Tạp Đồ

Chương 491: Chương 491: Phản kích sắc bén




Tề Phong cố ý nhằm vào hắn. Trần Mộ cũng có thể đoán được nguyên nhân là gì.

Tề Phong có thực lực rất mạnh, qua lần xuất thủ vừa rồi có thể thấy được. Tốc độ của hắn cực kỳ kinh người, ngay cả Trần Mộ cũng hơi giật mình. Tạp tu có tốc độ kinh người, hơn nữa lại am hiểu khống chế cảm nhận thì ai gặp phải cũng đều đau đầu. Trần Mộ cũng không ngoại lệ.

Tuy vậy hắn không có ý định nhượng bộ. Đối mặt với loại người này, càng nhân nhượng thì càng bị bọn họ chà đạp. Hiện tại hắn hàng ngày càng cảm thấy tranh đấu ở tầng lớp cao cấp kỳ thật về bản chất cũng không khác so với những cuộc ẩu đả của đám lưu manh đầu đường xó chợ. Lùi bước nhường nhịn không thể làm cho đối phương tôn kính mà ngược lại người ta sẽ cho rằng mình mềm yếu đáng khinh. Ngay cả chó mèo cũng sẽ đến đạp thêm cho mình một cước!

Tình cảnh hiện tại của Trần Mộ kỳ thật là vô cùng nguy hiểm. Đàm Vũ Mân đã tiết lộ thân phận đệ tử của Tây Trạch ra ánh sáng, bất cứ lúc nào cũng có khả năng có rất nhiều tạp tu tìm hắn gây phiền toái! Tây Trạch năm đó có vô số kẻ thù, bọn họ tìm không tìm được Tây Trạch, cũng không dám tìm đến Tây Trạch nhưng chỉ sợ còn có nhiều người vẫn dám đến tìm người của ông ta. Lúc này mà nhân nhượng thì sẽ cấp cho những người khác một tín hiệu. Nếu thực sự đến lúc đó thì hắn sẽ gặp nguy hiểm thực sự.

Hiện tại, hắn tựa như đang đi trên sợi dây thép. Mỗi một bước đều phải cẩn thận từng ly từng tý.

“Chơi tay đôi?” Trần Mộ nheo mắt, chậm rãi đứng dậy. Có thể thấy rằng hành động này của Tề Phong nằm ngoài dự kiến của mọi người. Ngay cả Đàm Vũ Mân cũng lộ ra vẻ bị bất ngờ. Trần Mộ đại khái sáng tỏ trong lòng là khiêu khích của Tề Phong cũng không phải là mưu kế sắp đặt từ trước. Nhưng Đàm Vũ Mân cũng không lên tiếng ngăn cản mà vẫn ngồi yên như cũ. Đối với việc này, Cơ Trí Hạo ban đầu tỏ ra kinh ngạc, sau đó nụ cười trên mặt càng thêm mê hoặc. Còn vài viên đội trưởng khác thì ánh mắt ai nấy đều sáng lên, vẻ mặt hưng phấn. Danh tiếng của Bạch tổng quản theo lời đồn đại thật sự có chút quá lợi hại, bọn họ cũng cực kỳ muốn xem xem truyền nhân của Tây Trạch trong truyền thuyết rốt cuộc có thể có bao nhiêu thần thông.

Còn bọn tạp tu vừa mới tham gia tỷ thí thì bị kích động đến mức không thể chế ngự nổi. Phải biết rằng cho dù ở trong cái thời đại mà tốc độ lưu truyền tin tức không hề tính là chậm này, cơ hội được chứng kiến cao thủ quyết đấu cũng cực kỳ khó. Có thể quan sát một trận quyết đấu ở trình độ cao thì ích lợi đối với bọn họ tự nhiên không cần phải nói.

Tề Phong vừa rồi có tốc độ nhanh như tia chớp, còn người kia có khí chất ung dung ưu nhã. Cả hai khiến cho tất cả mọi người ở đây có ấn tượng cực kỳ sâu sắc. Thích hợp với phong độ cao thủ một cách hoàn mỹ. Tuy Bạch tổng quản chưa bộc lộ tài năng nhưng danh tiếng của hắn còn cao hơn nhiều so với Tề Phong.

Nếu như hai người này có thể đánh một trận thì đó chẳng phải là long tranh hổ đấu sao?

Không hề do dự, Trần Mộ không nhanh không chậm đi lên trên đấu trường huấn luyện. Nhưng ở trong vài giây ngắn ngủn này, hắn đã suy nghĩ rõ ràng. Mặc dù còn chưa biết rốt cuộc Đàm Vũ Mân muốn như thế nào, nhưng có một điều rất rõ ràng là cô ta cũng không có nhiều thiện ý lắm đối với mình. Tề Phong khiêu khích, cô ta cũng bày tỏ thái độ ngầm đồng ý. Điều này trên một mức độ nhất định có thể cho thấy vấn đề.

Trần Mộ quyết định phản kích!

Trong tích tắc, khi hắn bước chân phải lên trên đấu trường huấn luyện, khí chất đột ngột biến đổi!

Trước đó, khí thế của hắn hoàn toàn ẩn tàng trong cơ thể, hơn nữa việc không thích nói chuyện lớn tiếng gây cho người khác cái cảm giác là hắn hiền lành. Nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn tựa như hoàn toàn biến đổi thành một người khác! Giống như một thanh bảo kiếm bất ngờ được rút ra khỏi vỏ. Uy phong bộc lộ. Trong không khí chợt tràn ngập sát cơ.

Trần Mộ chậm rãi tiến lên phía trước, mỗi bước đều nặng nề tựa như được giáng xuống đất.

Thình, thình, thình! Không hiểu sao mọi người chỉ cảm thấy mỗi một bước chân của Trần Mộ đều giống như đạp vào trong lòng của mình. Không khí lưu động càng ngày càng chậm, tựa hồ muốn đông lại. Sát cơ bị kiềm chế mà lại khiếp người, cơ hồ khiến kẻ khác không thở nổi. Trên chiếc mặt nạ màu trắng có hai đạo hắc tuyến uốn lượn đi xuống, trông giống như lưỡi hái trên tay của Tử thần vậy. Một luồng khí tức tử vong phả thẳng vào mặt, còn cặp mắt lạnh lùng buốt giá kia loáng lên sát cơ thực sự, không hề che dấu!

Đúng vậy! Không hề che dấu! Sát khí trần trụi ấy hung hăng cuốn lấy Tề Phong. Không ai hoài nghi về việc hắn muốn giết chết Tề Phong!

Cơ Trí Hạo vốn đang trấn định bỗng hơi biến sắc mặt. Hắn không nghĩ rằng Bạch tổng quản lại dám hung hăng càn quấy như thế! Đây là sân nhà của bọn họ, chẳng lẽ Bạch tổng quản không sợ kết thù cùng bọn chúng hay sao?

Đàm Vũ Mân mặt trắng bệch, trong đôi mắt xinh đẹp lúc này đã lộ ra vẻ hoảng sợ. Còn bốn viên đội trưởng khác cũng không phải không liên tục biến sắc.

Luồng sát khí này thật sự quá nồng đậm! Dù bọn họ là những người thân kinh bách chiến nhưng đối mặt với luồng sát khí cường đại như thế thì cũng có cảm giác hãi hùng khiếp vía. Quả nhiên không hổ là truyền nhân của Sát thần Tây Trạch!

Tề Phong hơi biến sắc, trên mặt hoàn toàn mất đi những nét không nghiêm túc, tỏ vẻ nghiêm trọng chăm chú nhìn Trần Mộ.

“Ta không thích chơi đùa.” Từ sau chiếc mặt nạ màu trắng vang lên một giọng nói trầm, khàn khàn, phảng phất mang theo ma lực kỳ quái, ăn sâu vào nội tâm mọi người: “Chiến đấu. Không sinh. Thì tử!”

Sịt. Trong khắp cả đại sảnh cùng vang lên tiếng mọi người hít vào một hơi khí lạnh. Cũng không ai ngờ rằng Bạch tổng quản lại tàn nhẫn tuyệt tình như thế!

Trí Hạo vừa rồi mới hơi biến sắc mặt, sau khi nghe thấy Trần Mộ nói những lời này thì sắc mặt tái nhợt không có một tia huyết sắc. Hắn đột nhiên hiểu rằng bọn hắn đã đánh giá sai tính cách của Bạch tổng quản! Bạch tổng quản bình thường thì cũng không khác nhau nhiều lắm so với người bình thường, nhưng mà một khi phải chiến đấu......

Hắn nhìn thấy sát khí cuồng bạo lan tỏa khắp bên trong đấu tràng kia. Và một nam nhân đứng thẳng trong tư thê kiên quyết. Trong đầu chỉ có thể nghĩ đến một từ: kẻ điên! Tên gia hỏa kia điên rồi! Chẳng lẽ hắn không sợ chết sao? Hay là hắn có lòng tin tưởng tuyệt đối? Chẳng lẽ đây là phong cách do Tây Trạch truyền lại sao?

Trí Hạo chỉ cảm thấy đầu óc của mình rối loạn như tơ vò. Ngày thường hắn luôn kiêu ngạo về cơ trí ứng biến, nhưng đối diện cái dạng điên cuồng phi nhân tính này thì lại tỏ ra yếu ớt.

Đàm Vũ Mân ngược lại đã khôi phục bình tĩnh, chính là ánh mắt kia sáng lại vài phần. Mấy viên đội trưởng khác nhìn lẫn nhau, ai nấy đều có thể chứng kiến ở chỗ sâu trong mắt của nhau chỉ có tia hoảng sợ và hoảng sợ.

Trước đó, Tề Phong khiêu khích khiến cho Bạch tổng quản không thể không ứng chiến. Nhưng mà một câu vô cùng đơn giản của Bạch tổng quản liền khiến cho tình thế thay đổi. Hiện tại, về mặt khí thế, Tề Phong hoàn toàn rơi xuống hạ phong. Dưới sát khí lẫm liệt của Bạch tổng quản, hắn cũng không có cách nào giữ được vẻ ưu nhã thong dong.

Những lời này trực tiếp đẩy hai người đồng thời lâm vào tuyệt cảnh! Hơn nữa, Tề Phong là người đầu tiên khiêu khích, bọn họ thậm chí không có bất cứ lý do gì để ngăn cản tất cả những chuyện này.

Cùng là tuyệt cảnh nhưng tâm tính hai người lại hoàn toàn bất đồng. Tề Phong không ngờ rằng mình chỉ muốn thăm dò mà lại dẫn đến kết quả nghiêm trọng như thế. Không có tư tưởng chuẩn bị, lòng tin tưởng của hắn không thể tránh khỏi phát sinh dao động, về mặt khí trước hết yếu đi ba phần. Trái lại, Bạch tổng quản ánh mắt kiên định, khí thế không những không hề giảm bớt chút nào mà bởi vì câu nói này ngược lại càng trở nên thêm cường thịnh.

Một giảm một tăng. Tình cảnh hai người trong nháy mắt hoán đổi.

Đàm Vũ Mân vừa muốn đứng dậy, đã bị một thanh âm cắt ngang.

“Bắt đầu đi.” Trần Mộ không có để cho Tề Phong có cơ hội điều chỉnh, nhẹ nhàng nói.

Vừa dứt lời, Hắn liền lập tức biến mất. Khoảng cách giữa hai người lúc đó là hai mươi thước. Cái khoảng cách này đối với Trần Mộ mà nói, thì chỉ cần một bước chạy nước rút!

Trần Mộ chạy nước rút chính là nhờ vào lực bộc phát cường đại của hai chân. Về tốc độ chạy thẳng còn hơn “Đại nê thu tạp” vài phần. Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên, liền kinh hoảng phát giác Bạch tổng quản đã xuất hiện tại trước mặt Tề Phong.

Người có ánh mắt sắc bén thậm chí có thể thấy Bạch tổng nhắm cả hai mắt lại.

Hành gia vừa ra tay liền biết ngay có đúng hay không. Bằng vào cú nước rút này của Bạch tổng quản, liền khiến cho ánh mắt của bốn viên đội trưởng khác chợt ngưng tụ.

Tề Phong chung quy cũng không phải kẻ yếu. Có thể tiến vào một trăm nhân vật hàng đầu trên “Hắc tuyến tinh bảng” thì có ai là hạng hữu danh vô thực chứ? Chỉ thấy hắn hít sâu một hơi, thân thể đột nhiên trở nên cực kỳ mềm mại, cả người giống không có trọng lượng bay ngược về phía sau. Cái động tác này trông có vẻ rất chậm, thế mà lại có thể nới rộng được khoảng cách với Trần Mộ ra xa đôi chút.

Còn chung quanh thân thể hắn lại toát ra một lưới điện màu bạc giống như một chiếc kén.

Màng lưới điện này trông có vẻ cực mỏng, giống hệt một lớp lụa mỏng gần như trong suốt.

Bạch tổng quản cũng phản ứng cực nhanh. Ngón tay sắc bén bỗng nhiên hiện lên một tia quang mang màu xanh. Một đạo Châm năng lượng màu xanh nhạt xuất hiện trên đầu ngón tay hắn.

Ngay sau đó, chỉ thấy luồng Châm năng lượng này đâm vào lưới điện với tốc độ kinh người!

Bốn viên đội trưởng kia theo nhau lộ ra sắc mặt vui mừng. Bạch tổng quản muốn xui xẻo rồi. Sở dĩ chúng nghĩ như vậy bởi vì bọn họ từng thấy Tề Phong dùng qua chiêu này.

Cận chiến tạp tu bình thường khi nhìn thấy lưới điện mỏng như vậy thì ý nghĩ đầu tiên chính là đánh nát nó!

Nếu quả thực đánh nát nó thì sẽ lập tức trúng mai phục! Cái lưới điện nhìn có vẻ mỏng manh này ẩn dấu sát cơ. Điện mang mà mắt thường khó có thể nhận ra được sẽ trước tiên chạy dọc theo năng lượng thể của tạp tu đối địch mà tập kích đối thủ. Thân thể của tạp tu mạnh hơn so với người bình thường, nhưng mà đối mặt với đòn công kích bằng điện mạnh mẽ như thế thì vẫn nhất định phải chết không thể nghi ngờ. Một chiêu này là đại ám chiêu nhằm vào cận chiến tạp tu. Không biết bao nhiêu cận chiến tạp tu đã chết dưới chiêu này.

Mắt thấy luồng Châm năng lượng sắp chạm vào lưới điện, Tề Phong cũng không khỏi hơi lộ ra sắc mặt vui mừng! Từ khi Trần Mộ bắt đầu nói chuyện, hắn liền phải chịu đựng một áp lực cực lớn. Hiện tại thấy đối thủ muốn chết trong tay chính mình, trong lòng hắn vui mừng không nói nên lời!

Màn diễn biến này cũng đồng dạng dừng ở trên tay Cơ Trí Hạo và Đàm Vũ Mân. Hai người biến sắc mặt kịch liệt, cơ hồ cùng hô lên trong tiềm thức: “Tề Phong! Dừng tay!”

Nếu Bạch tổng quản chết, kế hoạch kia của bọn họ......

Bọn họ cũng không làm sao nghĩ rằng hôm nay mời Bạch tổng quản đi xem tỷ thí, vậy mà lại diễn biến thành tình trạng này! Đây tuyệt đối không phải là điều cô ta muốn! Cặp mắt xinh đẹp ôn nhu của Đàm Vũ Mân chứa chất sự hoảng sợ, tuyệt vọng và hối hận. Mà ánh mắt cô ta nhìn về hướng Tề Phong chợt biến đổi thành vô cùng lạnh lẽo!

Nhưng mà đúng vào lúc này, biến cố đột ngột phát sinh!

Khi Châm năng lượng từ trên tay Trần Mộ đâm tới cách lưới điện chỉ có năm phân thì luồng Châm năng lượng to hơn ngón tay, dài khoảng mười lăm công phân(cm) kia đột nhiên thoát ly khỏi đầu ngón tay Trần Mộ, một đầu đâm vào trong lưới điện của Tề Phong.

Đồng tử của Tề Phong chợt co thắt lại, dáng vẻ không thể tin nổi đột ngột đông lại trên khuôn mặt.

Sao có khả năng!

Từ ngay từ đầu. Tề Phong đã phạm vào một sai lầm cực kỳ trí mạng! Hắn không mau chóng kéo dài khoảng cách với Trần Mộ mà lại sử dụng thủ đoạn phòng ngự.

Trên đường chạy nước rút, Trần Mộ liền tiến vào trạng thái linh thức.

Thế giới mô hình hai màu đen trắng. Những đường nét biến hóa với tốc độ kinh người. Nhưng trong lòng hắn lại là một khoảng sáng rõ. Khoảng cách giữa hai người lúc đó thật sự quá gần, hắn có thể “thấy” rõ ràng trên cái tầng lưới điện mỏng manh mà mắt thường khó có thể nhận ra này đã có điện mang với lực sát thương kinh người.

Trần Mộ vốn rất khó hoàn thành phân tích kết cấu một thể năng lượng lạ lẫm có kết cấu phức tạp giống như vậy. Nhưng khoảng cách giữa hai người quá gần, gần đến mức đủ cho hắn hoàn thành tất cả những việc này. Khoảng cách song phương chiến đấu càng gần thì càng có thể phát huy uy lực của linh thức!

Phải biết rằng, dưới trạng thái linh thức, hoàn thành giải thích được kết cấu cũng có ý nghĩa rằng hắn có thể tìm được nhược điểm của đối phương!

Không hề chần chừ. Trần Mộ vẫn nhắm chặt hai mắt, vung tay kia của hắn lên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.