Doanh Thừa Phong nhìn đồ trang sức trong tay, trên mặt của hắn lóe ra một tia mừng rỡ.
Thiên Kỵ Thánh Khí lại bị hắn bất động thanh sắc rèn ra như thế, loại chuyện
này nếu như lan truyền ra ngoài, chỉ sợ là sẽ không có người nào tin cả.
Chỉ có điều, nửa ngày sau, sắc mặt của hắn cũng đột nhiên biến đổi, khẽ nhíu mày.
Bá Vương khẽ rùng mình, hỏi:
- Chủ nhân, sao thế, đây không phải là Thiên Kỵ Thánh Khí sao?
Doanh Thừa Phong do dự một chút, nói:
- Đây là Thiên Kỵ Thánh Khí, thế nhưng…
Hắn ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Phẩm chất của nó kém hơn so với Thiên Kỵ Thánh Khí bình thường một bậc.
Quả thật, tuy rằng Doanh Thừa Phong đã bỏ vào đủ số lương kỳ trân thiên
địa, và cũng làm cho Trí Linh đưa vào phân liệt thể. Nhưng phẩm chất của nó dường như là yếu kém hơn một bậc so với dự đoán trước đó.
Đương nhiên loại khác nhau này cũng không hề lớn, nếu Doanh Thừa Phong không
phải là người rèn thì rất khó để cảm ứng được một chút chênh lệch này.
Trên lò luyện đan lại hiện ra một ảo ảnh, Đan Lô Khí Linh cười ha hả nói:
- Vật nhỏ này cũng chưa thật sự trải qua Thiên Kiếp, hơi thiếu chút cũng có lý do của nó.
Hai mắt của Doanh Thừa Phong sáng ngời, lập tức giật mình.
Được sự giúp đỡ của Hàn Băng trường kiếm, bọn họ phóng ra lĩnh vực ở chỗ này.
Uy năng của lĩnh vực vô cùng cường đại, ngay cả sức lực của quang minh lực và thiên địa chi kỵ cũng bị nén tới cực hạn.
Đương nhiên, đó cũng không phải nói sức lực của Hàn Băng vượt qua cả sức lực
to lớn của Quang Minh Thần và thiên địa. Mà là vì được rèn tạo ở trong
lĩnh vực nên khí tức của Thiên Kỵ Thánh Khí đã bị nén đến mức vô cùng
yếu.
Tuy nói khí tức yếu cũng sẽ được quang minh phù hộ và trải
qua khảo nghiệm của sức lực thiên địa, nhưng hai loại sức lực này đều
căn cứ vào hơi thở tràn ra ngoài để quyết định mạnh yếu tự thân.
Bởi vì được lĩnh vực che dấu, cho nên hơi thở do trang sức phóng thích ra cũng không lớn hơn so với con kiến là bao.
Giống vậy, dưới sự thu hút của khí tức ở trình độ này, sức lực quang minh và
thiên địa chi kị cũng sẽ giống như trò đùa của trẻ con.
Thiên địa chi kị sẽ cho là mình phải đối phó với một con kiến, nhưng khi nó tiến
vào liền thấy trước mắt là một cự long. Hậu quả kia như thế nào liền có
thể nghĩ ra được.
Nhưng làm như vậy cũng không cách nào tránh
khỏi khiếm khuyết. Khí Linh vừa mới tấn thăng không trải qua rèn luyện
của Thiên Kỵ Lực, uy năng sẽ luôn kém hơn so với Thánh Khí cùng cấp bậc.
Phải biết rằng, đồ trang sức này chỉ là một loại đồ vật, lúc này là thời cơ
tốt nhất để Khí Linh nghênh đón khảo nghiệm. Nếu bỏ lỡ khảo nghiệm lúc
này, như vậy sau này sẽ mang tới trở ngại vô cùng lớn đối với sự phát
triển của nó.
Bởi vì đến nhị chuyển, tam chuyển, thậm chí là tứ
chuyển, sức lực Thiên Địa chi kị mới thật sự hùng mạnh. Khi đó, tuyệt
đối một mình khí linh không thể thừa nhận nổi.
Đan Lô Khí Linh khẽ mỉm cười, đột nhiên hỏi:
- Ngươi rèn vật đó là cho ai vậy?
Doanh Thừa Phong tùy ý nói:
- Hơn mười ngày sau chính là hội giao dịch…
Ánh mắt của hắn đột nhiên ngẩn ra, sau đó cười nói:
- Ta hiểu được, nếu không phải tự mình dùng mà dùng để giao dịch, như vậy thì mấy Thánh Khí này có phẩm chất như vậy là được rồi.
- Không tồi.
Đan Lô Khí Linh vỗ tay nói:
- Cái gì quan trọng thì để lại cho mình, còn vật để mang ra ngoài giao dịch đương nhiên là phải là vật tốt thứ hai rồi.
Doanh Thừa Phong liên tục gật đầu, hơi có chút hưng phấn nói:
- Khí Linh huynh, vừa ròi chúng ta tiêu tốn bao nhiêu thời gian?
Đan Lô Khí Linh cười ha hả nói:
- Ta và ngươi liên kết, lại ở trong lĩnh vực của Hàn Băng, cho nên chỉ mất có một canh giờ.
- Mới một canh giờ thôi sao, còn có thời gian, chúng ta tiếp tục đi.
- Được.
Nhìn bộ dáng hưng phấn của Doanh Thừa Phong và Đan Lô Khí Linh, Bá Vương lắp bắp vài tiếng, ngẩng đầu nhìn Hàn Băng trường kiếm lóe lên như ánh sao, trong lòng thầm mắng.
Đúng là mấy người điên…
※※※※
Huyền Đức đại nhân đang lẳng lặng chờ đợi ở dưới chân núi.
Dựa theo quỷ củ, sau khi hắn mang người tới đây liền không thể tiếp tục đi
tới. Trừ phi đã qua sáu canh giờ mà thánh thú còn ở mãi trên núi không
xuống, nếu không hắn sẽ tuyệt đối không thể bước vào núi này nửa bước.
Bởi vì trước khi hắn lên núi, ngọn núi này đã bị các phái cấm chế phong
tỏa, ngoại trừ người ứng tuyển ra, không ai có thể bước vào bên trong
nửa bước. Hơn nữa, bởi vì các phái kiềm chế lần nhau, cấm chế nặng nề
nên không ai có thể nhìn thấu tình hình trong núi.
Nhưng một khi hắn bắt đầu lên núi, như vậy thì cấm chế sẽ bắt đầu khởi động.
Khi đó, bản thân của hắn và nhất cử nhất động của thánh thú trên núi liền bại lộ trong mắt mọi người.
Dần dần, chân mày của hắn khẽ cau lại.
Thời gian đã gần tới sáu canh giờ rồi nhưng Doanh đại sư và Bá Vương vẫn chưa chịu xuống dưới.
Tuy rằng hắn không lo lắng đến an nguy của hai người này, nhưng trong lòng
lại âm thầm cục cục, chẳng lẽhai vị này liên kết lại cũng không thể hấp
thu được Thấu Cốt Ngọc Tủy sao?
Tuy rằng thập cường đều có tư
cách tiền vào trong núi, nhưng bởi vì số lượng Ngọc Tủy có hạn, cho nên
người tiến vào càng sớm thì khả năng có thể hấp thu lại càng lớn.
Từ trước tới nay, người mang thân phận đầu danh tiến vào trong núi hấp thu Ngọc Tủy, không những đều thành công hấp thu, hơn nữa thời gian tiêu
phí của bọn họ cũng lại là ít nhất.
Nói như vậy thì trong hai, ba cnah giờ, bọn họ đều cao hứng phấn chấn mà xuống núi.
Nhưng….
Nhìn con đường núi vẫn mù mịt không có bóng dáng con người, Huyền Đức đại nhân liền lo lắng trong lòng.
Nếu Doanh đại sư và Bá Vương thật sự không thể hấp thu được Thấu Cốt Ngọc
Tuỷ, vậy thì chính mình làm sao có thể đối mặt với bọn họ chứ? Nếu để
mọi người thấy khuôn mặt thất vọng uể oải của bọn họ, bọn họ nhất định
sẽ sinh lòng oán hận.
Nếu như là thập cường bình thường, tự nhiên sẽ không được đặt trong lòng Huyền Đức đại nhân. Nhưng Doanh đại sư lại hoàn toàn khác.
Mắt thấy thời gian càng ngày càng gần, Huyền Đức đại nhân lại càng thêm lo lắng.
Thật lâu sau, rốt cục hắn đã quyết định được một chủ ý, một khi thời gian đã tới, hắn trước tiên sẽ đi tiếp đón, tận lực tránh để hai bên gặp mặt
nhau sẽ gây ra xấu hổ.
Nhưng mà, ngay lúc hắn nghĩ đến Doanh Thừa Phong và Bá Vương chắc chắn sẽ không xuống núi, trên con đường núi lại
đột nhiên xuất hiện hai đạo nhân ảnh.
Vừa nhìn thấy, hắn liền mừng rỡ trong lòng, nói:
- Doanh đại sư, Bá Vương, rốt cục các ngươi đã ra rồi.
Vào thời khắc này, ngay cả Huyền Đức đại nhân cũng có được một loại cảm giác giống như trút được gánh nặng.
Doanh Thừa Phong hơi có chút xấu hổ, cười nói:
- Huyền Đức đại nhân, đã khiến ngài đợi lâu.
Hắn và Đan Lô Khí Linh rút ngắn thời gian, không ngờ chỉ trong ngắn ngủn
bốn canh giờ đã rèn tạo ra được bốn kiện Thiên Kỵ Thánh Khí.
Đây chính là Thiên Kỵ Thánh Khí, hơn nữa còn là bốn kiện, thế mà lại bị hắn rèn ra chỉ trong thời gian ngắn như vậy.
Tốc độ như vậy, thành tựu như vậy, ngay cả Nặc Y Nhĩ đại sự cũng không thể đuổi kịp.
Đương nhiên đây là do Doanh Thừa Phong đang mưu lợi. Sau khi không được trải
qua rèn luyện của Thiên Kỵ Lực, ngày sau Thánh Khí này muốn tấn thăng
cũng là hy vọng vô cùng xa vời.
Thế nhưng cái này cũng không có quan hệ gì cả.
Đúng như lời nói của Đan Lô Khí Linh, đồ vật mang ra ngoài đổi chác vẫn nên giấu nghề thì tốt hơn.
Huyền Đức đại nhân cười tủm tỉm chờ, hắn nhìn sắc mặt hai người này nhưng
trong lòng lại nghi ngờ không chừng. Bởi vì ngay cả hắn cũng nhìn không
ra, hai người kia có hấp thu được Thấu Cốt Ngọc Tuỷ hay không?
Họ nhẹ một tiếng, hắn nói:
- Doanh đại sư, dựa theo quy định thì lão phu nhất định phải ghi chép lại một chút.
Doanh Thừa Phong a một tiếng, vội vàng nói:
- Hai người chúng ta dùng hết toàn lực, thật vấp vả mới hấp thu thành công ở thời điểm cuối cùng.
Huyền Đức đại nhân thở phào nhẹ nhõm một hơi, cười nói:
- Tốt, thành công là tốt rồi.
Hắn vẫy tay, lại lần nữa mang thuyền độc mộc ra mới Doanh Thừa Phong và Bá Vương tiến lên, bay đi hướng về phía Hạp Cốc.
Doanh đại sư có thể có được Thấu Cốt Ngọc Tuỷ là tốt rồi, về phần thời gian dài hơn một chút cũng không vấn đề gì.
Dưới sự điều khiển của hắn, thuyền độc mộc đã về tới phía trước thuyền lớn của Ái Lệ Ti điện hạ.
Ái Lệ Ti điện hạ đã sớm chờ từ lâu, bởi vì thời gian mà Doanh Thừa Phong
và Bá Vương ngưng lại trên núi quá lâu, nên ngay cả nhóm Kỵ Sĩ Vương của Quang Minh Thánh giáo cũng có chút lo lắng.
Nếu sau khi đã lấy
được đầu danh nhưng không cách nào hấp thu được Thấu Cốt Ngọc Tuỷ, như
vậy không chỉ toàn bộ Quang Minh Thánh giáo sẽ mất hết mặt mũi, mà thậm
chí còn trở thành trò cười cho thiên hạ.
Cũng may là chuyện bọn
họ lo lắng đã không phát sinh. Tuy rằng Doanh Thừa Phong và Bá Vương
tiêu tốn khá nhiều thời gian, nhưng tốt xấu gì cũng đã hoàn thành.
Sau khi Huyền Đức đại nhân đưa Doanh Thừa Phong và Bá Vương đến liền cáo
từ, hắn cũng không có ở lâu, bởi vì quan hệ của gia tộc cho nên hắn căn
bản sẽ không dựa vào bất kỳ người của tông môn nào, mà sẽ duy trì quan
hệ chặt chẽ với các đại tông môn, điều hòa các mối quan hệ.
Đón Doanh Thừa Phong vào chiến thuyền, Ái Lệ Ti điện hạ vẫy cho người hầu lui ra, nghiêm túc nói:
- Doanh đại sư, xin ngài nói thật cho ta biết, ngài có lấy được Thấu Cốt Ngọc Tuỷ hay không?
Doanh Thừa Phong ngẩn ra, nói:
- Vì sao điện hạ lại hỏi như thế chứ?
Ái Lệ Ti điện hạ nghiêm túc nói:
- Nếu Bá Vương đã lấy được một giọt, như vậy cho dù hắn chiếm được Ngọc Tủy, tất cả chúng ta đều thừa nhận.
Dừng một chút, nàng lại nói:
- Thế nhưng, sau khi dùng Thấu Cốt Ngọc Tuỷ, thực lực của thánh thú sẽ
tăng lên vô cùng lớn. Cho nên, nếu Bá Vương chưa từng đạt được Ngọc
Tủy…. ta hy vọng sau khi hắn trở về, có thể theo ta bế quan mười năm.
Nàng khẽ nhướn mày, có thêm một cỗ ngạo khí, nói:
- Ta cam đoan, thành tựu mười năm sau của Bá Vương nhất định sẽ không hề kém cỏi so với Ngải Mạc Tác.
Trong lòng của Doanh Thừa Phong khẽ động, nói:
- Vậy thì hai mươi năm, một trăm năm sau thì sao?
Ái Lệ Ti điện hạ cười khổ nói:
- Trong vòng trăm năm còn dễ nói, nhưng sau trăm tuổi ta cũng không dám đảm bảo.
Nàng than nhẹ một tiếng, nói:
- Ngọc Tủy có cải tạo quá hùng mạnh đối với thánh thú, cũng không có gì có thể thay thế được.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, vì danh dự của Quang Minh Thánh giáo, Ái
Lệ Ti điện hạ làm như vậy cũng là do không có cách nào khác.
Khẽ cười một tiếng, Doanh Thừa Phong nói:
- Điện hạ xin cứ yên tâm, tuy rằng trong quá trình hấp thu có chút khổ, nhưng cuối cùng vẫn thành công lấy được Ngọc Tủy.
Hắn móc ra một bình ngọc, nhẹ nhàng mở nắp bình ra. Lập tức một mùi thơm
ngát lập tức tràn ngập trong phòng, làm cho tinh thần của con người khẽ
chấn động.
Tuy nhiên, Doanh Thừa Phong chỉ là phóng ra một chút hương khí, sau đó đã nhanh chóng che lại và cẩn thận cất vào.
Tuy rằng lúc này trong bình ngọc có ba giọt Ngọc Tủy, nhưng Doanh Thừa
Phong tin tưởng, chỉ cần hắn không đưa ra trước mắt đối phương, cho dù
là Ái Lệ Ti điện hạ cũng đừng mơ có thể phát hiện ra phân lượng trong
đó.
Quả nhiên, sau khi ngửi được mùi thơm ngát, sắc mặt của Ái Lệ Ti điện hạ lập tức tốt hơn nhiều.
Hai người hàn huyên vài câu, Doanh Thừa Phong liền đứng dậy cáo từ.
Ngày thứ hai, Huyền Đức đại nhân phái người đưa Ngải Mạc Tác lên núi, ngày thứ ba là đến lượt Ngao Đức Lạp.
Trong vòng mười ngày, Top 10 thành thú và chủ nhân đều đã đi vào trong núi.
Ngoại trừ ngày đầu tiên đưa đón Doanh Thừa Phong, Huyền Đức đại nhân không
còn xuất hiện nữa. Thế nhưng cũng không ai dám đi chỉ trích.
Nếu Doanh Thừa Phong không có thêm thân phận Rèn đại sư, Huyền Đức đại nhân cũng sẽ không tự mình dẫn đi.