Tạo Thần

Chương 41: Chương 41: Tranh tài.






Từng tiếng bước chân vững chãi có lực vang lên. Trong khoảnh khắc nghe được thanh âm ấy, tất cả mọi người đều ngừng bàn tán, thân hình họ thẳng tắp và mắt nhìn thẳng về phía trước.

Bởi từ tiếng bước chân quen thuộc này, họ nghe ra thân phận của người đến.

Bóng người thoạt hiện, Doanh Lợi Đức từ từ đi vào. Ánh mắt ông đảo qua, khi thấy tinh khí thần mọi người biểu hiện thì mới lộ vẻ hài lòng.

Mặc dù thực lực đám nhóc trước mặt không phải rất mạnh, nhưng chỉ cần có thể giữ vững tinh thần và ý chí tiến thủ như hiện tại, thành tựu sau này tuyệt đối sẽ không thể kém hơn bản thân mình.

Cứ vậy thì mấy đời sau Tam Hạp thôn nhất định sẽ quật khởi, trở thành lão đại chiếm lấy một phương.

Tằng hắng một tiếng, Doanh Lợi Đức lấy ra hai bình ngọc, nói: “Hải Đào, Xuân Hiểu! Các ngươi bước lên!”

Tròng mắt Doanh Hải Đào và Trương Xuân Hiểu lập tức sáng rực. Họ lập tức đoán ra bên trong bình ngọc chứa vật gì rồi.

Liếc mắt nhìn nhau, hai người bọn họ mừng rỡ bước nhanh tới.

Dựa theo phỏng đoán ban đầu của họ, trong vòng ba tháng mà Doanh Lợi Đức kiếm được một viên thượng phẩm Dưỡng Sinh đan cũng đã là chuyện không dễ. Nhưng không nghĩ tới, chỉ cần lão nhân gia ngài động thủ một phen thì đã có hẳn hai viên.

Nói như vậy, bất kể kết quả tỉ đấu lần này của họ như thế nào thì mỗi người đều được phát cho một viên thượng phẩm Dưỡng Sinh đan.

Đối với người đã đạt đến chân khí tầng sáu đỉnh phong như bọn họ mà nói, không có chuyện gì khiến họ cao hứng hơn được nữa.

Doanh Lợi Đức trầm giọng nói: “Hai người các con phóng tay đánh một trận để vi sư nhìn xem trong ba tháng này đường tu luyện có tiến bộ chút nào hay không!?”

Doanh Hải Đào và Trương Xuân Hiểu đều nghiêm mặt. Bọn họ cung kính đáp một tiếng, ôm quyền thi lễ với nhau rồi sau đó bắt đầu trận đấu.

So với ba tháng trước, tu vi chân khí của họ không hề tiến thêm nhưng khi xuất thủ thì lại biến hóa và linh hoạt hơn nhiều. Bởi vậy có thể thấy được, trong ba tháng này bọn họ cũng không buông thả việc tu luyện của mình, vẫn chuyên cần khổ tu như cũ.

Chẳng qua, có thể phát hiện ra sự ảo diệu này thì chỉ có ba người: Doanh Lợi Đức, Doanh Hải Khang và Doanh Thừa Phong mà thôi.

Doanh Lợi Đức và Doanh Hải Khang vì thực lực đã đạt đủ cảnh giới, còn Doanh Thừa Phong thì vốn đã có Trí Linh trong người.

Bằng khả năng tính toán siêu phàm của Trí Linh, sau khi quan sát một chốc thì thật sự đã đưa ra phán đoán tương đối chuẩn xác năng lực của bọn họ.

Ngoại trừ ba người bọn họ, những người còn lại chỉ có thể thấy một vùng núi quyền biển cước, căn bản không ai biết đến tột cùng là người nào trong số họ đang chiếm thượng phong.

Chỉ chốc lát sau, Doanh Lợi Đức gật đầu, nói: “Dừng tay!”

Doanh Hải Đào và Trương Xuân hiểu lập tức thu tay lùi lại, tách hẳn nhau ra.

Bọn họ vốn là huynh đệ đồng môn, khi luận bàn vẫn luôn giữ ba phần sức lực bản thân. Lúc này, khi sư trưởng mở miệng thì tự nhiên lập tức tách ra.

Doanh Lợi Đức mặt mang nét cười. Ông nói: “Không tệ! Hai người các ngươi đều có tiến bộ, không lãng phí thời gian vô ích!” Cổ tay rung lên đã bắn bình ngọc vút tới.

Hai người Doanh Hải Đào tiếp lấy bình ngọc, không khỏi quá đỗi vui mừng. Họ đồng thanh nói: “Đa tạ sư phụ!”

Doanh Lợi Đức khẽ gật đầu, ánh mắt hữu tình vô ý ngừng lại trên mặt Doanh Thừa Phong rồi mới nói: “Các ngươi lui xuống đi! Những người còn lại bước lên thử một chút, xem có tiến bộ hay không?!”

“Vâng!”

Chúng đệ tử đồng thanh cung kính đáp. Từng người lập tức tiến đến trước mặt Doanh Lợi Đức, rùn người tấn mã bộ rồi vung quyền đánh ào ào.

Chân khí, là căn cơ tu luyện của tất cả Võ sĩ. Muốn có thực lực cường đại thì nhất định phải có chân khí cường đại. Đây đã là nhận thức chung của mọi người.

“Uỳnh…”

Từng tiếng quyền phong xé gió nổ vang. Sắc mặt tất cả mọi người đều nghiêm túc và cùng thực hiện một động tác. Có điều, trong lòng bọn họ lại vô cùng hi vọng có thể nhận được sự khen ngợi của Doanh Lợi Đức.

Doanh Thừa Phong bước lên. Hắn hít sâu một hơi đánh ra một quyền vang động.

Chân khí trong cơ thể sôi trào cuồn cuộn rồi theo kinh mạch bắn ra. Người đứng trước hắn cũng mơ hồ cảm thấy một luồng lực vô hình lướt qua mặt, khiến trong lòng phát rét.

Doanh Lợi Đức chậm rãi gật đầu rồi nói: “không tệ, chân khí tầng ba của con đã hoàn toàn vững chắc. Sau này phải không ngừng cố gắng, không được buông lỏng!”

“Dạ!” Doanh Thừa phong cung kính đáp một tiếng. Nhưng không ai thấy được, lúc hắn cúi đầu xuống thì trên mặt lại hiện ra một nụ cười mơ hồ.

Một quyền vừa rồi hắn cũng không phát hết toàn lực, chỉ kích phát sức mạnh chân khí tầng ba mà thôi.

Dù Doanh Lợi Đức là người từng trải, nhưng làm sao ông ta cũng không nghĩ ra, Doanh Thừa Phong sau khi tấng thăng chân khí tầng ba lại có thể đột phá tiếp chỉ trong ba tháng ngắn ngủi.

Chính vì vẫn giữ suy nghĩ này trong đầu, cho nên ông ta mới bỏ qua nhẹ nhàng đến như vậy.

“Sư phụ, xin chỉ dạy!”

Cổ Liêu bước lên. Sắc mặt hắn nghiêm nghị, hai tay đặt hờ ở thắt lưng. Sau khi Doanh Lợi Đức gật đầu mới vận chuyển chân khí rồi đánh mạnh ra một quyền.

“Bốp…”

Sau một tiếng vang trong trẻo, tựa hồ như ngay cả không khí cũng khẽ run lên.

“Chân khí tầng ba!” Doanh Lợi Đức nhướng mày, trên mặt lộ nét cười rồi nói: “Không tệ, con làm rất tốt!”

Cổ Liêu bái làm môn hạ của ông chưa đầy hai năm nhưng đã tu luyện đến chân khí tầng ba. Mà càng chủ yếu là, trong quá trính này thì gã vẫn không hề dựa vào ngoại lực hay dùng bất kì loại đan dược nào cả. Nếu luận về tư chất thì không hề kém hơn nhóm ba đệ tử Doanh Hải Đào một chút nào.

Khom người thật sâu bái Doanh Lợi Đức, Cổ Liêu cao giọng nói: “Đa tạ sư phụ khích lệ!” Hắn nghiêng đầu dường như liếc về phía Doanh Thừa Phong muốn thị uy, đầu gã khẽ hất lên lộ ra mùi vị đang khiêu khích.

“Được sư phụ ân tứ ban cho đan dược thì sao? Coi như không có đan dược, ta cũng có thể vượt xa ngươi!”

Đến giờ phút này, Sở Liêu vẫn một mực cho rằng đan dược của Doanh Thừa Phong là do Doanh Lợi Đức ban tặng mà thôi.

Doanh Thừa Phong ngơ ngác chớp mắt, lòng hắn thầm nhủ: “Có khi nào trước đây mình đã từng đắc tội với thằng Cổ Liêu này chưa nhỉ?”

Kế tiếp Cổ Liêu, tất cả môn hạ của Doanh Lợi Đức đều vung quyền phóng ra. Mặc dù người đột phá cảnh giới như Cổ Liêu chỉ có một, nhưng biểu hiện của chúng nhân so với lần trước thì tiến bộ rõ rệt.

Nguyên nhân, tuyệt đối bởi vì thượng phẩm Dưỡng Sinh đan!

Chính vì đã thấy viên đan ấy, cho nên mọi người đều kích động, hơn nữa còn nhiệt tình dốc toàn lực vào việc tu luyện.

Bọn họ ai cũng muốn tấn thăng đến chân khí tầng sáu đỉnh phong, hơn nữa được sư phụ ban cho đan dược.

Doanh Lợi Đức gật đầu hài lòng. Ông mỉm cười rồi nói: “Không tệ! Chân khí tầng bốn trở lên bước ra khỏi hàng!”

Mấy tên đệ tử tức thì sải bước ra khỏi hàng, bọn họ đều có tu vi chân khí từ tầng bốn đến tầng sáu. Sau khi chân khí đạt đến trình độ này thì đã có thể tiếp xúc và tu luyện vũ kĩ.

Đến trình độ đó, chân khí không còn là tiêu chuẩn duy nhất để phân cao thấp trong chiến đấu. Nếu như có vũ kĩ cường đại làm hậu thuẫn, những tấm gương vượt cấp khiêu chiến thành công nhìn mãi cũng thành quen mắt.

Dưới sự quan sát chăm chú của Doanh Lợi Đức, đám đệ tử đang đối đầu đâm chém tuy biểu hiện không bằng nhóm tam đại đệ tử Doanh Hải Đào, nhưng dù vậy cũng không thể khinh thường.

Doanh Thừa Phong đứng bên cạnh yên lặng quan sát, ghi tạc những động tác của bọn họ thật kĩ trong đầu.

Trên thực tế, kẻ chân chính quan sát và sao chép là tên Trí Linh có sinh mạng trí tuệ tồn tại. Cho dù trước mặt có nhiều chiêu thức phức tạp đến đâu chăng nữa thì nó vẫn phân tích rõ ràng từng li từng tí.

Tất nhiên, thứ Trí Linh đủ sức ghi chép chỉ là bản thân và biến hóa của chiêu thức, còn phương pháp vận hành chân khí thế nào thì nó lại mù tịt.

Chẳng qua dù như thế, chuyện này đối với Doanh Thừa Phong lại vẫn là một sự trợ giúp cực lớn.

Sau một canh giờ, cả nhóm đệ tử cũng đã phân ra thắng bại cao thấp.

Doanh Lợi Đức gật đầu liên tục, đọc lên tên ba người. Chính là ba cái tên đứng đầu đợt tỉ thí này.

Ông lấy ra ba viên đan dược, nói: “Đây là ba viên trung phẩm Dưỡng Sinh đan! Các con nhận mỗi người một viên đi!”

Ba người đối mặt nhìn nhau, trong mắt họ đều toát lên sự vui mừng.

Một người trong nhóm tiến lên, nói dõng dạc: “Sư phụ, đây phải để cho ba vị sư huynh Hải Đào… Chúng đệ tử không dám nhận!”

Doanh Lợi Đức hừ khẽ: “Sư huynh Hải Khang của các ngươi đã thuận lợi đột phá chân khí tầng bảy rồi! Mà hai người Hải Đào đã có được thượng phẩm Dưỡng Sinh đan thì sao lại quan tâm đến trung phẩm Dưỡng Sinh đan này nữa!”

Ba người Doanh Hải Khang trong lòng đồng thời rỉ máu.

“Ai nói bọn con không cần?! Bọn con, rất quan tâm đó…”

Chẳng qua là, muốn làm trò trước mặt Doanh Lợi Đức… Cho dù lá gan bọn họ lớn gấp đôi cũng không dám nói ra chuyện mình đang nghĩ.

Trầm tư một lúc, Doanh Lợi Đức nói: “Từ nay về sau, ba đứa bọn chúng tách khỏi nhóm các con! Mà mỗi đứa trong nhóm các con, nếu được xếp ở tốp ba của mỗi cuộc tranh tài, đều có thể nhận được một viên hạ phẩm Dưỡng Sinh đan.”

Trừ ba người Doanh Hải Đào ra, tất cả mọi người đều nở nụ cười mừng rỡ, hơn nữa còn lớn tiếng khen sư phụ anh minh.

Trước lần này, phần thưởng mỗi kì Tam nguyệt giác kĩ hầu như đều bị ba người Doanh Hải Đào chia nhau cả. Chúng đệ tử mặc dù không dám nói ra nhưng trong tâm đã sớm ôm lòng oán thán.

Giờ đây, Doanh Lợi Đức thỏa mãn lòng dân, tự nhiên là chiếm được sự hoan hô và ủng hộ.

Doanh Lợi Đức khẽ gật đầu. Kể từ khi ông gia nhập Chú Tạo đường thì phần thưởng mỗi tháng so với trước kia còn phong phú và hậu hĩnh hơn nhiều. Nếu không phải vậy, ông quả thật không bao giờ dám hào phóng đến thế.

“Cấp bốn trở đi thì vậy, dưới cấp bốn thì sao…” Doanh Lợi Đức suy nghĩ một lúc rồi tiếp: “Ta cũng có một viên hạ phẩm Dưỡng Sinh đan làm phần thưởng, phải xem xem ai có thể lấy được!”

Mất tên đệ tử dưới tầng bốn cũng sáng rỡ mắt. Bọn họ vốn cho là Dưỡng Sinh đan làm thế nào cũng không thể đến phiên mình. Nhưng hôm nay xem ra, sư phụ cũng không quên sự tồn tại của bọn họ.

“Các con cũng có thể tỉ thí với nhau!” Doanh Lợi Đức trầm giọng nói: “Người thắng cuối cùng có thể đến chỗ ta nhận đan dược.”

Doanh Thừa Phong lòng thầm nhủ: “Mình chả có cảm giác gì với hạ phẩm Dưỡng Sinh đan, càng không muốn tham gia tỉ thí nhàm chán kiểu này!”

Chẳng qua, hiện tại lắm thầy nhiều ma nên hắn không cách nào cự tuyệt.

“Sư phụ, đệ tử muốn khiêu chiến với Thừa Phong sư huynh! Xin ngài chấp thuận!”

Đột nhiên, một gọng nói bất chợt vang lên. Nơi phát ra thanh âm đó tức thì đã thu hút ánh mắt mọi người.

Tất cả đều quay đầu lại. Cổ Liêu hai tay ôm quyền, vẻ mặt nghiêm nghị. Toàn thân gã tỏa ra ý chiến chiến đấu sắc bén.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.