Tạp Đồ

Chương 260: Chương 260: Chuẩn bị chiến tranh (5)




Nhìn chăm chú rừng cây ngoài cửa sổ, Trần Mộ rốt cuộc cũng có thể có chút thời gian rảng rỗi. Vật thí nghiệm hắn chế tạo vừa mới giao cho Ba Cách Nội Nhĩ, vật này phải trải qua thực nghiệm, mới có thể đánh giá kết quả. Có thể đáp ứng kế hoạch hay không, lập tức có thể biết được.

Trần Mộ đang hưởng thụ rảnh rổi khó có này. Từ lúc này mà nói, hắn mặc dù là một người đang phát triển, nhưng nhiều lúc, hắn lại phi thường bị động. Khả năng đạt tới mức này, đều là cuộc sống đưa đẩy. Nếu như chỉ chế tạo (Không hẹn mà gặp) cùng (Sư sĩ truyền thuyết) khi ấy, nếu như không chuyện ngoài ý muốn, hắn chắc còn đang ở Đông Thương vệ thành, tiếp tục cuộc sống đơn giản và tầm thường.

Nhưng thế sự luôn luôn kì diệu. Mọi người thường thường không có nhiều lắm lựa chọn, khi trước mặt không có ngã ba, phía sau lại không có đường lui, vậy chỉ có kiên trì đến cùng đi lên phía trước. Mà khi phát hiện việc ngoài ý muốn, mình đã đi xa hơn tưởng tượng rất nhiều.

Ngoài cửa sổ, thảm cỏ xanh biếc trải dài, rừng cây xa xa thu hết vào đáy mắt.

Bay cao nhìn xa, hào khí phát sinh.

Mấy ngày này chuyện đã xảy ra, hắn cũng đại khái biết được. Cho dù hắn không có được cái nhìn đại cục, cũng hiểu được, Liên bang sắp rối loạn, loạn thế sẽ đến.

Loạn thế là dạng gì? Hắn không biết. Nhưng hắn biết khi mất đi trật tự, sau đó sẽ nhất định là hỗn loạn.

Lúc nhỏ chỉ lo đấu tarnh để sống, rất nhiều chi tiết tựa như khắc sâu trong đầu. Vô luận địa phương nào, hiện tại nghĩ đến, những địa phương tranh đấu kịch liệt tàn khốc, đều là những nơi không có trật tự không có quy tắc.

Chỉ sợ, đến lúc đó sinh tồn trở nên lại càng khó khăn.

Nhìn ra cửa sổ ánh mắt Trần Mộ trở nên u thâm. Cho dù đang là một đứa trẻ trong khi tranh đấu sinh tồn, cũng tuân theo một nguyên tắc đơn giản, ai có lực, ai mạnh hơn, mới có thể kiếm được vật thực, mới có thể sống sót trong trời đông giá rét.

Ký ức của Trần Mộ về cuộc đời lưu lạc rất nhiều, nhưng đấu tranh để sống sót có thể tính được rất nhiều lần. Mỗi một khi có thể sống sót, đều phải trải qua tầng tầng khảo nghiệm, đói ăn, giá rét, bọn buôn người, còn có những đứa trẻ lưu lạc khác cũng là địch nhân.

Có thể sống đến bây giờ, kì thật có mấy người là lương thiện? Nhu nhược, không kiên định. Không đủ tàn nhẫn, đều bị loại bỏ ra khỏi cuộc đấu tranh đó.

Nhẹ nhàng thở dài. Không ngờ nhiều năm như vậy đi qua, cục diện dường như quay trở lại lúc ban đầu. Hiện tại lực lượng của mình hình như càng mạnh. Nhưng địch nhân đối mặt cũng càng mạnh!

Ánh mắt u thâm dần dần sáng ngời, trở nên kiên định, thậm chí lộ ra vài phần tàn nhẫn hiếm thấy.

Chính mình vốn hai bàn tay trắng, cần gì suy tính thiệt hơn chứ? Đột nhiên không hiểu sao, Trần Mộ nhớ tới lần nọ cùng Lôi Tử tại đông vệ học phủ đánh cho đám thiếu gia quý tộc kia mặt không còn chút máu.

Khóe miệng của hắn không tự chủ nhếch cười.

Vô luận đối thủ cường đại cỡ nào, vô luận bọn họ cao quý cỡ nào, vô luận bọn họ có lịch sử huy hoàng cỡ nào. Chỉ cần bọn họ muốn cướp của ta dù chỉ một ổ bánh bao. Vậy ta cũng phải đem bọn họ đạp xuống ngựa!

Đối với Trần Mộ mà nói, hiện tại nguyện vọng duy nhất đó là có thể tự do sống sót. Không cần quỵ lụy, hay phụ thuộc vào người khác! Nhiều năm qua, trước kia chỉ là một đứa trẻ ngay cả đói no ấm lạnh đều khó khăn giành lấy. Hiện tại lại vì tự do bản thân mà tranh đấu.

Làm người, phải luôn luôn không ngừng đi tới!

Trái ngược lại hắn không cho tính mạng của mình là quan trọng. Kim ban nhuyễn dịch khuẩn trân bảo như thế, không phải là loại có thể hy vọng xa vời. Ma quỷ nữ cũng không biết tung tích. Có thể sống bao lâu đó là ý trời hắn không quyết định được, trong lòng mặc dù có sợ hãi, nhưng phần nhiều chính là thản nhiên.

Nếu như, hắn có thể thỏa hiệp để giải quyết vấn đề trong thân thể vấn đề, nói không chừng hắn còn có thể cúi đầu. Nhưng việc giải quyết sơi tơ xanh là vô vọng, chính mình cần phải sống còn, đây là việc hiện tại hắn tuyệt đối không thể chịu đựng được.

Này, hắn mới là người hiện giờ cần có một ổ bánh bao!

Độ nghi trên tay đột nhiên vang lên, là Ba Cách Nội Nhĩ, xem ra thực nghiệm hẳn là có kết quả.

Thu thập tâm tình, hắn cười tự giễu, xem ra mình vẫn không hoàn toàn vứt bỏ tính tàn nhẫn trước kia a. Vẻ mặt khôi phục như thường, bất tri bất giác bước đi như kiên định hơn, hắn bước nhanh hướng phòng huấn luyện đi đến.

Vừa bước vào phòng huấn luyện, liền thấy Ba Cách Nội Nhĩ cười đến ngoác miệng. Chuyện có thể làm cho kẻ luôn tỉnh táo như Ba Cách Nội Nhĩ hưng phấn đến tình trạng này, vậy là hắn đang phi thường hài lòng.

- Thế nào?

Trần Mộ chủ động hỏi.

- Hắc hắc, có thể làm được rồi! Ngươi tới xem!

Ba Cách Nội Nhĩ trên mặt tươi rói, bảo ba người này một lần nữa biểu thị.

Trước mặt bọn họ, là ba tạp tu bình thường, trong đó người cường độ cảm giác vừa mới đột phá tứ cấp, còn hai gã kia thì đều là ba cấp trung giai. Ba người vẻ mặt hưng phấn, bọn họ luống cuống tay chân đứng chung một chỗ, kích hoạt độ nghi trên tay.

Vị trí ba người hình thành một hình tam giác.

Ba người chưa lập tức bắt đầu biểu thị, mà bắt đầu điều chỉnh tần số năng lượng, đây là bước mấu chốt. Nếu như tần số năng lượng không như nhau, tạp phiến trong độ nghi không cách nào hình thành liên lạc.

Ba Cách Nội Nhĩ đứng bên cạnh Trần Mộ, thấp giọng nói:

- Bọn họ vừa mới tiếp xúc, động tác quá chậm. Chỉ cần huấn luyện một thời gian, hiệu suất nhất định tăng lên rất nhiều.

Rồi hắn lập tức đưa ra một ý kiến cải tiến:

- Ta đề nghị tạp phiến bên trong có vài tần số, làm vậy có thể tránh quấy nhiễu cho các đơn vị chiến đấu gần nhau.

Trần Mộ gật đầu:

- Cái này không khó.

Khi tần số năng lượng của ba người đồng bước, Trần Mộ cảm giác nhạy cảm vô cùng, lập tức thấy ba người lúc đó có mối liên lạc đặc biệt.

Xác thực mà nói, là ba tạp phiến liên lạc. Một khi tần số ba tạp phiến này đồng bước sóng, kì thật khiến cho ba người thực hiện cộng hưởng tin tức. Khống chế kết cấu năng lượng chính là tạp tu cường độ tứ cấp, tạp phiến trên tay hắn tác dụng lớn nhất đó là điều chỉnh kết cấu năng lượng.

Kết cấu năng lượng Trần Mộ dùng chính là năng lượng toa!

Loại năng lượng kết cấu này là sản phẩn ưu hóa từ thoát vĩ toa. Lúc trước, vì muốn một người kiêm nhiệm tất cả các bước, Trần Mộ căn bản không cách nào tiến hành hoàn toàn ưu hóa. Mỗi một điểm ưu hóa, đối với người điều khiển khó khăn liền tăng lên rất nhiều. Đặc biệt thoát vĩ toa năng lượng thể khá hoàn thiện, bất cứ điều chỉnh nào cũng đều làm cho gánh nặng cảm giác gia tăng rất nhiều.

Nhưng hiện mỗi tạp tu chuyên môn phụ trách một hạng, liền dễ dàng rất nhiều, Trần Mộ không hề cố kị tiến hành tận cùng khả năng ưu hóa. Tạp tu này cảm giác so với Trần Mộ kém đến xa, nhưng bởi vì chỉ cần phụ trách một hạng, nên có thể đảm nhiệm.

Việc này cho kết quả là tạp tu phụ trách khống chế kết cấu năng lượng thể phải có cảm giác cường độ tứ cấp trở lên. Bởi vậy cũng có thể thấy sau khi được ưu hóa, việc khống chế rất khó khăn.

Mà lúc này, hai tạp tu phụ trách tập trung đã hoàn thành tập trung. Nguyên bản trong phương án là một tạp tu phụ trách phóng ra, một người khác phụ trách tảo miêu tập trung. Trần Mộ cân nhắc một chút liền điều chỉnh. Hiện tại hai tạp tu cũng có thể tiến hành tảo miêu tập trung, trong đó một là chủ công tạp tu, còn người kia là phó công tạp tu.

Kết cuộc phân tích công kích do chủ công tạp tu phụ trách phóng ra.

Bởi vì Trần Mộ phát hiện, nếu như thực hiện quét chéo tảo miêu, tính chuẩn xác càng cao. Đặc biệt đối với này vật thể chuyển dịch tốc độ cao, tính chuẩn xác cao hơn ba lần, đây là một số liệu kinh người.

Mà phó công tạp tu, có thể khi chủ công tạp tu bị thương tiếp nhận quyền công kích.

Chính xác thì chỉ cần hai người phối hợp, liền có thể phát huy lực chiến đấu. Bất quá cuối cùng Trần Mộ cùng Ba Cách Nội Nhĩ vẫn lựa chọn hình thức tổ ba người.

Hình thức tổ ba người chỗ tốt là hiệu suất trúng mục tiêu rất cao.

Hưu!

Tiếng rít đặc hữu của Thoát vĩ toa tại sân huấn luyện chợt vang lên, sau khi cường hóa thoát vĩ toa phát ra so với bình thường thanh âm càng kinh khủng.

Mà bia ngắm cũng hiện ra giá trị thương tổn:

Ba Cách Nội Nhĩ hiển nhiên rất hưng phấn:

- Gần một ngàn giá trị thương tổn, sách sách, đây chính là bốn sao tạp, lính mới tò te lại có thể phát xuất ra lực chiến đấu như vậy, chúng ta kiếm lớn.

Ba Cách Nội Nhĩ tâm trạng kích động vô cùng, hắn rất rõ ràng, bộ tạp phiến này xuất hiện, hoàn toàn phá vỡ phương thức tác chiến truyền thống.

Không biết có làm nên một trào lưu mới hay không, hắn cũng không khẳng định. Nhưng hắn tin tưởng, loại phương thức tác chiến này, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến phương thức tác chiến hiện nay. Thân là một trong những người sáng tạo, làm sao hắn không kích động?

Giá trị thương tổn này Trần Mộ cũng không ngạc nhiên lắm, so với chiết hình yến ba tạp cao tới 1502 giá trị thương tổn, nó kém vài cấp bậc. Bất quá thành quả này đủ làm cho Trần Mộ phi thường hài lòng. Trừ phi sử dụng chiết hình yến ba tạp, nếu không Trần Mộ mốn xuất ra giá trị thương tổn như vậy cũng không phải dễ dàng.

Mặc dù giá trị thương tổn cũng không thể đại biểu hết thảy, nhưng là trọng tâm của chiến đấu. Về phần vấn đề khác, như vậy giao cho Ba Cách Nội Nhĩ.

Làm được việc này, Trần Mộ rất hài lòng. Hắn cũng không hưng phấn lắm, tựa như hắn cũng không hiểu rõ, mình chế tạo ra bộ ba tạp phiến này, mang lại ảnh hưởng gì cho liên bang. Hắn chỉ như trút được gánh nặng, vì thời gian này liên bang biến động, làm cho hắn đánh hơi thấy một tia nguy hiểm.

Cứ việc hắn cũng không hiểu được này sẽ đối với mình sinh ra cái gì ảnh hưởng, nhưng hắn vẫn như cũ cảm thấy một loại nguy hiểm đang đến gần. Cũng đang là loại cảm giác này, ép tới hắn khó thở.

Vấn đề khó khăn nhất đã được giải quyết, vậy hiện tại, việc phải làm chính là chế tạo thật nhiều bộ tạp phiến này. Hơn bốn trăm người, ba người một tổ, vây phải có hơn trăm bộ, đây chính là số lượng không nhỏ.

Bất quá đối với Trần Mộ mà nói, hắn không sợ vấn đề số lượng. Huống chi, còn có hai mươi chế tạp sư do phân viện chế tạp tư nguyên học phủ điều đến, há có thể lãng phí?

Trần Mộ cân nhắc, cũng nên đi gặp bọn họ một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.