Cổng cung điện cao to hùng vĩ lộ ra khí thế trang nghiêm túc mục. Mấy kỵ sĩ ưỡn ngực đứng ngạo nghễ trước cổng lớn.
Tất cả ánh mắt mọi người ngước nhìn cổng chính đều tràn đầy sắc tôn kính.
Bởi vì, đây là cung điện của Kha Vương điện hạ vĩ đại.
Bỗng nhiên, một chiếc xe ngựa xa hoa xuyên qua đường núi tới chỗ cổng chính cung điện, và dừng lại.
Sắc mặt của những kỵ sĩ canh gác này khẽ biến. Lập tức có hai người từ bên hông đi vào cung điện, đồng thời thông bẩm lên. Còn những người khác thì không chờ căn dặn, thì trực tiếp mở cổng chính cung điện ra.
Cung điện của kỵ sĩ vương điện hạ chính là hành cung của bọn họ. Người bình thường ra vào đều là cửa hông và cửa sau. Cổng chính bề thế dày chặc biểu hiện mặt mũi của kỵ sĩ vương điện hạ, hiếm khi được mở ra.
Nhưng cánh cổng lớn này lại được mở ra vì chiếc xe ngựa tôn quý này.
Một vị kỵ sĩ tiến lên, cung kính hỏi:
- Xin hỏi, là vị đại sư tôn quý nào quang lâm?
Doanh Thừa Phong trong xe ngựa chợt ngẩn ra, hắn lắp bắp một chút, trong lòng thầm nói, câu hỏi này quả thật khó trả lời.
Dù sao hắn vẫn chưa được Giáo Tông Bệ Hạ chính thức sắc phong, tất nhiên là không thể không biết xấu hổ tự xưng đại sư.
Đồ Kiến Vĩ nhìn ra sự lúng túng của Doanh Thừa Phong, y ho nhẹ một tiếng, nói:
- Chủ nhân nhà ta là theo lời mời của Kha Vương điện hạ mà đến. Bọn ngươi mau đi thông bẩm, nếu chậm trễ thời gian, không gánh nổi trách nhiệm đâu.
Mấy kỵ sĩ ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng thầm tự kêu khổ.
Bọn họ nào có gan đi hỏi Kha Vương điện hạ chứ.
Nhưng chiếc xe ngựa kiểu dáng hoa lệ trước mắt này, cũng duy chỉ có những người tuyệt đỉnh nhất Thánh giáo mới có thể ngồi. Mà nhìn thấy ký hiệu của Rèn Thánh Điện trên xe, thì biết đây nhất định là một vị rèn đại sư.
Phóng mắt nhìn cả Thánh giáo, cũng sẽ không có người dám giả mạo tọa giá của đại sư, cho nên chuyện này tất nhiên là thật.
Ngay lúc bọn họ không biết làm sao, một giọng nói rất to từ trong đại điện truyền ra:
- Ha ha, Doanh đại sư, bổn tọa sớm đã cung hầu rất lâu rồi.
Kha Vương điện hạ đầu đội vương miệng, sải bước đi tới.
Kỵ sĩ canh gác và chúng nhân lân cận nhìn thấy đều trợn tròn mắt, ai nấy đều nhìn chiếc xe ngựa này rất khó tin.
Tuy mọi người đều biết, người có thể ngồi trong xe ngựa nhất định là một vị đại sư nào đó trong Rèn Thánh Điện.
Nhưng trong Rèn Thánh Điện, người có tư cách để Kha Vương điện hạ đích thân ra ngoài nghênh đón tuyệt đối là đếm trên đầu ngón tay. Có lẽ ngoại trừ người đứng đầu trong đại sư rèn Nặc Y Nhĩ đại sư ra, cũng không có người có tư cách này.
Nhưng trong miệng Kha Vương điện hạ rõ ràng gọi là Doanh đại sư.
Đây là vị đại sư nào, không ngờ có sức ảnh hưởng ngang bằng với Nặc Y Nhĩ đại sư.
Vén màn xe lên, một người thiếu niên trẻ tuổi có chút quá phận bước xuống xe.
Sau khi nhìn thấy người thanh niên này, mọi người đều sửng sốt, nhưng lập tức tỉnh ngộ lại. Người này nhất định là đệ tử yêu quý hoặc vãn bối nào đó của một vị đại sư, cho nên mới có thể theo họ đi bái kiến Kha Vương điện hạ.
Nhưng làm tất cả mọi người kinh ngạc là, sau khi người thanh niên này xuống xe, ánh mắt của Kha Vương điện hạ lập tức sáng lên, đồng thời cười to tiến lên kéo lấy tay hắn dưới cái nhìn chăm chú trợn tròn của mọi người.
Chiếc xe ngựa này tuy chỉ có bốn kỵ sĩ tùy tùng ở bên cạnh, nhưng tạo hình của xe ngựa lại là cấp bậc xa hoa nhất trong cả Thánh giáo, cho nên khá thu hút sự chú ý.
Đặc biệt là lúc xe ngựa lặng im dừng lại trước cung điện Kha Vương điện hạ, người xa xa vây xem dần dần nhiều hơn.
Lúc bọn họ biết Kha Vương điện hạ lại đích thân ra nghênh đón, càng nhiều người đều kích động vạn phần, không chớp mắt nhìn phía trước, muốn xem thử vị cường giả có thân phận ngang bằng với Kha Vương điện hạ này rốt cuộc là nhân vật trác việt có hình dạng gì.
Cho nên sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tất cả mọi người đều cả kinh líu lưỡi, căn bản không dám tin những gì mình nhìn thấy.
Doanh Thừa Phong muốn hành lễ vấn an với Kha Vương điện hạ, nhưng cơ thể của hắn còn chưa kịp cúi xuống, thì đã bị Kha Vương điện hạ kéo giữ cánh tay.
- Doanh đại sư, ngài quả nhiên là một người giữ chữ tín. Kha Vương điện hạ cười ha ha nói:
- Lão phu chuẩn bị yến tiện tốt nhất cho ngài, hôm nay không say không về.
Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, vội nói:
- Điện hạ, hôm nay tại hạ trở về còn phải thương nghị một chuyện với Khấu đại sư, thật sự là không thể uống nhiều.
- Ồ, Khấu Nhuệ lão già đó tìm ngài chi vậy. Kha Vương điện hạ kinh ngạc hỏi.
Doanh Thừa Phong cười mà không nói, chỉ là ánh mắt khẽ quét qua người những kỵ sĩ ở cổng chính cung điện.
Kha Vương điện hạ lập tức hiểu rõ, y ha ha cười to, nói:
- Thì ra là thương nghị chuyện thuật rèn đúc à, vậy lão phu không hỏi nhiều.
Trên tu vi võ đạo, thực lực của y cực kỳ cường đại. Nhưng nếu nói tới thuật rèn đúc, thì y lại không biết, không hiểu gì cả.
Bá Vương và Đồ Kiến Vĩ bước xuống xe ngựa, theo Doanh Thừa Phong và đồng bạn của Kha Vương điện hạ vào cung điện.
Lúc cổng chính cung điện đóng lại, ngoài cổng mọi người mới bắt đầu châu đầu ghé tai bàn tán.
Trên mặt bọn họ có sự kích động quá mức tới đỏ mũi. Rất nhanh, chuyện Kha Vương điện hạ và một vị rèn đại sư thần bí gặp nhau nhất thời nhanh chóng lan truyền ra ngoài.
Mỗi một tòa cung điện đều là một vương quốc. Cung điện của Kha Vương điện hạ tuy không thể sánh với Rèn Thánh Điện, nhưng cũng to lớn hùng vĩ. Bên trong điêu khắc tinh xảo, xa hoa, tuyệt mỹ, càng là cao thủ như mây, giống như long đàm hổ huyệt.
Kha Vương điện hạ trực tiếp dẫn Doanh Thừa Phong vào trong một đại sảnh hoa lệ nhất. Y mỉm cười mời Doanh Thừa Phong nhập tọa, đồng thời lệnh người dâng lên mỹ tửu.
Doanh Thừa Phong cũng biết, đến đây uống rượu chỉ là một cái cớ mà thôi.
Kha Vương điện hạ muốn kết giao với hắn, mà đúng lúc hắn cũng đang cần có mấy người thực lực hung mãnh trong Quang Minh thánh giáo làm ô dù, cho nên song phương ăn nhịp với nhau. Làm như vậy không chỉ có thể làm tăng giao tình lẫn nhau, càng phóng ra ngoài tin tức mãnh liệt.
Trong kỵ sĩ vương, cố nhiên có những người muốn dồn Doanh Thừa Phong vào chỗ chết. Nhưng cũng không phải tất cả kỵ sĩ vương đều có mâu thuẫn lợi ích không thể điều chỉnh với hắn.
Rất nhiều kỵ sĩ vương đều có thể hòa bình sống với hắn, thậm chí là hợp tác với nhau.
Doanh Thừa Phong trong Quang Minh thánh giáo không có căn cơ, đối với cơ hội này vô cùng khát khao.
Nếu như song phương đều có tâm ý giao hảo, bắt chuyện tất nhiên là vô cùng vui vẻ.
Trong đại sảnh, ngoại trừ ba người Doanh Thừa Phong và Kha Vương điện hạ ra, còn có ba người khách đi theo. Thân phận của ba người này cũng không phải là nhỏ, chính là cánh tay đắc lực cường đại nhất của Kha Vương điện hạ.
Ba vị cường giả siêu cấp cấp biệt công tước.
Tuy khí tức trên người bọn chúng không thâm sâu khó đoán như của Kha Vương điện hạ. Nhưng so với vị cường giả tước vị bình thường lại siêu cấp hơn nhiều. Ngay cả Bá Vương ở trước mặt bọn họ cũng tận sức thu liễm khí tức thô bạo trên người lại, không muốn xảy ra bất cứ ma sát gì với bọn họ.
Rượu qua ba tuần, Kha Vương điện hạ đột nhiên ho nhẹ một tiếng, nói:
- Doanh lão đệ, lão ca ở đây có món bảo vật, xin lão đệ xem qua một chút.
Y vung tay lên, tất nhiên có người dâng lên một hộp ngọc, cung kính đặt trước mặt hắn.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, không biết Kha Vương điện hạ làm trò quỷ gì. Nhưng hắn đã tin rằng, Kha Vương điện hạ tuyệt đối sẽ không gây bất lợi với hắn, cho nên yên tâm mở hộp ngọc ra.
Ở trong hộp ngọc là một nắm bùn màu đen. Nắm bùn này thoạt nhìn cũng rất bình thường, hơn nữa chỉ bằng ngón tay cái.
Trong đôi mắt của Doanh Thừa Phong lóe lên sắc kinh ngạc, lực lượng tinh thần của hắn phóng ra, nhẹ nhàng quét lên nắm bùn.
Nếu như Kha Vương điện hạ nói nó là bảo vật, vậy nó tuyệt đối không thể là nắm bùn bình thường.
Ngay sau đó, lực lượng tin thần rơi lên nắm bùn. Nhưng làm Doanh Thừa Phong cảm thấy không thể tin nổi là lực lượng tinh thần của hắn lại rộng lớn giống như thạch quặng, một đi không trở lại.
Nắm bùn này lại có năng lực đặc biệt hấp thụ lực lượng tinh thần.
Trong lòng khẽ động, Doanh Thừa Phong giơ tay, lòng bàn tan phóng ra một đường ánh sáng.
Đường ánh sáng này nhẹ nhàng rơi lên trên nắm bùn. Nhưng sau khi đường chân khí của Doanh Thừa Phong phóng ra tiến vào nắm bùn, cũng biến mất không thấy tung tích, ngay cả một chút bóng dáng cũng không thấy.
- Cái này, đây là… Doanh Thừa Phong ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc vui mừng đan xen.
- Ha ha, Doanh lão đệ, lão đệ nhận ra rồi chứ. Kha Vương điện hạ cười to.
Doanh Thừa Phong do dự một chút, nói:
- Kha Vương điện hạ, nếu tại hạ không có nhìn nhầm, vật này có lẽ là tức nhưỡng trong truyền thuyết.
Tức nhưỡng, chính là đất trên trời, có thuộc tích thiên địa, có thể dễ dàng tiếp nhận bất cứ lực lượng công kích nào, cũng có thể phóng ra uy năng lớn giống như nhạc sơn. Chính là một trong những bảo vật cường đại nhất giữa trời đất.
Nhưng gần đây Doanh Thừa Phong tìm đọc tư liệu văn hiến lại phát hiện, cho dù trong Thánh Vực, bảo vật cấp bậc này chính là cực kỳ khan hiếm.
- Đúng vậy, cái này quả thật là tức nhưỡng. Kha Vương điện hạ nhìn hộp ngọc, nói:
- Doanh lão đệ, vật này là của lão đệ.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong khẽ biến, hắn trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, nói:
- Đa tạ ý tốt của điện hạ. Nhưng trọng lễ như vậy, tại hạ không dám nhận.
Vật quý trọng như vậy, có thể nói là bảo vật vô giá. Nếu hắn nhận vật này, vậy món nợ nhân tình này cũng rất lớn, chỉ sợ cả đời cũng chưa chắc trả hết.
Kha Vương điện hạ khẽ mỉm cười, nói:
- Doanh lão đệ, lão đệ nghe ta nói, bảo vật này là có người gửi ở phủ lão ca, hơn nữa chỉ mặt đặt tên tặng cho lão đệ làm vật bồi tội.
Doanh Thừa Phong sửng sốt một cái, ngạc nhiên nói:
- Điện hạ, ngài nói đùa rồi, ai có thể dùng vật chí bảo này để bồi tội chứ.
Kha Vương điện hạ khẽ mỉm cười, nói:
- Là Lâm Vô Địch điện hạ.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong và Đồ Kiến Vĩ đều khẽ biến. Lâm Vô Địch, cái tên này bọn họ cũng không xa lạ.
Trong hơn trăm kỵ sĩ vương ở Quang Minh thánh giáo, danh hạng của Lâm Vô Địch đứng gần phía trước, đại sư cấp đỉnh nằm trong hàng mười người đứng đầu, còn cường đại hơn Ái Lệ Ti điện hạ.
Nhưng cũng chính là cường đại của y, cho nên mới có tên gọi là Vô Địch.
- Điện hạ, tại hạ và Lâm Vô Địch điện hạ không thân không thiết, chưa từng quen biết. Tại sao ông ấy có thể hậu đãi tại hạ như vậy chứ. Doanh Thừa Phong chau mày, trầm giọng nói.
Nếu tặng lễ là một vị kỵ sĩ trưởng bình thường, vậy Doanh Thừa Phong nhận. Cùng lắm rèn cho đối phương một bộ thánh khí để đền lại. Nhưng bảo vật của Lâm Vô Địch điện hạ, hắn vẫn không có lá gan to tùy tiện nhận lấy.
Kha Vương điện hạ thu hồi nụ cười, nghiêm mặt nói:
- Doanh lão đệ, lão ca nói rồi, đây là vật bồi tội của Lâm Vô Địch điện hạ. Nếu lão đệ không chịu nhận, vậy chính là không chịu tha thứ cho y.