“Mẹ, sau đó thì sao?”
Trấn nhỏ mưa bụi mông lung, sương mù như mộng, trong cửa hàng bán son phấn sâu trong ngõ không đáng chú ý, một tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác ngồi trước bàn, đầu hơn nghiêng, bộ dạng ngây thơ, truy hỏi mẫu thân: “Đại điểu có mang theo tiểu tỷ tỷ kia chạy khỏi hoàng cung không? Bọn họ sống tiếp chứ?”
Mẫu thân kia áo vải cài trâm, lại dịu dàng tú lệ như sơn thủy, nàng vừa thêu túi thơm, vừa cười sờ đầu tiểu cô nương, dịu dàng nói: “Bọn họ ấy, bay tới một nơi rất xa, bay tới cung trăng, hầu bên người Hằng Nga tiên tử, trên đời không còn người nào gặp qua bọn họ...”
“Vậy sau đó thì sao?” Tiểu cô nương vẫn chưa thỏa mãn, không buông tha truy hỏi.
Trước quầy, một nam nhân đang lau hộp phấn son trong tay dừng lại, nghe cuộc đối thoại của vợ con, khóe môi không khỏi cong lên.
Hắn mặt mày tuấn tú, khí chất lỗi lạc, nửa bên mặt mang theo mặt nạ bằng sắt đen nhánh, lộ ra một chút vết tích bị bỏng, nhưng cho dù như vậy, cũng không thể che hết vẻ tao nhã trên người.
Hắn buông hộp son phấn xuống, đi tới trước bàn, ôm con gái lên đầu gồi, ôn hòa cười nói: “Sau đó, bọn họ sinh ra một con thỏ nhỏ trên cung trăng, con thỏ nhỏ tham ăn tham chơi, mỗi ngày đều trộm bánh hoa quế của Hằng Nga tiên tử...”
“Thế nhưng vì sao là đại điểu mà lại sinh ra được con thỏ chứ? Vì sao con thỏ lại muốn ăn vụng bánh hoa quế?” Tiểu cô nương rúc vào trong ngực của phụ thân, vẫn tò mò hỏi.
Nam tử không trả lời cô bé, chỉ lấy tay che kín mắt nó, xích lại gần thê tử, nhìn nhau cười một tiếng rồi dịu dàng hôn xuống.
Bên ngoài sương mù mông lung, tiếng mưa rơi rả rích, tường xanh ngói trắng, giữa trời đất một mảng yên tĩnh.