Tạp Đồ

Chương 302: Chương 302: Hưu tư thương hội(1)




Lâu lâu bổng nhiên thích chạy đua nên chọc ghẹo nhà hàng xóm xem 1 người chạy với nhiều người ai nhanh hơn vậy mà... Nhưng căn bản là.....BOOM

Đi theo Cát Phu Tư, Trần Mộ xem qua hàng hoá trong khu giao dịch. Tại khu giao dịch này cửa hàng chỉ cần rất ít tiền là thuê được, bất luận kẻ nào chỉ cần có thu hoạch, cũng có thể mở quán bán ra. Đương nhiên, nơi này tạp tu cũng không nhiều, ngươi có khả năng mua bán rất ít. Đại đa số mọi người đều đem vật phẩm bán ra cho thương hội, chỉ là giá tiền rất thấp.

Bất quá cân nhắc khoảng cách từ nơi đây đến thành thị gần nhất, giá tiền này cũng hợp lý.

Những hàng quán thưa thớt này bầy bán hàng hoá hết sức nghèo nàn, nhiều nhất là huyễn tạp nhưng không có gì cao cấp a.

Thấy vẻ mặt Trần Mộ nghi hoặc, Cát Phu Tư giải thích:

- Những huyễn tạp này, phần lớn đều là bọn họ đoạt được, chính bọn họ sử dụng cũng không có tác dụng, nhưng bán cho thương hội, giá cả thật sự quá thấp, bọn họ đành dùng để đổi năng lượng tạp. Năng lượng tạp tại đây là hàng hoá phổ biến nhất, so với tiền tạp còn tốt hơn, nếu như các ngươi có rất nhiều năng lượng tạp, có thể trực tiếp trao đổi với bọn họ.

Rất khó tưởng tượng, một căn cứ tiên tiến như thế mà phương thức giao dịch bên trong lại đơn giản đến mức nguyên thủy như vậy.

Mặc dù vẻ mặt Trần Mộ không có gì, Cát Phu Tư lập tức hiểu được, rất hiển nhiên đối với nơi này hắn không hài lòng.

Điều này làm cho tinh thần hắn hơi rung lên, đối với những thứ kia không hài lòng, như vậy rõ ràng đối phương muốn vật gì đó càng cao cấp, mà hàng hoá càng cao cấp cũng thường giá cả càng cao.

Hắn kềm chế hưng phấn, cẩn thận hỏi:

- Không biết ngài muốn loại thương phẩm gì khác? Nguyên liệu? Hoặc là tạp giới thành phẩm? Tạp phiến nơi này cũng có nơi chuyên môn bán ra, chỉ là giá cả cao hơn so với trong thành thị.

- Nguyên liệu đi.

Trần Mộ nói, Ba Cách Nội Nhĩ ở một bên tiếp lời:

- Thành phẩm tạp giới nếu như loại tốt, cũng có thể nhìn một chút. Bất quá ngươi cũng đừng đem quá nhiều đồ vô bổ ra cho chúng ta xem.

- Nguyên liệu?

Điều này cũng không ngoài Cát Phu Tư dự liệu. Nơi này nếu mua nguyên liệu giá cả nếu so với thành thị thấp đến ba bốn lần, nếu có dư thừa không gian vận chuyển, thuận đường nhận mua một ít nguyên liệu trở về, chính là thu vào khá lớn. Rất nhiều tạp tu khi trở về thành thị cũng làm như vậy.

Ba Cách Nội Nhĩ bổ sung vài yêu cầu làm cho Cát Phu Tư có chút ngoài ý muốn, bất quá hắn cũng không lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

- Các vị, xin mời đi theo ta.

Cát Phu Tư đi trước dẫn đường.

Theo thang cuốn tự động. Mọi người đi tới tần cao nhất của trụ sở.

Nơi này đề phòng rõ ràng nghiêm mật hơn rất nhiều, đám người Trần Mộ đã phát hiện rất nhiều tạp tu đang âm thầm nhìn chăm chú vào bọn họ.

- Cát Phu Tư, ngươi lại vừa nhận được sinh ý?

Tạp tu phụ trách đề phòng thân thiện chào hỏi Cát Phu Tư.

Cát Phu Tư thấy tạp tu này, vẻ mặt cũng lập tức trở nên giảm bớt căng thẳng rất nhiều:

- Đúng vậy, Mang đại thúc, hai ngày nữa công việc gấp gáp hoàn thành mời các ngươi uống rượu.

- Ha ha, tiểu quỷ, ngươi không phải để dành nhiều tiền sao, xài hết sau này làm sao lấy lão bà đây chứ!

Mang đại thúc cười ha ha, ngữ khí ân cần. Mấy tạp tu chung quanh cũng cười theo.

Trần Mộ trong lòng âm thầm khiếp sợ, Tạp tu họ Mang này thực lực thật không tầm thường!

Đối phương hẳn là một cận chiến tạp tu, từ tư thế hắn đứng thẳng liền nhìn ra. Mới vừa rồi một cỗ cảm giác nhàn nhạt đảo qua trên người Trần Mộ, độ linh mẫn cảm giác của hắn gần đây phình to, có thể rõ ràng cảm thấy trong luồng cảm giác của đối phương sự mềm mại mà lợi hại.

Mấy tạp tu khác thực lực mặc dù cũng không tệ, nhưng rõ ràng so với vị này bọn họ kém hơn hai phân.

Tạp tu họ Mang hơi kinh ngạc nhìn thoáng qua Trần Mộ. Hắn mới vừa rồi tựa hồ nhận thấy được một cảm giác ba động cực kì nhỏ bé. Nhưng nó quá nhỏ, hắn mới vừa phát hiện, liền biến mất không thấy.

Hắn không biết luồng cảm giác ba động này là ai thả ra, thậm chí cứ tưởng vừa rồi mình bị ảo giác. Bất quá hắn có kinh nghiệm thực chiến phong phú đến cực điểm, tự nhiên tuyệt không cho rằng đây là ảo giác.

Điều này chỉ có thể xác định, độ linh mẫn cảm giác của đối phương mạnh hơn hắn nhiều lắm!Năng lực khống chế cảm giác tinh tế như thế, trong lòng hắn nhất thời cảnh báo!

Đối phương có một cao thủ!

Độ linh mẫn cảm giác cũng không đại biểu cho cái gì. Nhưng là trong mắt tạp tu họ Mang, cũng hiểu được trong đó ẩn chứa lực lượng. Cảm giác rất kì diệu, nhưng là cùng những sự vật khác trên đời cũng không khác nhau. Mỗi một sự vật, vô luận là bất cứ phương diện gì, một khi có được tính đột phá. Sẽ lộ ra uy lực không thể nghi ngờ là cực kì kinh khủng.

Cường độ cảm giác như thế, độ linh mẫn cảm giác cũng như thế.

Hắn năm đó từng cùng một tạp tu am hiểu khống chế cảm giác chiến đấu, đối phương bằng vào sức một người. Cứng rắn khiến cho tiểu đội bọn họ cơ hồ diệt vong. Loại tạp tu này cường độ cảm giác bình thường sẽ không quá mạnh mẽ, nhưng bù lại bọn họ rất mạnh về năng lực khống chế cảm giác. Bọn họ không cần cường độ cảm giác quá mạnh mẽ, nhưng bọn họ có thể làm cho cảm giác đạt đến hiệu suất vận dụng đầy đủ nhất.

Bọn họ có thể trong nháy mắt tìm ra sơ hở, sau đó dùng công kích chuẩn xác nhất, tiêu diệt địch nhân!

- Hoan nghênh các vị quang lâm Hưu Tư thương hội, hy vọng các vị có thể có thu hoạch hài lòng.

Tạp tu họ Mang lui về phía sau nửa bước, hướng đám người Trần Mộ hành lễ.

Hắn đã không còn như trước kia chỉ biết dũng mãnh giết địch. Gắn bó với thương hội thời gian dài như vậy. Ảnh hưởng phong cách thương nhân, hắn hình thành một phong cách riêng mình.

Tạp tu chung quanh nhất thời rùng mình. Biết cử động này là ý tứ gì. Chỉ thấy mọi người nhất tề hành lễ, chỉnh tề đồng thanh nói:

- Hoan nghênh quang lâm Hưu Tư thương hội!

Trên mặt Cát Phu Tư ánh mắt biến ảo.

Hề Bình hài lòng nhìn lướt qua đám tạp tu, hắn trước kia cũng kinh doanh ngành này, ánh mắt so với người bình thường càng thêm lão luyện. Cái gọi là xem mặt bắt hình dong, từ đám tạp tu phía dưới liền biết chủ nhân thương hội này rất có năng lực.

Trần Mộ và Ba Cách Nội Nhĩ ở mặt này chậm chạp hơn rất nhiều.

Bên trong nghe được bên ngoài động tĩnh, lập tức có người ra nghênh đón.

- Các vị, mời vào, hoan nghênh quang lâm Hưu Tư thương hội, ta là quản sự bổn thương hội, nhiệt thành phục vụ các vị.

Âm thanh nghe trong trẻo,trước mắt mọi người sáng ngời xuất hiện một nữ nhân ngũ quan xinh xắn trang điểm nhẹ, đồ trang sức thanh nhã ánh sáng lấp lánh chói mắt. Áo sơ mi màu trắng cổ áo hơi trễ lộ ra xương quai xanh. Váy ngắn màu lam sậm, chân đi tất màu đen bao lấy chân ngọc thon dài trên đôi giày đen cao gót.

Đột nhiên xuất hiện mỹ nữ này làm cho mọi người chợt thất thần. Vị mỹ nữ này dung mạo dù không hơn Lô Tiểu Như và Tô Lưu Triệt Nhu, nhưng trên người khí chất nghề nghiệp lão luyện mà đầy nữ tính làm cho người ta trước mắt sáng ngời.

Nhân vật như vậy, dù là Hề Bình chứng kiến cũng không nhiều, không ngờ nơi trụ sở hoang dã này lại gặp một nhân vật xuất sắc như thế!

- Tiêu tỷ!

Cát Phu Tư hô một câu, nữ tử này hướng Cát Phu Tư vuốt cằm ý bảo đừng vội.

Đây là lúc luôn luôn Hề Bình ra mặt.

- Tiêu tiểu thư mạnh khoẻ, Lão phu Hề Bình, thật cao hứng được biết tiểu thư.

Hề Bình thần sắc bình thản vươn tay.

Trong mắt Tiêu tiểu thư hiện lên một tia thưởng thức, nàng vươn tay phải, nhẹ nhàng nắm tay Hề Bình một chút:

- Có thể nhìn thấy Hề tiên sinh nhân vật có phong độ như vậy, thật sự là chuyện làm người khác vui vẻ.

Hề Bình là lão giang hồ, tự nhiên sẽ không bị loại lời đường mật này tác động, mỉm cười nói:

- Tiêu tiểu thư xinh đẹp khiến ta cũng ngẫn ngơ a, a a, ta phải khắc chế mới có thể miễn cưỡng không lộ ra tánh xấu.

Trần Mộ nghe Ba Cách Nội Nhĩ bên cạnh nói thầm:

- Nhìn không ra a, Hề Bình lão gia hỏa này bình thường nhìn như nghiêm chỉnh, nguyên lai tán gái cũng có hạng mà.

Ba Cách Nội Nhĩ giọng thường hay rất lớn, lời nói này tuy nhỏ, nhưng chung quanh vốn an tĩnh nên mọi người nghe được rõ ràng. Nhất thời vẻ mặt mỗi người trở nên quái dị hẳn lên.

Cát Phu Tư nhìn Ba Cách Nội Nhĩ với ánh mắt càng bất hảo.

Hề Bình da mặt cũng đủ dày, vờ như không nghe thấy, thần sắc nghiêm túc, hướng Tiêu tiểu thư giới thiệu:

- Đây là chủ nhân của chúng ta.

Nhìn Trần Mộ tuổi còn trẻ làm cho Tiêu tiểu thư có chút bất ngờ, nàng liền hành lễ:

- Các hạ quang lâm, tệ thương hội cảm thấy sâu sắc vinh hạnh.

- Tiêu tiểu thư quá khách khí.

Trần Mộ bình tĩnh đáp lễ.

Chạm đến ánh mắt bình thản của Trần Mộ, Tiêu tiểu thư thầm lấy làm kì lạ. Thiếu niên như Trần Mộ, hẳn là huyết khí phương cương mới đúng, nhìn thấy mình người nào mặt không đỏ tới mang tai? Mà năng lực khắc chế yếu kém làm cho vẻ mặt như heo. Cho dù giả bộ nghiêm trang, nhưng âm thầm len lén rình ngắm.

Nhưng gã thiếu niên trước mắt này, ánh mắt bình thản, không có một tia ba động.

Tiêu tiểu thư thầm kinh dị, nhưng mặt vẫn cười tươi như hoa:

- Hoan nghênh các vị quang lâm, không biết các vị muốn vật phẩm loại gì?

Ánh mắt của nàng đột nhiên nhìn thấy Lô Tiểu Như, không khỏi sửng sốt, than thở:

- Vị tỷ tỷ này thật sự là xinh đẹp, chính ta cũng không nhịn được ghen ghét!

Hảo cảm của Lô Tiểu Như đối với vị Tiêu tiểu thư này lập tức tăng cao, bất quá nàng cũng không mở miệng, mà chỉ là hướng nàng thiện ý cười.

Tiêu tiểu thư càng kinh dị.

Đoàn người này đến tột cùng lai lịch ra sao?

Thủ lĩnh tuổi còn trẻ nhưng khí chất bình thản, kinh nghiệm phong phú phong độ nhẹ nhàng là phó thủ, còn có vị mỹ nữ tạp tu này. Mà ngay cả nàng vốn tin tưởng vào dung mạo của mình, cũng không nhịn được nhìn Lô Tiểu Như ao ước. Nữ tạp tu xinh đẹp như thế, không phải người bình thường có thể có được.

Hơn nữa tạp tu hộ vệ của đối phương, từ khi đến đây, nhìn không chớp mắt, biểu hiện ra tính kỉ luật kinh người. Không khỏi nghĩ đến thủ hạ mới vừa nhắc nhở, trong số này còn có một vị cao thủ.

Một đội ngũ như vậy, hiển nhiên lai lịch bất phàm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.