- Đây, đây là…
Trong đại điện, phần đông những đại sư trên mặt đều không che giấu được sự rung động.
Bọn họ đều là những người có kiến thức rộng rãi, trong lĩnh vực rèn khí lại có được sự hiểu biết vượt xa những người bình thường, cho dù là Kỵ Sĩ Vương điện hạ hùng mạnh, về lĩnh vực này cũng không giỏi bằng bọn họ được.
Nhị vòng Thiên Kỵ thực Thánh khí tuy rằng không nhiều lắm, nhưng trong số những người đang có mặt ở đây cũng có không ít người đã tự tay rèn ra nhị vòng Thiên Kỵ thực Thánh khí, người nhìn thấy nó thì lại càng không ít.
Nhưng trong quá khứ, đều là chủ nhân của Thánh khí toàn thân mặc giáp trụ, cầm theo Thiên Kỵ Thánh khí đi nghênh đón Thiên Kỵ Lực.
Đừng nói là nhị vòng Thánh binh đích thực, cho dù là lần đầu tiên rèn được Thánh khí cũng như vậy.
Có thể nói, nếu chủ nhân của Thánh khí không ở bên cạnh, thì bọn họ cũng không dễ gì có thể tiến hành rèn và gia công lại Thiên Kỵ Thánh khí. Bởi không ai có thể cam đoan, sau khi mất đi sự trợ giúp của chủ nhân Thánh khí, thì Thánh khí còn có thể may mắn tồn tại trong Thiên Kỵ Lực hay không nữa.
Nhưng lúc này đây, cách làm của Doanh Thừa Phong lại làm cho bọn họ được mở rộng tầm mắt.
Hóa ra dưới sự chèn ép của Thiên Kỵ Lực, khí linh cũng sẽ chủ động tăng thêm sức mạnh.
- Haiz
Nặc Y Nhĩ đại sư thở dài một tiếng, nói:
- Khí linh kia có thể chủ động tăng thêm lực lượng ở trong Thiên Kỵ, thật làm cho người ta không thể tưởng tượng được.
Vẻ mặt Khấu Nhuệ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nói:
- Đúng vậy! Việc này từ trước đến nay chưa từng có, cho nên chúng ta cũng không hề biết được.
Trước ngày hôm nay, bất kể là kinh nghiệm từ thức tế hay là kiến thức được ghi trong sách, cũng chưa từng có việc này xảy ra, ngay cả bọn họ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh nhị vòng Thiên Kỵ thực Thánh binh một mình đối kháng với lôi vân Thiên Kỵ như thế này đấy.
Một vị đại sư hai mắt sáng rực, nói:
- Đó là một biện pháp rất tốt, chúng ta phải thử nghiệm và nghiên cứu một chút mới được.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều lóe lên sự hưng phấn, tâm tư không ngừng chuyển động.
Nhưng, sau khi Khấu Nhuệ trầm tư một lúc lâu, lại cười khổ một tiếng, nói:
- Các người có ai dám làm như vậy, có ai có thể đủ tư chất để làm được như vậy sao?
Mọi người đều ngẩn ra, cho dù là Nặc Y Nhĩ đại sư thì vào giờ khắc này cũng không thể nào trả lời được câu hỏi đó.
Thánh khí cần phải có vật liệu, đây đã là điều cực kì trân quý rồi. Mà muốn rèn ra được Thiên Kỵ Thánh khí, thì tất nhiên phải dùng những vật liệu trân quý mà ngay cả bọn họ cũng thấy đau lòng khi dùng đến.
Nếu không làm như vậy, thì cơ hội rèn thành công một Thiên Kỵ Thánh khí là cực kì thấp, cho dù là người được xưng là cao thủ rèn của Quang Minh Thánh giáo- Nặc Y Nhĩ đại sư, sau khi trải qua nhiều năm lãng phí một lượng lớn vật liệu, thì mới có thể rèn ra được mười kiện Thiên Kỵ Thánh khí.
Vật này quý báu như vậy, có thể nói là không gì sánh nổi.
Mà nhị vòng Thiên Kỵ thực Thánh khí lại còn là một Thiên Kỵ Thánh khí bình thường được rèn và gia công lại.
Không chỉ cần vật liệu quý báu hơn nữa, mà trong khi rèn còn phải mạo hiểm đánh cược và chấp nhận thất bại bất cứ lúc nào.
Trong số những người này, ngoài Nặc Y Nhĩ đại sư ra, những người còn lại muốn rèn được nhị vòng Thiên Kỵ Thánh khí, thì xác suất thành công không vượt quá ba phần (30%).
Một khi rèn thành công, chủ nhân của vật ấy nhất định sẽ được coi như là tính mạng của nó.
Nếu lúc này nghênh đón Thiên Kỵ lôi vân, vậy thì cho dù chủ nhân của Thánh khí có liều mạng, cũng không thể làm cho Thánh khí có bất kì tổn thất nào.
Nếu bọn họ muốn để cho nhị vòng Thiên Kỵ Thánh khí một mình đi nghênh đón lễ rửa tội của Thiên Kỵ lôi vân, chỉ sợ chủ nhân của Thánh khí kia sẽ trở mặt tại chỗ cho mà xem.
Những đại sư rèn khí có tu vi cao, trên con đường rèn khí có thể đem nhóm Kỵ Sĩ Vương ném ra mười tám con phố.
Nhưng, nếu hai bên cùng động thủ, như vậy thì đừng nói là Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ, cho dù là một người Đại công tước có cấp bậc Kỵ sĩ cũng có thể đánh cho bọn họ sợ đến mức tè ra quần rồi.
Cho nên, trong số những người họ, ngoài Nặc Y Nhĩ đại sư và lác đác vài người nữa ra, những người khác cho dù có lá gan lớn thế nào cũng không chắc sẽ có được phần tài nguyên này để cho bọn họ phung phí.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, Doanh Thừa Phong cười ha hả bước vào trong đại sảnh. Trên tay hắn chính là chiếc rìu lớn vừa trải qua lễ rửa tội của Thiên Kỵ lôi vân.
Sau khi rèn xong nhị vòng rìu lớn, Doanh Thừa Phong cũng mở cờ trong bụng, hắn cầm lấy vật đó đang định đi đến hành cung Ái Lệ Ti một chuyến, trả lại chiếc rìu lớn này về cho Bá Vương.
Thánh binh hùng mạnh như vậy, thời gian ở cùng chủ nhân càng lâu thì trình độ ăn ý của họ lại càng cao, uy năng phát ra lại càng mạnh mẽ.
Nhưng khi hắn vừa rời khỏi phòng rèn khí, đi qua đại sảnh, bước chân cũng đột ngột phải dừng lại.
Bởi vì hắn nhìn thấy, trong đại sảnh lúc này, có đến hơn phân nửa đại sư trong giáo đều đang tụ tập tại đây.
Thu lại nụ cười trên mặt, ánh mắt Doanh Thừa Phong chuyển một vòng, vẫn như thường lệ rơi xuống trên người Khấu Nhuệ.
Trong những vị đại sư có mặt tại đây, hiển nhiên Khấu Nhuệ là người mà hắn quen thuộc nhất:
- Khấu đại sư, Xảy ra chuyện gì vậy?
Hắn nghĩ rằng, trừ phi là xảy ra sự việc có thể chấn động đến toàn bộ Thánh giáo, hoặc là xuất hiện sự việc ảnh hưởng đến nền móng rèn khí của Thánh Điện, nếu không thì muốn tập hợp đông đảo đại sư lại cùng một chỗ như vậy là tuyệt đối không thể nào làm được.
Sắc mặt Khấu Nhuệ cực kì kì quái, ông ta lắc đầu, nói:
- Không… có việc gì lớn.
Chỉ có điều, khi ông ta nói ra những lời này thì ngay cả chính ông ta cũng không quá tin tưởng vào lời nói của mình.
Doanh Thừa Phong đảo mắt một vòng qua mọi người, đôi mắt sáng ngời, nói:
- Chẳng lẽ, Thánh Điện rèn khí của chúng ta lại xuất hiện một vị đại sư nữa?
Lúc hắn tiến hành khảo hạch để lên cấp đại sư, cũng có hơn nửa số đại sư rèn khí đích thân đến hiện trường để giám sát.
Nhìn bộ dạng hiện giờ của mọi người, thật đúng là có vài phần tương tự với lúc đó.
Khấu Nhuệ liếc mắt, nói:
- Không có.
Ông ta thầm nhủ trong lòng: “ngươi coi đại sư rèn khí là cái gì, là rau cải trắng bán ở trong chợ sao, ngoài quái thai như người ra, làm sao còn có thể lại nhảy ra một người tương tự như vậy nữa chứ.”
Chân mày Doanh Thừa Phong khẽ nhíu, hắn lại nhìn ánh mắt của mọi người, sau đó nhìn xuống chiếc rìu lớn trong tay mình, rốt cục cũng sáng tỏ:
- Các vị tiền bối, các vị… không phải là vì vãn bối rèn lại rìu mà đến đây chứ?
Nặc Y Nhĩ đại sư tiến lên một bước, nói:
- Doanh đại sư, biểu hiện của ngươi ngày hôm nay thật sự là ngoài dự đoán của mọi người đấy.
Trong lòng Doanh Thừa Phong khẽ chấn động, thân phận của Nặc Y Nhĩ đại sư không phải là nhỏ, cho dù là ở trong Thánh Điện cũng vẫn là người đứng đầu.
Thời điểm ông ta lớn tiếng gọi người khác, đều là chỉ mặt gọi tên, rất ít khi thêm hai chữ “đại sư” vào phía sau tên của bọn họ.
Nhưng lúc này đây, lão nhân gia ông ta sao lại phá lệ như vậy?
Cười ha ha hai tiếng, trong đầu của Doanh Thừa Phong nhanh chóng xuất hiện các loại suy đoán, hắn cũng không dám cho lời nói của đối phương là thật, nói:
- Nặc Y Nhĩ đại sư, ngài quá khen rồi. Vãn bối chỉ là gia công lại rìu lớn một chút thôi, không đáng để nhận lời khen ngợi như thế của đại sư.
Đa số đại sư có mặt tại đây đều hơi bĩu môi, thầm nghĩ trong lòng: “tiểu tử nhà ngươi làm được chuyện lớn như vậy mà còn không đáng được tán dương, vậy thì không biết chuyện gì mới đáng được tán dương đây?”
Nặc Y Nhĩ đại sư vung tay một cái, nói:
- Ngươi không cần phải khiêm tốn, lão phu có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo một chút, xin Doanh đại sư giải đáp cho sự nghi hoặc này.
Trong lòng Doanh Thừa Phong kinh hãi, vội vàng nói:
- Không dám nhận là giải đáp nghi hoặc, xin đại sư cứ hỏi, điều gì vãn bối biết, vãn bối sẽ nói ra hết.
Dù sao hắn cũng chỉ là người mới, hơn nữa tu vi lại thấp, ngay cả tước vị cũng chưa có, nào dám nhận những lời này chứ.
Nặc Y Nhĩ đại sư nghiêm nghị nói:
- Doanh đại sư, ngươi rèn nhị vòng Thiên Kỵ thực Thánh khí, tại sao không để cho Bá Vương theo bên người, nếu như Thánh binh bị ngã xuống ở trong Thiên Kỵ Lực, thế thì phải làm thế nào đây?
Doanh Thừa Phong vẻ mặt sửng sốt, hắn buồn bực nói:
- Đây cũng không phải là lần đầu tiên vãn bối rèn Thánh binh cho Bá Vương, đã không cần phải hấp thụ máu tươi của ông ta nữa. Vì sao phải để Bá Vương theo bên cạnh chứ?
Chiếc rìu lớn này là Thánh binh mà Doanh Thừa Phong thiết kế riêng cho Bá Vương, cho nên ở lần rèn đầu tiên, cần một lượng máu tươi của ông ta làm chất dẫn, sau khi rìu lớn thành hình thì liền tự động công nhận thân phận của ông ta.
Nhưng lần rèn gia công lần hai này, không nhất thiết phải cần đến máu của ông ta nữa.
Nặc Y Nhĩ đại sư sửng sốt hồi lâu, trong đầu ông ta đã hiện lên một ý niệm, thử thăm dò hỏi:
- Doanh đại sư, ngươi không biết lệ thường khi rèn nhị vòng thực Thánh khí sao?
Doanh Thừa Phong không hiểu ra sao cả, nói:
- Lệ thường gì? Rất quan trọng sao?
- Hít …
Một loạt âm thanh hít không khí liên tiếp vang lên trong đại sảnh.
Mặt Nặc Y Nhĩ đại sư co quắp một chút. Một lúc lâu sao, ông ta mới thở dài một tiếng, nói:
- Doanh đại sư, sau này nếu ngươi lại muốn rèn gia công nhị vòng thực Thánh khí lần nữa, tốt nhất vẫn nên để chủ nhân của Thánh khí đi theo bên cạnh đi.
- Tại sao?
Doanh Thừa Phong truy hỏi đến cùng.
- Bởi vì Thánh khí cần chủ nhân của nó trợ giúp để đối phó với Thiên Kỵ lôi vân.
Nặc Y Nhĩ đại sư tức giận nói:
- Lần này là ngươi may mắn đấy! Nhưng lần sau chưa chắc sẽ có được may mắn như vậy đâu.
Doanh Thừa phong ngẩn ra, trên mặt của hắn nổi lên một tia bừng tỉnh đại ngộ. Tuy nhiên chỉ ngừng lại trong một lát, hắn liền cất cao giọng nói:
- Nặc Y Nhĩ đại sư, vãn bối cực kì có lòng tin với chính mình trong việc rèn nên Thánh khí. Nếu Thánh khí đó ngay cả Thiên Kỵ lôi vân cũng không thể ứng phó được, mà phải cần đến sự trợ giúp của chủ nhân, vạy thì sức mạnh của nó tất nhiên sẽ có hạn.
Dừng lại một chút, hắn lại tiếp tục nói:
- Vãn bối, rất có lòng tin với Thiên Kỵ Thánh khí do mình rèn ra.
Lời nói này tuy thanh âm không lớn, nhưng lại rất có lực, nghe vào trong tai các vị đại sư khác, lại giống như tiếng chiêng trống kêu, làm cho bọn họ rung động thật sâu.
Rất có lòng tin với Thiên Kỵ Thánh khí mà mình rèn nên.
Lời nói này hùng hồn đến mức nào, dõng dạc đến nhường nào, lại kiên cường dũng cảm đến bực nào.
Tuy rằng mọi người đang có mặt tại đây đều là đại sư rèn khí của Thánh giáo, nhưng ngoài Doanh Thừa Phong ra, không có ai dám nói ra những lời như thế này.
Để cho nhị vòng thực Thánh khí một mình nghênh đón Thiên Kỵ lôi vân, cho dù là Nặc Y Nhĩ đại sư, cũng không có được sự dũng cảm như vậy.
Trong đại sảnh chợt trở nên yên tĩnh đến mức quỷ dị, ngay cả tiếng hít thở của mọi người dường như cũng trở nên như có như không. Vào thời khắc này, nơi đây lại yên tính như vậy.
Doanh Thừa Phong nháy mắt hai cái, trố mắt líu lưỡi nhìn mọi người, nhưng trong lòng thì lại thầm nghĩ.
“Vẻ mặt kia của mọi người là vẻ mặt gì vậy, nếu rèn thất bại, thì rèn lại lần nữa không phải là được rồi sao, làm gì phải khẩn trương như vậy chứ.”
Nếu để cho đám người Nặc Y Nhĩ đại sư và Khấu Nhuệ đại sư biết được ý nghĩ này của hắn, chỉ sợ là trong lòng đều muốn lột từng lớp da của hắn ra đấy.
Thiên Kỵ Thánh khí, ngoài việc có được Trí Linh và Đan Lô Khí Linh của Doanh Thừa Phong là có thể dễ dàng rèn được ra, còn có ai có thể dõng dạc cam đoan sẽ rèn thành công được nữa đâu.
Một lúc lâu sau, Nặc Y Nhĩ đại sư thở dài một tiếng, nói:
- Doanh đại sư, ngươi muốn đi đâu vậy?
Doanh Thừa Phong nói:
- Vãn bối muốn đem chiếc rìu lớn cho Bá Vương, để cho ông ta kết hợp với nó, tranh thủ để đạt được thành tích tốt trong cuộc thi linh thú sắp tới.
Nặc Y Nhĩ đại sư nhìn đi nhìn lại chiếc rìu lớn, nói:
- Có được sự tương trợ của bảo vật này, Bá Vương nhất định có thể đạt được Thấu Ngọc Cốt Tủy.
Doanh Thừa Phong nghe vậy mừng rõ, nói:
- Đa tạ lời nói tốt lành của đại sư.
Nặc Y Nhĩ đại sư nhẹ nhàng vung tay lên, nói:
- Ngươi đi trước đi.
- Vâng
Doanh Thừa Phong cúi người thật sâu về phía mọi người, rồi vội vàng rời đi.