Tạp Đồ

Chương 596: Chương 596: Ba thống lĩnh




Trát Lạp nhìn chăm chú vào Trần Mộ, ánh mắt hơi phân vân. Trong tửu quán không một bóng người, chỉ còn lại có hai người bọn họ. Người bán hàng mặt không cắt không còn hạt máu đứng run rẩy phía sau quầy hàng, chỗ này đã trở thành nơi nguy hiểm nhất thành Hỏa Vân. Hai người trọ tại thành Hỏa Vân đã hơn mười ngày, mỗi ngày chỉ là ngồi lặng lẽ. Không ai biết bọn họ muốn làm điều gì, nhưng toàn thành mọi người ai cũng cầu khẩn cho hai hung đồ siêu cấp này sớm bỏ đi, càng xa càng tốt.

- Thế nào?

Nhận thấy vẻ mặt Trát Lạp có dấu hiệu không ổn, Trần Mộ nhẹ giọng hỏi, hắn hơi nghi hoặc.

Trát Lạp không nói gì, được một lúc nàng bỗng nhiên mở miệng:

- Chúng ta rời khỏi ở đây đi. Mạc Tang không phải là kẻ có thể tin được. Nếu như bọn họ biết mi có Tiêu Thanh trong thân thể, mi sẽ gặp nguy hiểm.

Trần Mộ không khỏi lộ ra vẻ bất ngờ, mấy lời loại này mà lại từ trong miệng Trát Lạp nói ra? Thật là ngoài dự liệu của hắn.

- Tiêu Thanh trong cơ thể mi đã không có vấn đề gì rồi.

Trát Lạp thản nhiên nói:

- Dùng Kim Ban Nhuyễn Dịch khuẩn xong, phải cần khoảng thời gian ước chừng hai năm để Tiêu Thanh ổn định lại.

- Ta biết rồi.

Câu trả lời của Trần Mộ nằm ngoài dự đoán của Trát Lạp, thấy ánh mắt Trát Lạp kinh ngạc, hắn cười nói:

- Trong khoảng thời gian ở Bách Uyên ta đã phát hiện ra rồi. Cứ mỗi một khoảng thời gian, ta lại kiểm tra thân thể của mình một lần.

- Vậy mi càng không cần phải.. cùng ta mạo hiểm.

Trát Lạp ánh mắt kinh ngạc như dính vào người Trần Mộ.

Trần Mộ lắc đầu:

- Không đáng được coi là mạo hiểm, có nơi nào còn nguy hiểm hơn so với Bách Uyên chứ?

Trát Lạp ngơ ngác nhìn Trần Mộ.

- Mạc Tang không đáng tin ta cũng biết, y muốn dùng chúng ta làm mồi câu. Nhưng mà, ai là thợ săn vẫn còn chưa biết.

Trần Mộ nhếch mép lộ ra hàm răng trắng bóng:

- Cô nói xem, nếu như lúc này chúng ta đột nhiên biến mất, thì bọn họ sẽ làm sao?

o0o

Ở một chỗ ngoài thành Hỏa Vân cách chừng năm mươi km.

- Không tìm thấy?

Duy Tư Lý mắt trợn trừng, vẻ mặt quái dị.

Tố sắc mặt ngưng trọng:

- Ừm, cho tới tận vừa rồi bọn họ vẫn ở thành Hỏa Vân, nhưng ngay ngày hôm nay, đột nhiên lại biến mất không thấy nữa.

- Vậy làm sao bây giờ? Phái người đi điều tra à? Chỗ này không phải là địa bàn của chúng ta.

Duy Tư Lý nhắc nhở.

Tố vẫn mang bộ mặt ngây thơ trẻ con trông như một người cực kỳ vô hại, phải nhìnvào luồng tinh quang trong mắt mới có thể cảm thụ được sự nguy hiểm của gã, Tố lắc đầu:

- Chúng ta chờ một chút, đợi Uyên quay lại, nói không chừng y có tin tình báo gì đó.

- Cũng không có cách nào khác.

Duy Tư Lý lầu bầu:

- Đi thì cứ đi, nhưng vũ khí thì lưu lại có phải tốt hơn không?! Hừ hừ, làm tốn nhiều sức của ta như vậy, ta nhất định phải cắt đứt chân nó, xem nó sau này trốn như thế nào.

Tố mặc kệ gã, một mình đơn giản ngồi bệt xuống đất. Lần này có thể nói là bọn họ xuất động toàn lực. Hơn hai nghìn chiến sĩ, bọn họ dẫn đi một nghìn năm trăm người, chỉ để lại có năm trăm người canh giữ căn cứ.

Đặt cược lớn một ván, khiến cho những kẻ cho dù là to gan lớn mật như bọn họ trong lòng cũng không khỏi hồi hộp. Đối với người Hắc Uyên mà nói, bọn họ không cách nào chống lại sự hấp dẫn lần này được. Việc quan trọng nhất trong lần này không phải là thu phục được thế lực Mạc Tang, cũng cũng không phải là vì Cáp Trát Khắc mà báo thù, mà là để có thể tìm được Tiêu Thanh! Đối với người của tộc Hắc Uyên mà nói, đây là thứ mà bọn họ không cách nào chống lại sự hấp dẫn của nó.

Bởi vì Hách Địch Lạp Đặc đại nhân!

Hách Địch Lạp Đặc đại nhân là người mà bọn họ tin phục nhất, là thủ lĩnh tinh thần, là thần trong lòng bọn họ! Ai cũng có thể chết, chỉ duy có Hách Địch Lạp Đặc đại nhân là không thể chết được. Không một người Hắc Uyên nào có thể tưởng tượng được, cái ngày Hách Địch Lạp Đặc đại nhân không còn ở cùng bọn họ sẽ có quang cảnh như thế nào.

Cho nên, khi biết Trát Lạp còn sống, trầm ổn lão luyện như Đức Thượng cũng phải động tâm, đầy bụng tâm cơ như Tố cũng động tâm, bất cần đời như Duy Tư Lý cũng đã động tâm, băng lãnh vô tình như Uyên cũng đã động tâm nốt! Nhưng chính là, ngay trước khi bọn họ chạy tới thành Hỏa Vân một bước, hai người lại biến mất không thấy hình bóng. Chuyện như thế làm sao không khiến đám người Hắc Uyên không vội được cơ chứ?

- Không tìm được bọn họ.

Một thanh âm trống rỗng xuất hiện, là Uyên. Ngay cả Uyên cũng tìm không ra, hai người còn lại lập tức lo lắng. Cũng không đợi cho hai người kịp suy nghĩ phải làm sao bây giờ, Uyên ném ra một tin tức chấn động khác:

- Ba hướng xung quanh phát hiện có mai phục.

- Cái gì?

Tố từ từ đứng lên, sắc mặt âm trầm.

- Ha ha! Xem ra chúng ta đã trúng kế. Hắc hắc, Tố, xem ra ngươi cũng uống phải nước rửa chân của thằng khốn Mạc Tang a!

Thấy mặt Tố âm trầm như nước, Duy Tư Lý vô tâm vô tính cười lớn, không một chút sợ hãi.

Duy Tư Lý cười nhạo khiến mặt của Tố âm trầm đến đáng sợ, hai mắt của gã như muốn phun lửa, bộ mặt trẻ con nhăn nhúm dữ tợn, lạnh lùng cười nói:

- Hắc hắc, Mạc Tang khá lắm! Dám ngoạm miếng lớn như vậy không sợ chết nghẹn sao!

Gã nhảy vụt lên, phẫn nộ quát:

- Tất cả, chuẩn bị chiến đấu! Chúng ta phải giáo huấn cho cái thằng tham lam này thật tốt, có chủ ý với người Hắc Uyên chúng ta là phải chết!

Cách đám người Hắc Uyên không xa, Mạc Tang sắc mặt cũng tái mét.

- Cái gì, bọn họ biến mất?

- Vâng! Bọn họ đột nhiên biến mất, người của chúng ta không đuổi kịp.

Tác Lãnh cũng hơi kinh hoảng.

Theo kế hoạch của hai bên, Trần Mộ và Trát Lạp còn phải dụ đám Hắc Uyên đi vào vòng mai phục. Tiếp theo, ba đạo mai phục sẽ bao vây hoàn toàn đám Hắc Uyên. Nhưng bây giờ hai người lại đột nhiên biến mất, mà đám người Hắc Uyên mới chỉ đứng ngay trước cửa vòng vây, chưa tiến vào vòng mai phục.

Chết tiệt. Mình bị chơi một vố!

Mạc Tang trong lòng âm thầm giận dữ, nhưng lúc này cũng không cho phép y do dự. Gã cũng là người quyết đoán, cung đã giương lên là phải bắn.

Chính diện giao chiến với người Hắc Uyên là điều mà y muốn tránh nhất. Người Hắc Uyên có sức chiến đấu rất mạnh, nhất là thực lực của mấy gã thống lĩnh rất ghê gớm. Chỉ tiếc là vòng vây mà gã tỉ mỉ bố trí lại chỉ mới hoàn thành được một nửa, toàn bộ tâm tư của y đều đặt lên đám Hắc Uyên này, mà bỏ qua hai con chim mồi kia. Giờ y mới nhận ra, mình đã xem thường hai người này mất rồi.

“Hai kẻ này cũng không phải là loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển a!” Trong đầu Mạc Tang bỗng nhiên hiện ra cặp mắt bình tĩnh đạm mạc, cái gã trai bên người Trát Lạp để lại cho ý ấn tượng khá sâu sắc.

Vốn là do cẩn thận, nên Mạc Tang đã điều động gần hết đám quân đội mà có thể dùng được. Không ngờ việc này lại cứu mạng của gã.

Người Hắc Uyên có ưu thế là chiến lực mạnh, còn Mạc Tang lại có ưu thế chiếm hơn nửa tiên cơ và quân số đông đảo. Hai bên coi như ngang bằng lực lượng.

“Thật là một tính toán chính xác!” Trong lòng Mạc Tang vừa cười khổ vừa hào hùng. Thủ đoạn như vậy, tuyệt đối không phải là một nhu khách tầm thường có thể thi triển được.

Đúng lúc này, trong đầu gã đột nhiên lóe sáng. Đối phương thể hiện ra thủ đoạn cao minh như vậy, vậy kế tiếp gã ta sẽ làm cái gì? Y thật sự cứ nhẹ nhàng phủi tay bỏ đi như vậy sao? Cả hai bên đều biết, đây là trận đánh quyết định sống còn. Nếu một bên thất bại, thì tương lai của y cũng là diệt vong mà thôi.

Cuộc chiến ngay từ đầu đã không một chút thăm dò, lập tức trở nên máu lửa. Tình hình chiến trường thảm liệt trước đó chưa từng có. Thực lực trung bình của người tộc Hắc Uyên đúng là cao hơn một bậc, lại thêm tính tình cực kỳ dũng mãnh, nên thường thấy nhất chính là hai ba người cùng xông thẳng vào đội hình quân đối phương, hoàn toàn không để ý đến sinh tử mà đại náo đội hình kẻ địch. Còn nhìn trên toàn bộ chiến trường, bắt mắt nhất chính là ba vị thống lĩnh.

Duy Tư Lý tay cầm một cành hoa hồng đỏ, các cánh hoa trông tựa như đầu rắn hổ đang bành mang cắn vào đài hoa, còn cành hoa thì đầy những gai nhọn.

Nhẹ nhàng vung lên, đám cánh hoa rắn hổ mang bành nhự nhàng rời ra, rồi bay lên tựa như những cánh bướm mềm mại và linh động đỏ sẫm. Bọn chúng nhẹ nhàng bay lượn trên dưới xung quanh Duy Tư Lý, đẹp đến mức không gì sánh nổi. Hòa trong đám tinh linh tươi đỏ lấp lánh bay lượn ấy, Duy Tư Lý cười yêu dị mà thoắt ẩn thoắt hiện, thân pháp mê người, hư ảnh liên tục, càng làm tăng thêm vài phần hư ảo khó nắm bắt.

Mỗi một cánh hoa đều là một vũ khí sát thương trí mạng. Bọn chúng có thể nhẹ nhàng xuyên thủng phòng hộ của nhu khách mà tước đi sinh mạng. Duy Tư Lý đi tới đâu là thấy một đám ngã xuống ở đó, còn những nhu khách chẳng may vô tình vọt tới trước mặt lại bị gã dùng cành hoa hồng thẳng tắp dễ dàng ngăn trở. Không có cánh hoa, đài hoa ở đầu cành giống như đầu con rắn hổ ngậm miệng, tạo nên một mũi nhọn hình tam giác.

Cành hoa có độ cứng kinh người, giống như một thanh lợi kiếm. Lại thêm Duy Tư Lý có kiếm thuật cao siêu, động tác mau lẹ như gió, xuất thủ tinh chuẩn. Gặp phải những công kích có ám kình mạnh mẽ, gã thường chỉ cần phất nhẹ một cái là công kích của đối phương đã bị chệch hướng. Lại thêm cành hoa đầy những gai nhọn ở trên, tùy thời có thể bất ngờ đả thương khiến kẻ khác khó lòng phòng bị!

Tố trông lại càng cổ quái! Trên lưng gã là một đoạn gỗ, một khúc mủn nát gần như hoàn toàn gỗ mục!

Trên khúc gỗ mục này lại có những cây nấm dài ngắn màu sắc khác nhau. Gã thần sắc bình tĩnh một mình nhằm thẳng đội ngũ đối phương đi đến. Ngay cả những tộc nhân bên phe gã cũng lộ ra vẻ sợ hãi không dám tới gần.

Bịch bịch bịch!

Chỉ cần tới gần gã một chút, địch nhân sẽ đột nhiên ngã xụm xuống mặt đất, không đứng lên được, rồi sau một lát toàn thân xanh đen cực kỳ đáng sợ.

- Có độc! Mọi người cẩn thận!

- Cung! Bắn!

Một sĩ quan chỉ huy rống lên ra lệnh. Với kẻ địch như vậy, biện pháp tốt nhất chính là công kích từ xa, tiêu diệt đối phương từ trước khi bị y tiếp cận.

Viu viu viu!

Đám mây tên rợp trời kín đất nhằm hướng Tố bắn tới, khiến cho đám Hắc Uyên ở gần quanh Tố cũng bất chấp mà tránh xa, dạt ra tứ tán. Với công kích cường độ này, căn bản là có muốn cũng không thể tránh được.

Khuôn mặt trẻ thơi hờ hững mà bình tĩnh không còn nửa điểm vui vẻ dễ mến thường ngày, chỉ có cảm giác băng lạnh quỷ dị đến tận cốt tủy. Gã cũng không ngẩng đầu, mà chỉ vặt từ khúc gỗ mục trên lưng xuống một cây nấm hình vuông màu trắng xám trắng, rồi nhẹ nhàng ném ra ngoài. Cùng lúc đó, một đạo u quang trong mắt chợt lóe rồi biến mất. Giữa không trung, cây nấm màu xám trắng sắc đột nhiên nổ tung, hình thành lớp màng sền sệt màu xám trắng bảo vệ lấy gã

Một màn cực kỳ quỷ dị đã xuất hiện!

Đám tên có sức mạnh không gì sánh được bắn lên lướp màng hơi mỏng màu xám trắng này lại tựa như đột nhiên bị mất hết toàn bộ sức mạnh của nó, nhẹ nhàng dính trên bề mặt. Mà những mũi tên thép này dường như cũng không xuyên thủng qua được, chỉ mềm mại vô lực như lông chim đính trên nó.

Tố ngay cả mí mắt cũng không chớp, mang theo lớp màng xám trắng này trực tiếp tiến thẳng vào đội hình quân địch.

Mạc Tang sắc mặt cực xấu nhìn hai tên thống lĩnh, cho đến lúc này thương vong của phe gã hơn hẳn đối phương. Hai tên thống lĩnh kia đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không một ai có thể ngăn trở nổi bọn họ. Dưới sự dẫn dắt của hai kẻ này, khí thế của người Hắc Uyên như rực lên, trong khi phe của gã thì ngược lại, sĩ khí hạ thấp, ánh mắt sợ hãi của đám nhu khách thủ hạ chỉ liếc một cái là có thể lập tức nhìn ra được.

Nhưng, không phải còn có một gã thống lĩnh nữa sao? Thông tin tình báo nói rõ là có ba thống lĩnh cơ mà?!

Đột nhiên, một cỗ cảm giác bất minh lạnh đến thấu xương xuất hiện ở phía gáy của gã. Cỗ hàn ý này tới thật đột nhiên, gã không một chút phát hiện, mà cả đám hộ vệ quanh người gã cũng không một ai phát hiện! Cỗ hàn ý này không hoành tráng phủ đầy trời kín đất mà chỉ có một luồng, nhưng lại lạnh đến thấu xương tủy. Mạc Tang hồn phi phách tán, toàn thân đông cứng, ngay cả máy động một ngón tay cũng không cách nào làm được.

Lẽ nào ngày này năm sau chính là ngày giỗ đầu của mình sao? Gã trợn tròn mắt, trong con ngươi chỉ có sự tuyệt vọng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.