“Bây giờ các ngươi tiến cung, là giúp Viên quý phi làm đồ trang sức, nhưng ngàn vạn lần phải cẩn thận một chút, nhất là thủ pháp điểm thúy (*) kia, tuyệt đối không được qua loa. Nương nương cố ý sai người bắt 700 con chim phỉ thúy (chim bói cá), các ngươi nhất định phải làm ra loại trang sức khiến ngài ấy hài lòng trước khi diễn ra sinh nhật của nương nương...”
(*) Điểm thúy (点翠): Kỹ thuật chế tác đồ trang sức, kết hợp hoàn mỹ giữa kỹ thuật kim khí và kỹ thuật khảm lông chim truyền thống của dân tộc Hán Trung Quốc. Thúy (翠) là lông chim phỉ thúy đắt đỏ và quý hiếm, cho nên những món trang sức này mặc nhiên trở thành sản phẩm chỉ dành cho những người thuộc tầng lớp quý tộc trở lên.
1dc70004c17040ada6ed
rngT-fyafqxp5655035
37074055_2043468295916511_5242222912953384960_n
Chim phỉ thúy
Đường tiến cung rất dài, quản sự công công dẫn theo một đám thợ thủ công dân gian đi tới chỗ ở dành cho bọn họ, vừa đi vừa căn dặn họ vào cung không nên gây chuyện sinh sự, vùi đầu làm việc chăm chỉ cho Viên quý phi mới là việc chính.
Cuống họng của công công kia vừa cao vừa nhọn, đám người nghe thấy liên tục gật đầu, duy chỉ có một thiếu nữ ở phía sau, mi tâm hơi nhíu, xích lại gần ông lão tóc bạc trắng, nhỏ giọng nói: “Gia gia, 700 con chim phỉ thúy kia, thật sự muốn sử dùng toàn bộ để điểm thúy sao? Nếu như nhổ hết lông vũ của bọn chúng, chim phỉ thúy sẽ không sống nổi, như vậy không cảm thấy quá tàn nhẫn sao?”
Điểm thúy là một nghệ thuật được lưu truyền từ xưa đến nay, thủ pháp cực kỳ tàn nhẫn, nhất định phải rút lông vũ khi chim phỉ thúy còn sống, mất đi lông vũ chẳng mấy chốc chim phỉ thúy sẽ chết. Có thể nói, đằng sau mỗi một bộ trang sức hoàn mỹ, đều có quá nhiều sinh mệnh vô tội phải đổ máu.
“Trời cao có đức hiếu sinh, giết hại 700 con chim phỉ thúy như thế, thật sự là một tội nghiệt lớn...”
Thiếu nữ thở dài, ông lão vội vàng ho nhẹ một tiếng, ném một ánh mắt cho nàng, bảo nàng đừng nói nữa, trong cung nhiều người nhiều miệng, khó đảm báo lời nói này sẽ không truyền đến tai Viên quý phi nương nương, đến lúc đó hai ông cháu bọn họ khó tránh một kiếp.
Nét mặt thiếu nữ ảm đạm, cúi đầu, bên tai chợt truyền tới giọng nói trong trẻo của một nam tử trẻ tuổi: “Lý tổng quản, đây là nhóm thợ thủ công mới tiến cung sao?”
Thiếu nữ ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy một dáng người mạnh mẽ rắn rỏi dẫn đầu, ánh nắng chiếu trên lông mày hắn, lại như sơn thủy trong vắt động lòng người, tuấn tú vô song, thiếu nữ nhất thời nhìn ngây người.
Quản sự công công lập tức tiến tới lộ ra khuôn mặt tươi cười lấy lòng: “Đúng vậy, Thù Ti trân, ta đang dẫn bọn họ tới chỗ ở, ngài nhìn một cái, nhóm thợ thủ công này thế nào?”
Thù Ti trân này trong cung tiếng tăm rất lớn, hắn tên là Thù Tử Sơ, không biết lai lịch từ đâu, tay nghề siêu phàm, dâng hiến mấy bảo vật tuyệt thế cho Viên quý phi, Viên quý phi yêu thích không buông tay, lập tức triệu hắn tiến cung, quản lý Ti Trân Phòng (lo chuyện trang sức).
Theo lý thuyết Ti Trân Phòng do nữ quan quản lý, nhưng Thù Ti trân này không phải nữ, cũng không tịnh thân vào cung làm thái giám, trực tiếp một bước lên trời, trở thành một trong Tứ Ti đứng đầu Thượng cung cục (nắm giữ mọi việc chung trong cung), có thể nói là người người cực kỳ hâm mộ.
Chủ ý cho lần thu thập thợ thủ công dân gian này về làm trang sức cho Viên quý phi, không chỉ do hắn nói ra, Khánh Sinh yến (yến tiệc sinh nhật) cũng chủ yếu do hắn phụ trách, ngay cả 700 con chim phỉ thúy màu sắc nhất đẳng kia, đồn đại đều là một mình hắn bắt được, tất cả mọi người nói hắn đơn giản thần thông quảng đại, khó trách Viên quý phi coi trọng hắn như vậy.
Hiện tại trên đường vào cung, Thù Ti trân này đối với khuôn mặt tươi cười lấy lòng của quản sự công công, cũng chỉ khẽ nhếch khóe môi: “Lý tổng quản lựa chọn người, tự nhiên đều cực tốt.”
Đang nói, hắn nhìn một đoàn người sau lưng Lý tổng quản, gật gật đầu, cất cao giọng: “Sau khi Lý tổng quan an bài ổn thỏa cho chư vị, mời chư vị buổi tối theo ta đi Chiết Trúc uyển xem chim phỉ thúy, cũng có thể chọn trước mấy con luyện tay một chút, ý mọi người thế nào?”
Nhưng thợ thủ công kia tự nhiên vui mừng không thôi, từng người gật đầu nói vâng, duy chỉ có thiếu nữ áo xanh cúi đầu đứng sau cùng, khe khẽ thở dài một tiếng.
Tiếng thở dài này như có như không, bay vào trong gió, thoáng qua liền mất, ai cũng chưa từng nghe thấy, lại khiến Thù Ti trân kia nâng mắt, từ xa nhìn về bóng dáng áo xanh kia một chút.
Cái nhìn này, sâu không đáy, như có điều suy nghĩ.