Tập Truyện: Ngọt Ngào

Chương 18: Chương 18: Vườn trường 10




Edit: Vũ Quân

Làn da của thiếu niên không trắng, nhưng màu da khỏe mạnh, cơ bắp căng tràn, vừa nhìn là biết thường xuyên rèn luyện.

Quần áo ướt đẫm bị vứt trên mặt đất, bọt nước từ cơ bắp chảy xuống, rơi xuống sàn nhà.

Lại ngại người cậu quá ướt, Vãn Khanh không bảo cậu lên giường mà ngồi trên sàn nhà.

Cô cởi áo trên của cậu, một cái tay khác với lấy chiếc khăn lông ném lên người cậu: “Cậu lau một chút đi, rồi từ mình cởi quần.”

Triệu Du rũ mắt xuống, giọng nói tủi thân, bộ dáng tỏ ra rất suy yếu: “Tôi không còn sức lực... Khanh Khanh ~”

“Lừa ai vậy? Cậu có sức lực đánh nhau, nhưng dầm mưa lại không...”

Lời nói của cô bị bao phủ bởi ánh mắt đáng thương của thiếu niên.

Chiếc khăn lông màu trắng khoác trên đầu cậu, mái tóc ướt còn đang nhỏ nước, đọng lại trên hàng mi thật dài, run rẩy hai cái rồi rơi xuống, vừa đáng thương... lại vừa ngon miệng.

“Khụ...”

Vãn Khanh như nhận mệnh, xoa đầu cậu như đang vuốt lông cún, sau đó đem khăn lông khóa trên người cậu, duỗi tay về phía dây quần cậu, vuốt ve.

Cổ tay cô ngay lập tức bị cậu bắt lấy.

Âm thanh của cậu nghẹn ngào: “Khanh Khanh, đừng sờ loạn, cởi ở nơi này.”

Ngay từ lúc cô bắt đầu cởi quần áo cho cậu nơi nào đó đã đứng dậy, nếu dọa đến cô thì không tốt lắm.

Khanh Khanh của cậu còn nhỏ, đùa một chút thì có thể được nhưng nếu làm thật... thì tạm thời vẫn bỏ đi.

Nhưng cậu đã đánh giá cao sự tự chủ của mình.

Khi bàn tay nhỏ ấm áp mềm mại của cô cởi dây quần của cậu, như xa như gần chạm vào cơ bụng lạnh băng của cậu, nơi bị cô đụng tới phảng phất như bốc cháy.

Cậu rũ mắt. . Truyện Trọng Sinh

Cô gái nhỏ đặc biệt ngoan ngoãn ngồi xổm trước mặt cậu, đôi mắt nhìn đi nơi khác, nhưng biểu cảm lại rất nghiêm túc như đang làm một bài toán khó.

Làn da cô trắng, rất trắng, không phải loại trắng nhợt nhạt mà là trắng dồi dào sức sống, căng bóng, làm cho người ta muốn cắn một ngụm, khoảng cách giữa hia người bọn họ rất gần, gần đến mức cậu có thể nhìn thấy rõ từng sợi lông tơ ở trên mặt cô, cứ như hô hấp của cậu hơi lớn một chút thôi cũng khiến những chiếc lông tơ ấy động đậy.

Cô hơi ngả về phía sau, lộ ra cần cổ thiên nga tinh tế, yếu ớt, phảng phất như chạm nhẹ là có thể nắm lấy.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài, từ cổ áo đi xuống có thể thấy làn da trắng nõn, càng có thể thấy một mảnh vải hồng nhạt.

Đây là...nội y của cô?

Giống như bùm một tiếng, núi lửa tĩnh lặng bạo phát, nóng rực, cuồng nhiệt, xao động.

Tuy rằng Vãn Kanh là một bạn nhỏ ngoan ngoãn, nhưng cũng không phải một bạn nhỏ ngốc nghếch nha, cô cảm giác ánh mắt của người nào đó nhìn mình càng ngày càng nóng rực, có chút không được tự nhiên, động tác dưới tay nhanh hơn một chút, xoẹt một cái kéo quần lót của cậu xuống, ném sang một bên.

Cũng may là có khăn tắm chống đỡ, cô chỉ thấy cẳng chân cậu lộ ra bên ngoài.

Vãn Khanh thở dài nhẹ nhõm một hơi, vẫn không dám nhìn cậu: “Xong rồi chứ?”

Ở nơi mà Triệu Du không nhìn thấy, bạn nhỏ ngoan ngoãn không tự giác cuộn ngón tay lại, cô cảm thấy đầu ngón tay như bị bỏng.

Huhuhu lần đầu tiên cô chạm vào cơ thể của một người con trai đó... quả thật rất cứng...

Cô ngây người một cái, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị Triệu Du đánh đổ, cô lập tức ngã lên người cậu, Triệu Du thuận thế ngã trên mặt đất, Vãn Khanh nằm trên người cậu, ở giữa hai người chỉ cách nhau một tầng khăn tắm.

Triệu Du nắm cổ tay của Vãn Khanh, người vừa rồi còn nói không có sức lực, lúc này đã khiến cô không thể thoát khỏi tay mình.

“Cậu... cậu làm gì vậy?”

Triệu Du cọ mặt cô, cậu vừa dầm mưa, mặt rất lạnh không giống cô, mềm mại ấm ấp.

Phóng túng... một chút thôi, cậu tự nói với mình như vậy, chắc chắn cậu có thể dừng lại.

Không có lý do gì mà đưa bạn gái vừa đáng yêu vừa xinh đẹp như vậy về nhà mà cậu cắn cũng chưa cắn được một ngụm.

Thôi thì cứ ngậm ở trong miệng, nếm thử hương vị trước.

Triệu Du thở hổn hển bên tai cô, hơi nóng phun lên vành tai mẫn cảm của cô, nửa người của Vãn Khanh mềm nhũn.

Cô nghe thấy thiếu niên thấp giọng nói bên tai: “Khanh Khanh ngoan, còn một cái chưa cởi mà...”

Còn, còn một cái nữa?

Vãn Khanh mở dôi mắt mê ly, thong thả chớp chớp mắt, rồi sau đó cuối cùng mới phản ứng lại cậu nói một cái cuối cùng là cái nào, khuôn mặt nhỏ liền đỏ rực.

“Xấu xa, đồ lưu manh.”

Triệu Du ưm một tiếng, liếm răng nanh: “Sao cậu mắng người khác cũng mềm như bông vậy, lại còn đáng yêu nữa? Hửm? Bảo bối Khanh Khanh?”

Nói chưa hết lời, trong tiếng kinh hô của Vãn Khanh cậu cắn một ngụm lên vành tai nhỏ nhắn tinh xảo, lấy răng nanh nhẹ nhàng nghiền nát, dùng loại lực độ mà cô cảm nhận được nhưng cũng không thấy đau.

Cậu đem khăn tắm to ướt nước ném lên mặt đất, đè lên người cô gái nhỏ, dùng quần áo cậu vừa cởi ra xoắn thành một cái dây thừng, trói cô lại, đặt tay cô lên đỉnh đầu, một cái tay khác cách lớp áo xoa bên ngực trái của cô, tuy rằng cách lớp áo ngoài và một lớp nội y nhất định nhưng cậu vẫn xoa kích động mười phần, hoặc là nói xoa cũng không chính xác, phải gọi là nắn bóp.

Miệng cậu cũng không nhàn rỗi, từ sau tai liếm đến cần cổ cô, còn cẩn thận không để lại dấu vết, nhưng lực đạo cũng không quá nhẹ, luôn khiến cho cô gái nhỏ rầm rì hai tiếng, giống như tiếng mèo kêu, làm nơi nào đó của cậu càng nóng lên, xao động trong lòng càng mãnh liệt, động tác dưới tay cũng không lưu tình.

Cậu có chút không thỏa mãn, cúi đầu nhìn thoáng qua, cái liếc mắt này khiến cậu rất vui vẻ.

Vừa rồi cậu không quá chú ý, thì ra bộ váy của cô gái nhỏ còn có nút thắt, mà những nút thắt này đều nằm ở đằng trước, rất tiện cho thiếu niên đang hóa thành cầm thú nào đó.

Ngón tay cậu linh hoạt cởi nút thắt của cô, từng cái từng cái bị cởi bỏ, gục xuống hai bên, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn, cậu nhìn mà phát thèm.

“A~ Không...” cô gái cảm nhận được trước ngực lạnh lẽo, từ trong mơ màng tìm lại được ý thức của mình, cô đang muốn mở miệng ngăn cản cậu thì đã bị người khởi xướng chặn miệng. Đầu lưỡi Triệu Du tiến quân thần tốc, quấn quít cùng một chỗ với cô, vang lên tiếng nước dính nhớp, Vãn Khanh lại lâm vào mơ màng, khuôn mặt nhỏ lặng lẽ đỏ bừng.

“Ưm.”

Cô gái nhỏ bị cậu hôn cả người nhũn ra, nút thắt cũng bị mở hết rồi, bộ váy dài đến đầu gối treo trên tay cô, cơ thể xinh đẹp của thiếu nữ cứ thế bày ra trước mắt cậu.

Bộ ngực bị nội y bao vây, cất giấu một cỗ tốt đẹp, bụng nhỏ bằng phẳng cũng hồng nhạt, đôi chân thon dài trắng nõn, tất trắng và giày da dưới chân chưa cởi ra, cô gái nhỏ không tự giác được cong chân, kẹp chặt lại.

Hầu kết của Triệu Du lăn lộn hai cái, ánh mắt lại càng sâu hơn.

Cậu nhìn Vãn Khanh.

Kính của cô sớm đã bị ném sang một bên, đôi mắt đẹp mê ly ngập nước, môi cũng hồng nhuận lại còn hơi sung, khẽ mở ra phun hơi thở nóng ra bên ngoài phảng phất như không biết chuyện gì đang xảy ra.

“Khanh Khanh ngoan, tôi hôn cậu được không? Hửm?”

Vãn Khanh còn chưa trả lời cậu đã bắt đầu, từng nụ hôn rơi xuống trước ngực cô, hoặc nhẹ hoặc nặng, có lẽ bởi vì đây là nơi không dễ nhìn thấy cho nên cậu mút ra mấy vết đỏ trên bầu ngực cô, trên làn da trắng nõn như sữa bò hai vết đỏ này đặc biệt rõ ràng, như đóa hồng mai trên tuyết.

Từ mũi Triệu du phát ra một tiếng hừ, duỗi tay vòng đến sau lưng cô, cởi bỏ trói buộc, cũng phảng phất như cởi bỏ cho dã thú trong lòng cậu.

Mảnh vải kia bị làm cho rời rạc, hồng mai chân chính lúc này mới hơi lộ ra.

Cậu yêu thích không buông tay ở trên làn da cô vuốt ve mấy cái, cúi đầu chôn vào trong dãy núi của cô, hít một hơi, dùng cái mũi cọ thịt non ở hai bên, mềm mại mang theo mùi thơm...

“Thật muốn chết chìm ở trên người cậu...”

Cậu từ dưới lên trên nuốt cắn thịt non của cô, chỉ cảm thấy mềm không thể tưởng tượng nổi, như là bánh bao trắng, lại giống như kẹo bông gòn, trong lúc nhất thời cậu không khống chế được lực đạo lưu lại mấy dấu răng làm cô gái nhỏ không nhịn được giãy giụa, khóc huhu hai tiếng.

Cậu chợt như tỉnh lại hôn lên dấu răng: “Tôi sẽ nhẹ một chút, đừng khóc, ngoan.”

“Không thể...”

Triệu Du không để ý tới ý kiến của cô, một tay cậu nắm lấy bên trái mềm mại bàn tay xoa từ dưới lên trên, sau đó bắt lấy núm vú bứt lên, dùng ngón cái hết nhéo lại xoa nắn, bên kia bị cậu nhét vào trong miệng, ăn đến nhóp nhóp rung động.

Vãn Khanh cảm thấy chính mình thật kỳ lạ, như có một ngọn lửa ở trong lòng, nóng đến mức cô không nói được thành lời, muốn uống nước, lại như nghĩ đến thứ gì đó.

Quần áo nửa treo trên người cô, thiếu niên vùi đầu trước ngực cô, quả anh đào gắng gượng bị cậu nhéo, ngậm lấy, làm ngọn lửa trong lòng cô càng nóng hơn, muốn thoát đi nhưng... lại giống như có một loại khát vọng khó nói rõ.

Bụng nhỏ từng đợt tê dại, phảng phất như đầu óc cũng bị tê dại, mất đi năng lực tự hỏi, loại cảm giác nhỏ bé như dòng điện này khiến cô như con cá bị mắc cạn, chỉ biết thở dốc... muốn dùng hô hấp làm mình dễ chịu hơn một chút.

Cảm giác kì lạ ở phía dưới làm cô không được tự nhiên, trong tiềm thức cô cảm thấy không thể để cho người khác biết nên càng kẹp chặt chân hơn.

Nhưng hiển nhiên điều này không thể gạt được thiếu niên vừa rời khỏi ngực cô, đang chiến đấu ở bụng nhỏ.

Triệu Du nhẹ nhàng cười, âm thanh trầm thấp, Vãn Khanh chỉ cảm thấy phảng phất như trong lòng bị cào ngứa, thật sự rất ngứa.

Triệu Du đột ngột tách hai đùi của cô ra.... Chút sức lực của cô, cậu không thèm để vào trong mắt.

Cậu mạnh mẽ quỳ gối giữa hai chân cô, khiến cô muốn kẹp chân lại cũng chỉ có thể kẹp vào đùi cậu.

Chân của cô gái nhỏ và cậu không còn gì trở ngại cứ thế thân mật tiếp xúc, cô vô ý thức cọ xát hai cái.

Triệu Du giống như đang nhẫn nại lại hưởng thụ híp mắt, hai tay xoa vú cô, tuy rằng còn chưa lớn nhưng rất mềm, lại còn trắng, vừa nhéo sẽ để lại dấu tay màu đỏ, hơn nửa ngày mới mờ đi, thật sự khiến cậu khó có thể dừng lại, đặc biệt là núm vú cứng như trái cây của cô khiến cậu nhịn không được lại muốn xoa, bóp nắn, vừa lòng nhất chính là cậu vừa hơi dùng chút sức mèo nhỏ sẽ trừng lớn đôi mắt màu nâu, bên trong còn chứa ánh nước nhìn cậu giống như bị kích thích rất lớn, còn miệng cô sẽ theo bản năng nhẹ nhàng phát ra tiếng rên.

Nhịn?

Nhìn cô gái đã có thể nói là trần truồng, nằm trên khắn lông, cô hình như có chút khó nhịn rụt cổ lại, cậu rũ mắt, nhìn dấu tay của mình trên ngực cô, lại bắt đầu giơ móng vuốt, làn da của hai người hình thành thế đối lập, lại nhìn cô bị mình ép phải mở rộng hai chân...

Triệu Du ở trong lòng mắng một câu thô tục.

Lại nhịn nữa thì cậu chính là không bằng cầm thú!

Dừng lại á? Không dừng được!

1 chương truyện dài khoảng ~2000 từ ấy khóc lên khóc xuống. Rồi có ai cảm thấy phần này mấy đoạn miêu tả tác giả cứ lập đi lặp lại không?

Sang tháng 6 tớ mới rảnh hơn nhiều chút được

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.