Tạp Đồ

Chương 460: Chương 460: Kim ban nhuyễn dịch khuẩn




Ý kiến của Tô Lưu Triệt Nhu rất đơn giản, nàng chỉ nói một câu: “Ta ủng hộ ngươi.”

Đến khi Trần Mộ lấy ra Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn, tất cả mọi người không khỏi lộ ra sắc mặt vui mừng. Tô Lưu Triệt Nhu tỉ mỉ quan sát hình ảnh Thiên Lý tạp truyền tới suốt năm phút đồng hồ rồi mới xác định: “Đây đúng là Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn, nó là Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn được bảo quản sau khi hút chân không. Muốn nó khôi phục lại trạng thái ban đầu chỉ cần đem ngâm trong nước.”

Sau vài phút, Trần Mộ rốt cuộc thấy bộ dáng thật của Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn.

Dưới làn nước trong trẻo là một khối keo lớn đóng thành cục. Khối keo đóng cục này so với vừa rồi lớn hơn hai đến ba lần, màu sắc cũng từ đen chuyển sang nâu, hoa văn màu vàng bên ngoài khối keo cũng càng thêm chói mắt. Một loạt hoa văn lốm đốm phân bố chằng chịt trên bề mặt.

“Nó rốt cuộc có hữu hiệu hay không ta cũng không dám bảo đảm.”

Nói tới đây, Tô Lưu Triệt Nhu có hơi chần chờ, lúc trước cũng vì nàng nói tới Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn nên Trần Mộ mới liều mạng tìm kiếm như vậy. Hơn nữa để bệnh nhân sử dụng dược phẩm không rõ hiệu quả là hành vi trái nguyên tắc thủ tục của y vụ tạp tu nghiêm trọng. Là một y vụ tạp tu hợp cách và ưu tú, nói những ra những lời như vậy bản thân Tô Lưu Triệt Nhu cũng cảm thấy rất không ổn. Thế nhưng nếu để mặc sợi lục tuyến kia lan tràn trong cơ thể Trần Mộ, kết quả cuối cùng là gì cũng có thể đoán được.

Trần Mộ nhìn thoáng qua Cừu San Ngọc nói: “Ngươi nói đi?”

Cừu San Ngọc thẳng thắn lắc đầu: “Hiệu quả kéo dài tuổi thọ của Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn ta biết, thế nhưng chưa từng nghe nói qua nó có phản ứng gì với Tiêu Thanh.”

Chăm chú nhìn vào vật thể mềm mại đông lạnh dạng keo trong nước, Trần Mộ cắn răng hỏi Tô Lưu Triệt Nhu: “Thứ này dùng thế nào?” Nhìn đóa hoa màu xanh càng ngày càng rực rỡ trên tay, tựa như tử thần ngày càng bước lại gần. Loại áp lực này nếu tâm lý kém một chút thì đã sụp đổ rồi. Trần Mộ lo là dù dựa theo cách của Cừu San Ngọc, xác xuất tìm được nữ ma quỷ trong thời gian ngắn vẫn rất thấp.

Nói thật ra, Trần Mộ không thích đánh bạc, nhưng lúc không có thời gian để lựa chọn hắn cũng chỉ có thể đánh cuộc một lần.

Tô Lưu Triệt Nhu ngược lại rất tỉnh táo. Là một y vụ tạp tu, nàng cần đưa ra đề nghị tốt nhất cho bệnh nhân dưới bất cứ tình huống nào. Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn đã là thứ duy nhất nàng tìm được mà có thể sinh ra phản ứng với Tiêu Thanh. Nó chỉ có một trong hai loại tác dụng, một là tác dụng tốt, một là tác dụng xấu, xác suất đều là 50%.

“Ngươi dùng đao nhỏ, cắt bỏ lớp da ngoài của Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn, sẽ có chất dịch màu vàng chảy ra từ miệng vết cắt. Ngươi cần dùng chính là chất dịch màu vàng đó. Nhưng cần chú ý, toàn bộ quá trình phải hoàn thành trong một phút, nếu không chất dịch của nó sẽ mất tác dụng.” Tô Lưu Triệt Nhu giọng nói to dần, nhắc nhở tỉ mỉ những điểm cần chú ý.

Nhìn Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn trong nước, Trần Mộ vô cùng căng thẳng. Hắn vô cùng tín nhiệm học thức của Tô Lưu Triệt Nhu, nếu nàng đã nói Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn có tác dụng đối với Tiêu Thanh, vậy chắc chắn sẽ có tác dụng. Ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Trần Mộ, lựa chọn này là do hắn.

Vài phút sau, tâm tình của hắn rốt cuộc bình ổn lại Tổn hao vô số tâm lực, giờ Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn ở trước mắt mình, còn do dự cái gì?

Hắn ra tay vớt Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn từ trong nước lên, cầm trên tay, cảm thấy nằng nặng. Ngón tay hắn xuất ra luồng năng lượng màu xanh dài vài cm, nhẹ nhàng nâng Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn lên đâm một cái, trên Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn lập tức xuất hiện một lỗ hổng, chất lỏng màu vàng từ miệng vết cắt đó chảy ra ngoài.

Trần Mộ không hề do dự ghé miệng tới cố sức hút Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn.

Chỉ trong chốc lát, đôi môi của hắn đã chuyển thành màu vàng, thỉnh thoảng một hai giọt kim dịch từ khóe miệng hắn chảy xuống. Hai phút sau Trần Mộ mới đem Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn trên miệng bỏ ra. Lúc này môi hắn vàng óng như được mạ vàng.

“Có cảm giác gì” Tô Lưu Triệt Nhu gấp rút hỏi, sắc mặt của nàng vô cùng căng thẳng.

“Cay!” Khuôn mặt Trần Mộ đỏ bừng, môi cũng từ màu vàng biến thành đỏ tươi. Nhất là đôi mắt hắn, sắc đỏ đậm dần.

“Cay?” Tô Lưu Triệt Nhu ngẩn ra, lo lắng hỏi: “Không có cảm giác gì khác sao? Ngươi thử dùng cảm giác thăm dò sợi lục tuyến trong người xem sao?” Trần Mộ nghe vậy vội vàng thúc giục cảm giác.

Mọi người chỉ thấy sắc mặt hắn bỗng trở nên cực kỳ cổ quái, lời muốn nói đều dâng tới họng rồi lại không dám nói, sợ quấy rối Trần Mộ. “Kỳ quái, kim dịch này tựa hồ tiến vào trong cơ nhục của ta.” Sắc mặt Trần Mộ không tốt: “Chúng tựa hồ không tiếp xúc với Tiêu Thanh.”

“Sao lại như vậy? Sao lại như vậy?” Tô Lưu Triệt Nhu gấp tới muốn khóc, đáng tiếc, nàng không ở bên Trần Mộ, không thể nào kiểm tra giúp hắn. “Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn sao lại không phản ứng với Tiêu Thanh? Kết cấu của chúng hoàn tòa trái ngược nhau mà.”

Duy A bỗng nhiên nói: “Đầu Gỗ, ngươi có luyện một môn thể dục.”

“Môn thể dục?” Trần Mộ vô cùng kinh ngạc, môn thể dục theo thân thể hắn không ngừng mạnh mẽ, tác dụng cũng ngày càng nhỏ, tới giờ căn bản không có bất cứ hiệu quả gì, hắn đã ngừng luyện rất lâu. Sao Duy A lại nghĩ tới môn thể dục đó của mình chứ?

Bất quá hắn không hỏi mà lập tức luyện tập môn thể dục này tại chỗ. Nói ra thì, Duy A thường không mở miệng nhưng khi hắn mở miệng thì thường nắm chắc.

Động tác cổ quái vô cùng. Môn thể dục này có rất nhiều động tác cực kỳ quái dị bất nhã. Bầu không khí vốn ngưng trọng lập tức thoải mái hơn nhiều.

Khi Trần Mộ bắt đầu thực hiện bộ thể dục này, hắn mới có cảm giác rõ ràng. Chỉ cảm thấy cả người dần dần lạnh ngắt, thân thể vừa rồi còn nóng rực giờ lại như chậm rãi ngâm vào trong nước lạnh. Cái lạnh từ từ lan xuống, Trần Mộ chỉ cảm thấy tinh thần thoải mái, cả người sảng khoái không nói lên lời.

“Đừng ngừng lại.” Duy A ở bên cạnh nhắc nhở hắn.

Trần Mộ nghe vậy lại làm lại từ đầu, những người khác không hiểu hắn đang làm gì, hai mắt nhìn nhau. Một lần, rồi một lần nữa, khi Trần Mộ thực hiện xong bộ động tác đó năm lần, Duy A mới bảo hắn ngừng lại.

Vừa ngừng lại, Trần Mộ vội vàng kiểm tra lại cơ thể.

Lục tuyến vẫn còn!

Trong lòng Trần Mộ lạnh xuống phân nửa, sao lại như vậy? Bất quá, khi hắn trấn tĩnh kiểm tra tỉ mỉ lại phát hiện ra điểm khác biệt so với trước đây. Một tầng màu vàng bao phủ lên sợi màu xanh lục. Đây là?

Mà khi hắn cẩn thận kiểm tra lại mỗi bộ phận thân thể mình lại ngạc nhiên phát hiện, không chỉ là lục tuyến mà là mỗi khối cơ nhục của hắn, huyết quản, thậm chí da cũng được bao phủ một tầng vàng nhạt, chỉ là màu vàng trên da rất nhạt, mắt thường khó có thể nhận ra.

Chỗ màu vàng đậm nhất là sợi lục tuyến. Nếu chỉ dùng mắt thường nhìn, lục tuyến hoàn toàn biến thành màu vàng. Nhưng nếu dùng cảm giác có thể cảm nhận rõ ràng, lục tuyến vẫn là lục tuyến, nó chỉ bị một quầng màu vàng bó cố định lại!

Bó cố định?

Trần Mộ trong lòng máy động, thử dùng cảm giác chạm vào lục tuyến, quả nhiên không có phản ứng! Trần Mộ vô cùng mừng rỡ! Sợi lục tuyến này vô cùng mẫn cảm đối với cảm giác, chỉ cần hắn thoáng dùng cảm giác chạm vào, chúng sẽ nhúc nhích trong cơ thể Trần Mộ, khiến cho hắn thống khổ, đau tới tận xương cốt. Mà hiện giờ cho dù Trần Mộ khuấy động nó thế nào, lục tuyến đều không hề phản ứng. Lẽ nào kim dịch thực sự có tác dụng giết chết lục tuyến.

Trần Mộ vội vã đem kết quả nói cho Tô Lưu Triệt Nhu, nhưng Tô Lưu Triệ Nhu cũng không cách nào giải thích. Sợi lục tuyến rốt cuộc đã chết hay chưa, xảy ra chuyện gì, không ai biết.

Mặc dù không biết kết quả xác thực, nhưng cũng đủ khiến Trần Mộ cảm thấy mỹ mãn rồi, ít nhất chứng minh Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn thực sự có tác dụng kiềm chế Tiêu Thanh. Có thể có một kết quả tốt như vậy, ai cũng mừng rỡ, ngay cả Cừu San Ngọc Khuôn mặt cũng không khỏi lộ ra thần sắc vui mừng. Nếu như Trần Mộ có chuyện gì ngoài ý muốn, người đầu tiên gặp tai ương chính là nàng, những người xung quanh sẽ không ai cho nàng một con đường sống cả.

Mà trong số mọi người, hài lòng nhất chính là Tô Lưu Triệt Nhu. Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn là do nàng nói ra năm đó, hiện giờ chứng minh được nó có tác dụng, tảng đá lớn trong lòng nàng cũng đã được buông xuôi. Bất quá vì quá mức hưng phấn, khuôn mặt nàng đỏ rực lên, lại khiến nàng càng thêm kiều diễm.

Người khác có thể không biết nhưng hắn hiểu rõ, Tô Lưu Triệt Nhu vì sợi lục tuyến trong cơ thể vẫn không ngừng nghiên cứu. Thấy ánh mắt Trần Mộ nhìn vào bản thân, khuôn mặt Tô Lưu Triệt Nhu càng ửng đỏ, không nhịn được cúi đầu.

Bất quá khi nàng ngẩng đầu lên lại thấy Trần Mộ đã quay sang với Duy A, cái miệng nhỏ nhắn khẽ bĩu lên, chỉ thiếu nước nghiến răng nghiến lợi.

“Duy A, ngươi nhận ra nó?” Trần Mộ hiếu kỳ hỏi, nếu không phải Duy A nhắc nhở hắn luyện tập môn thể dục, kết quả ra sao không ai biết.

”Không nhận ra.” Duy A biểu tình hờ hững, nhưng đôi mắt vẫn lộ vẻ vui sướng.

“Vậy sao lúc đó ngươi lại bảo ta đi tập môn thể dục kia?”

“Đoán.” Duy A bỏ lại một câu rất vô trách nhiệm rồi xoay người rời khỏi.

Trần Mộ ngây ngốc, rốt cuộc cũng không hỏi tiếp.

Nhưng lúc này, Duy A đi tới cửa bỗng nhiên nói một câu: “Đầu Gỗ, Hư Không kỹ.”

“Hư Không kỹ?” Trần Mộ sửng sốt, không hiểu được ý hắn, luyện Hư Không kỹ? Thân thể của mình còn chưa đủ để luyện tập Hư Không kỹ mà. A! Lẽ nào.. Trong đầu Trần Mộ đột nhiên sáng lên, lẽ nào bản thân hiện giờ đã có thể dùng Hư Không kỹ? Gần như tâm tư vừa động, tay phải của hắn rung lên, bổ ra ngoài.

Tê!

Thanh âm không khí bị xé rách truyền tới tai, Trần Mộ kinh hãi. Hắn không thể tin tưởng nhìn bàn tay phải có màu vàng khó thấy. “Lẽ nào.” Ánh mắt thăm dò của Trần Mộ cuối cùng nhìn vào Tô Lưu Triệt Nhu, ở đây có thể giải thích được điều này ngoài Duy A có lẽ chỉ có nàng.

Tô Lưu Triệt Nhu nhếch mũi lên, khẽ ho một tiếng. Tư thái nữ tính như vậy xuất hiện trên người Tô Lưu Triệt Nhu vốn trầm tĩnh hào phóng, khiến mọi người ngây người, ngay cả Trần Mộ cũng không ngoại lệ.

Tô Lưu Triệt Nhu cũng không để ý, lau mồ hôi trên trán, nhẹ ho một tiếng: “Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn tác dụng lớn nhất là kéo dài tuổi thọ, cơ chế của nó có khả năng lớn nhất là cải thiện thể chất con người. Mà đối với vô tạp lưu như Duy A mà nói, thân thể của bọn họ càng mạnh, lúc này Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn có công hiệu rèn luyện thân thể cũng không có gì lạ.”

Sau đó nàng điềm nhiên như không nói: “Chỉ tiếc thân thể ông chủ so với vô tạp lưu còn cách khá xa, cho nên chỗ tốt thu được cũng có hạn.” Nói xong nàng giơ hai tay, vẻ mặt tinh nghịch nói: “Đó là phán đoán, chỉ dùng để tham khảo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.