Tập Đoản Văn

Chương 37: Chương 37: Chương 2




Ngày hôm sau đến Đoan Ngọ, Quốc Tử Giám nghỉ ba ngày, bởi vì chuyện lúc trước mà trong lòng tôi chột dạ, lần đầu tiên nấp ở trong phủ không ra ngoài một bức, sau ba ngày nghẹn muốn điên.

Đợi đến lúc nhập học, tôi chỉ cảm thấy mình như con chim sổ lồng một lần nữa giành được tự do, ngay cả phu tử vô vị hiền lành như khúc gỗ cũng đều bật lên vẻ dễ thương.

Lúc Tô Mặc bước vào, tôi đang nằm sấp trên bàn buồn ngủ, bỗng nhiên xung quanh phát ra tiếng cười chấn động điếc cả tai, tôi không khỏi ngẩng đầu, liền nhìn thấy Tô Mặc đang khập khiễng đi tới chỗ tôi, sau đó vượt qua tôi, tiếp đó lại một trận cười vang dội, tôi quay đầu, phát hiện hình như hắn cao hơn trước rất nhiều...

Đợi tôi quan sát thật lâu, lúc này mới ý thức được tất cả mọi người đang cười cái gì... Dưới mông Tô Mặc kê một cái đệm bông dày khoảng chừng 8, 9 tấc...

Thấy tôi mặt không đổi sắc quan sát hắn, Tô Mặc than vãn một tiếng qua kẽ răng: “Tiểu Ninh Tử, xem cô hại... Cha tôi suýt chút lột da tôi.”

Tôi đáp lại hắn bằng con mắt khinh bỉ, “Là huynh không có nghĩa khí tố cáo tôi trước, sau đó lại vô lễ với viện giám... Đáng đời...” Nói xong, không biết tại sao lòng tôi có chút không yên, thậm chí vừa nghĩ đến việc hắn bị đánh, liền không nhịn được đỏ mắt.

“Thật sự là độc nhất lòng dạ đàn bà, sau khi bán tôi còn có thể nói ra lời vô tình vô nghĩa như vậy... May mắn cô còn chưa tới tuổi lấy chồng, nếu không thật không biết ai xui xẻo như vậy...” Tô Mặc một tay chống chằm một tay loay hoay cầm bút lông trên bàn, khuôn mặt phấn điêu ngọc trác tràn đầy ý cười ranh mãnh.

Tôi nhìn nét mặt muốn ăn đòn kia, chút đau lòng mới dâng lên đáy lòng nháy mắt tiêu tan, thế là tôi vừa quay người vừa căm hận nói: “Đừng nói chuyện với tôi, tôi với huynh không đội trời chung.”

Tôi uất ức nằm sấp trên bàn, tức giận phình hai má, sau lưng truyền tới giọng nói mang theo ý cười: “Yên tâm, tôi là cố ý khoa trương lừa gạt mọi người, thật ra một chút cũng không đau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.