Tập Đoản Văn

Chương 20: Chương 20: Chương 2




Tuy nói tôi học hành không giỏi giang, nhưng vẫn nổi danh trong khoa nhé.

Nguyên nhân, ừm... là bởi vì...

Tôi đã từng vì dùng đồ điện trái quy định, kết quả làm cháy nguyên mạch điện của cả ký túc xá, tôi còn đoạt giải quán quân trong cuộc thi ăn toàn trường, vân vân.

Những cách nổi tiếng này, tự tôi nói ra, thật đúng là cũng có chút xấu hổ.

Không ai có thể nghĩ đến, ngu ngốc thiểu năng như tôi sẽ ở bên phật hệ (*) học bá Nhan Diệc Thần cùng lớp, hơn nữa còn là tôi không biết lượng sức, chủ động tỏ tình.

(*) Ý chỉ thế nào cũng được, coi nhẹ tất cả, thái độ không dục không cầu, chỉ chăm chú vào công việc hoặc hứng thú của mình, không muốn tốn thời gian vào việc kết giao khác phái.

Nhưng tôi không ngờ tới chính là, Nhan Diệc Thần vậy mà cũng không từ chối, đồng ý.

Tin tức vừa lan ra, vô số cõi lòng tan nát. Đương nhiên, đều là vì Nhan Diệc Thần mà tan nát.

Tôi gần như mỗi ngày làm con thiêu thân, Nhan Diệc Thần lại vẫn cứ như cũ không thay đổi.

Tôi được mệnh danh là phú nhị đại “tiếp địa khí” (*), Nhan Diệc Thần cần dựa vào làm thêm mới có thể sống sót.

(*) Cụm từ này thường nói khi tiếp xúc rộng rãi với quần chúng, hoặc người chung sống với ngườii bình dân, phản ánh nguyện vọng của tầng lớp thấp nhất hơn nữa cũng tuân theo quy luật tự nhiên Link

Tôi mỗi ngày khoe khoang, Nhan Diệc Thần vạn năm phật hệ.

Hai người nhìn một chút cũng không hợp, sau đó có người đánh cược --- nhìn đi, không quá ba tháng khẳng định chia tay.

Kết quả một câu sấm truyền, trong ngày cuối cùng của tháng thứ ba, chúng tôi thật sự chia tay, tôi là người đề cập.

Nguyên nhân chia tay, không phải bởi vì tôi đột nhiên tìm thấy lương tâm phát hiện bản thân kéo chân anh, cũng không phải Nhan Diệc Thần ghét bỏ tôi trí thông minh thiếu hụt, mà là trong lòng Nhan Diệc Thần, có học tập có thí nghiệm có hoạt động có làm thêm, duy chỉ không có Chu Tiểu Hùng tôi!

Trong cơn tức giận tôi đề nghị chia tay, nhưng anh chỉ nhàn nhạt trả lời một câu, “À, được.”

“À, được?” Tôi sắp bùng nổ, vậy mà anh lại không níu kéo chút nào! Tôi chỉ nhất thời nói linh tinh thôi mà, lần này bát nước hắt đi khó lấy lại...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.