Đoàn người cứ tiếp tục đi về phía trước không hề dừng lại.
Con đường này, đúng ra cũng không thể gọi là con đường, vì mọi nơi mọi người đi qua nhìn với các nơi khác không có bất cứ gì khác nhau. Nhưng Ba Cách Nội Nhĩ tựa hồ đối với nơi này phi thường quen thuộc, thậm chí không cần trang bị phụ trợ vẫn thoải mái phân biệt ra phương hướng.
Hắn biết nơi nào có nguồn nước, nơi nào sẽ có huyệt động, bộ dáng tư tin không thể không hoài nghi, người này trước kia thật sự đã sống qua nơi này. Hề Bình thường xuyên dùng chuyện này trêu ghẹo hắn, bất quá Ba Cách Nội Nhĩ ngôn ngữ luôn luôn tỏ ra khinh thường những tạp tu rừng cây.
- Bọn họ rất yếu sao?
Trần Mộ kì quái hỏi. Theo hắn thì có thể sinh tồn trong rừng cây vậy hẳn là có vài phần thực lực mới đúng.
Ba Cách Nội Nhĩ không cho là đúng nói:
- Những người này thực lực cũng không yếu, hơn nữa cũng quả thật có cao thủ. Nhưng chỉ là một đám ô hợp, khi gặp phải quân chính quy chỉ có ăn cám.
Ánh mắt tựa hồ như hắn hiện tại đang chỉ huy nghiễm nhiên là một chi đội quân chính quy.
Ngay sau đó, Ba Cách Nội Nhĩ vuốt cằm, trầm ngâm nói:
- Chúng ta có thể cân nhắc chiêu mộ ở nơi đó mấy tên. Tại từng trụ sở tổng hội những tiểu tử kia cũng rất có ý tứ. Bất quá muốn mời chào bọn họ thật là khó khăn.
Đội hình đi tới tốc độ rất nhanh hơn so với Trần Mộ tưởng tượng.
Dọc theo đường đi gặp phải hằng hà sa số dã thú, đám tạp tu tân binh không có một ngày rảnh rỗi. Những lần đầu bọn họ còn không kịp phản ứng, theo số lần chiến đấu càng ngày càng nhiều, bọn họ đã dần dần hình thành thói quen sẵn sàng chiến đấu.
Dưới hình thức này, đội ngũ nỗ lực cũng cực lớn, năm tiểu đội, không có một tiểu đội nào đầy đủ biên chế. Tiểu đội một tình huống tốt nhất, vẫn còn lại hai mươi hai đơn vị tác chiến. Các tiểu đội khác trên cơ bản chỉ còn lại có mười tám đơn vị, mà ngay cả tinh anh tổ. Cũng tổn thất hai đơn vị tác chiến.
Nhìn qua tổn thất phi thường lớn, bất quá trong đó có hơn bảy mươi người bệnh, một khi bọn hắn khỏi hẳn, có thể một lần nữa đầu nhập chiến đấu.
Hiện tại đám tạp tu chiến đấu nhìn ra rất có chương pháp, tiến thối có thứ tự. tràng diện chiến đấu thấy được đã nhiều, phương diện tố chất tâm lý cũng tiến bộ rất xa.
Trần Mộ đột nhiên phát hiện mình tựa hồ quá nhàn nhã.
Chiến đấu không tới phiên hắn, cho tới bây giờ, bọn họ còn chưa gặp phải dã thú nào hung mãnh tựa như song câu thú. Hơn nữa cho dù gặp phải, có Duy A tại đây cũng không tới phiên hắn ra tay.
Tô Lưu Triệt Nhu trị liệu tạp tu bị thương hắn cũng không thể tham gia.
Lần đầu tiên, Trần Mộ phát hiện mình thật không có việc gì để làm, liền đơn giản tiến vào trong toa xe. Bên trong xe chất đống các loại vật tư, hắn tùy tiện tìm được một chỗ, ngồi xuống.
Người lái toa xe kỹ thuật khá tốt, toa xe hết sức vững vàng.
Ngẫm lại. Trần Mộ tiến vào thần bí tạp.
Độ linh mẫn cảm giác huấn luyện mô hình năng lượng loại thứ tư, hắn mới hoàn thành một phần. Bởi vì một đoạn thời gian trước các loại huấn luyện tăng nhiều, mô hình năng lượng tiến triển thong thả. Hiện tại hắn vừa lúc nhàn rỗi, vừa lúc có thể chuyên chú vào mô hình năng lượng này.
Loại mô hình năng lượng thứ tư này số khối năng lượng nhiều hơn loại thứ ba rất xa, nó do ba vạn khối năng lượng tạo thành. Kết cấu rất phức tạp, vừa nhìn là cảm thấy hoa mắt.
Nhưng Trần Mộ cảm thấy thần kỳ nhất chính là mô hình năng lượng thứ năm. mô hình kết cấu năng lượng này chỉ do ba nghìn khối năng lượng tạo thành.
Song. cũng không có nghĩa là mô hình năng lượng thứ năm này dễ dàng hơn. Sự thật hoàn toàn trái ngược, loại mô hình năng lượng thứ năm này khó khăn nhất trong năm mô hình.
Đây là kết cấu năng lượng kì lạ nhất mà Trần Mộ gặp qua, nó do vô số tiểu đơn nguyên hình quả lắc rất nhỏ như những quả lắc đồng hồ tạo thành, từng tiểu đơn nguyên đều không ngừng vận động. Việc Trần Mộ phải làm không chỉ dùng cảm giác bắt từng khối năng lượng dựng nên kết cấu, mà còn phải làm cho từng đơn vị đong đưa với quy luật tần số phù hợp tương ứng.
Chỉ liếc mắt một cái, Trần Mộ liền hiểu được đây tuyệt đối là một loại kết cấu co dãn cực lớn, nó có khá nhiều cách diễn đạt kết cấu, nó có thể biểu hiện ra tính đặc biệt cực kì phong phú.
Bất quá, chuyện duy nhất cần làm, là tìm ra nhiều đáp án cho mô hình này.
Nhìn mô hình thứ tư trước mặt. Trần Mộ tâm trí ổn định lại, bắt đầu buồn tẻ huấn luyện.
Đối với việc Trần Mộ đột nhiên tiến vào xe vận chuyển. Mọi người không có gì bất ngờ. Ông chủ thường hay thần bí, ai biết hắn ở bên trong làm cái gì, bất quá tất cả mọi người rất tự giác không quấy rầy hắn. Nhữ Thu trong lòng cực muốn đi vào, mặc dù lý do nàng tới là theo Trần Mộ học nghệ, nhưng hiện tại chỉ làm một ít việc lặt vặt. Hơn nữa nửa tháng kinh nghiệm nguy hiểm, so với trước kia còn nguy hiểm hơn nhiều.
Ai cũng không ngờ hắn đi vào lần này đến nửa tháng. Ngẫu nhiên đi ra ăn cái gì. Cũng với vẻ mặt thừ ra, như là một mực tự hỏi vấn đề gì.
Thấy bộ dáng này. Mọi người càng không dám quấy rầy hắn. Hề Bình và Ba Cách Nội Nhĩ cũng biết, ông chủ còn là một đại sư chế tạp sư.
Ai biết hắn hiện tại trong đầu có phải hay không đang nghiền ngẫm cấu tư gì vĩ đại hay sáng ý? Hay vẫn nghiên cứu vấn đề gì nan giải?
Ôi, trời ạ, lúc này quấy rầy ông chủ, nếu như khiến sáng kiến trong đầu bị ảnh hưởng, đây chính là tội lỗi bằng trời a!
Hề Bình và Ba Cách Nội Nhĩ cử chỉ cẩn trọng lây sang mọi người, đến nỗi giờ ăn cơm, tất cả mọi người cũng không dám phát ra tiếng ồn. Mà khi Trần Mộ như du hồn tiến vào trong toa xe, mọi người mới nhất tề thở phào một hơi.
Không thể phủ nhận, thực chiến là môi trường rèn luyện tốt nhất. Đối với đám tạp tu đã trải qua nghiêm khắc huấn luyện mà nói, thực chiến giúp cho bọn họ nhanh chóng phát triển hẳn lên. Mọi người đã hiểu được, càng bối rối, càng có thể dễ dàng tử vong.
Mà mỗi ngày không gián đoạn đúc kết, tiểu đội đúc kết, đội trưởng đúc kết, hơn nữa Ba Cách Nội Nhĩ ngẫu nhiên chỉ điểm, vô luận là đội trưởng hay đội viên, đều nhanh chóng phát triển. Một tháng huyết chiến ma luyện, khiến cho đám tạp tu khí chất xảy ra biến hóa. Ba Cách Nội Nhĩ trong mắt vẻ tán thưởng cũng càng ngày càng nhiều.
Hơn nữa năm tiểu đội đã bị đội trưởng ảnh hưởng, bắt đầu từ từ hình thành phong cách chiến đấu hoàn toàn bất đồng.
Khương Lương tại tiểu đội một không thể nghi ngờ là luôn làm cho Ba Cách Nội Nhĩ hài lòng. Hắn có cái nhìn đại cục xuất sắc nhất, tiểu đội một lực chiến đấu cực mạnh, tác phong cường tráng, phục tòng chiến thuật tốt nhất.
Tiểu đội hai am hiểu cấp tốc bắn, công kiên năng lực cực mạnh, bọn họ tần suất bắn có thể đạt tới một giây bảy phát, là đội nhanh nhất trong cả năm.
Tiểu đội ba am hiểu quấn đấu, bọn họ phối hợp hết sức xuất sắc, công kích đều đặn, duy trì liên tục hỏa lực xuất chúng.
Tiểu đội bốn thì kiêu dũng, cái đó và tình cách hỏa bạo của đoàn trưởng có trực tiếp quan hệ.
Tiểu đội năm hết sức đồng đều, không có ưu điểm gì nổi bật, nhưng cũng không có khuyết điểm gì, biểu hiện mặc dù không có màu mè, nhưng hết sức ổn định.
Tinh anh tổ thì xảo quyệt rất nhiều, am hiểu nắm chặt thời cơ, thường thường là một kích trí mạng.
Tổng thể mà nói, Ba Cách Nội Nhĩ đều khá hài lòng, điểm này từ tổn thất chiến đấu có thể nhìn ra được. Theo thời gian trôi qua, mặc dù tao ngộ dã thú không ngừng tăng cao, nhưng thương vong ngược lại càng ngày càng thấp.
Mọi người cũng phát hiện bọn họ tiến bộ, trải qua lúc ban đầu thương vong sau khi bi thống, bọn họ bắt đầu dần dần trở nên tự tin hẳn lên.
- Lão đại, phía trước có một trụ sở.
Tạp tu phụ trách trinh sát khi trở về, hết sức hưng phấn mà báo cáo.
Ba Cách Nội Nhĩ theo thói quen vuốt cằm, tự nhủ:
- À!Hoàn hảo, Trụ sở này còn chưa bị phế. Rất nhiều năm không có đi qua, cũng không biết hiện tại biến thành cái dạng gì?
Tin tức này lan truyền rất nhanh trong đội hình, tất cả mọi người hưng phấn hẳn lên. Đi nhiều ngày như vậy, rốt cuộc gặp phải một địa phương có người, loại vui sướng này, đối với đám lữ hành tân binh mà nói, hiển nhiên là một tin tức thật là tốt lành.
Mà Trần Mộ vừa lúc này từ trong toa xe đi ra.
Ba Cách Nội Nhĩ và Hề Bình vừa thấy Trần Mộ, liền biết hắn hôm nay trạng thái rất tốt.
Hai người liếc nhau, Hề Bình cẩn thận hỏi:
- Ông chủ, có đói bụng không?
Lâu nay, khi Trần Mộ chui ra khỏi toa xe nguyên nhân chỉ vì việc này.
Trần Mộ lắc đầu, giãn người, hít sâu vài hơi:
- Không đói bụng.
Lần này, Ba Cách Nội Nhĩ và Hề Bình lập tức hiểu được, ông chủ thanh tỉnh!
Ba Cách Nội Nhĩ lập tức đi tới, hắc hắc cười nói:
- Ông chủ, lần này có ngộ ra đồ vật gì không?
Trần Mộ sửng sốt, vố thức gật đầu:
- Ừ, ngộ ra một điểm.
Ba Cách Nội Nhĩ hỏi tiếp:
- Đáng giá không?
Trần Mộ lại sửng sốt, cẩn thận suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:
- Còn chưa biết.
Ba Cách Nội Nhĩ không khỏi thất vọng, nói thầm:
“Trời ạ, Suy nghĩ nhiều như vậy, lại không có gì đáng giá......”
Hề Bình thì nghiêm chỉnh hơn nhiều, hắn đem tình huống gần đây hướng Trần Mộ báo cáo một phen, bao gồm tin tức mới nhất.
- Phía trước có trụ sở?
Trần Mộ nghe vậy cũng không khỏi hưng phấn.
Ba Cách Nội Nhĩ lười biếng gật đầu:
- Đúng vậy, hai mươi năm trước thì có, trước kia là vứt đi. Không ngờ hai mươi năm sau còn đang dùng, cũng không biết hiện tại biến thành cái dạng gì.
- Nguyên lai là trụ sở phế thải.
Trần Mộ gật đầu, bỗng nhiên chợt nói:
- Chúng ta đến đó đi, xem có thể thu thập một chút gì hay không.
Ông chủ nếu đã ra chỉ thị, Ba Cách Nội Nhĩ cũng thu lại trên mặt vẻ vui đùa, trở nên chăm chú hẳn lên.
Tất cả nhân viên chiến đấu đều được cảnh báo, chuẩn bị trạng thái đề phòng.
Trần Mộ lúc này mới kinh ngạc phát hiện đội ngũ biến hóa thật không ngờ to lớn, cùng trước cách biệt một trời một vực. Đoạn thời gian này hắn nhất tâm nghiên cứu mô hình năng lượng trong thần bí tạp phiến, hoàn toàn không chú ý tới đội ngũ biến hóa. Nay đột nhiên vừa thấy, tự nhiên cảm giác được nghiễm nhiên là một đơn vị đội ngũ khác.
Chờ hắn nhìn kỹ, trong lòng kinh ngạc càng nhiều. Mọi người, bao gồm Tô Lưu Triệt Nhu, Nhữ Thu, Bố Nạp và đám nhân viên phi chiến đấu, hiện giờ biểu hiện khí chất ra ngoài, đều rất khác lúc trước.
Đội ngũ tốc độ rất nhanh, bọn họ rốt cuộc thấy được trụ sở vứt đi như Ba Cách Nội Nhĩ đã nói.
- Di!
Ba Cách Nội Nhĩ vừa nhìn, liền không nhịn được kinh hô.