn nữa, chỉ cần ngươi luyện hóa được lực lượng trong cơ thể, khẳng định có thể dễ dàng bước vào cảnh giới bán thần.
Kim Cương Vương quay lại nhìn Doanh Thừa Phong.
Tuy y rất thèm muốn đại địa hạch tâm khí linh này, nhưng nếu chủ nhân muốn y buông tay, y sẽ không tham luyến.
Doanh Thừa Phong than nhẹ, hắn biết bạch sắc phi điểu làm vậy để cột hắn vào cùng chiến tuyến.
Tuy nhiên, vào lúc này hắn đã không còn đường lui.
Khẽ gật đầu, Kim Cương Vương vui mừng kêu lên, cơ thể khổng lồ như ngọn núi đè tới.
Người đá khổng lồ kêu thảm, tiếng kêu của y càng lúc càng yếu, ước chừng hai
canh giờ sau, thân hình người đá khổng lồ nổ tung, hóa thành bụi đất màu vàng lốm đốm.
Chỉ có điều, số bụi đất này lại không rơi xuống.
Kim Cương Vương vung hai tay, tận lực giãn rộng cơ thể, y ngửa mặt lên trời thét dài, phát ra một loạt tiếng hét điên cuồng.
Sau đó, số bụi đất màu vàng này như có ý thức tràn vào cơ thể y.
Cơ thể Kim Cương Vương lại biến thành cái động không đáy lần nữa, hấp thu
sạch sẽ số bụi vàng kia mới nhoáng mình trở về hình thái nhân loại.
Tuy nhiên, khí tức trên người y vô cùng đậm đặc, dù không như người đá
khổng lồ kia, nhưng hơi thở trầm ổm tràn ngập còn đáng sợ hơn gã.
Bạch sắc phi điểu ở bên lạnh lùng nhìn, lẳng lặng nhìn đại địa hạch tâm khí
linh bị Kim Cương Vương cắn nuốt từng chút một, y còn nghe thấy tiếng
kêu thê lương thảm thiết và nguyền rủa không cam lòng vào giây phút cuối của đại địa hạch tâm khí linh.
Khóe miệng y nhếch lên cười thản nhiên, thầm nói.
- Chủ nhân, kẻ đồng lõa thứ nhất đã bị diệt trừ, hừ hừ, đợi sau khi ta cứu ngài ra, chúng ta lại náo y long trời lở đất.