Edit: Vũ Quân
Chiều thứ sáu, Chu Ký viễn rời trường học muộn hơn so với học sinh một chút, anh một bên nghe điện thoại, một bên mở cửa, ngay lập tức anh ngửi được một đợt mùi cơm.
Đầu bên kia điện thoại còn đang nói.
“...Miếng đất ở thành Bắc kia anh có nắm chắc không, lại nói nữa anh định làm giáo viên bao lâu đây? Giận dỗi với lão gia tử cũng được rồi chứ? Anh đi làm giáo viên cấp ba không phải là đại tài tiểu dụng à? Này, anh có đang nghe không đó?”
Chu Ký Viễn nhìn thoáng qua phòng bếp, áo khoác treo trên giá bên cạnh, anh thay giày, chậm rãi đi vào bên trong, lại vô tình trả lời đầu bên kia: “Tôi có việc, cúp đây.”
“Cúp máy? Em vẫn chưa nói xong đâu anh...”
Điện thoại bị ném sang một bên.
Anh đi vào phòng bếp, cô gái nhỏ buộc tóc đuôi ngựa, đuôi tóc theo động tác của cô hơi lay động, cô mặc chiếc tạp dề màu xám, trên người còn nguyên bộ đồng phục.
Anh bảo trợ lý mua quần áo cho cô, hình như chưa từng thấy cô mặc, trừ áo ngủ.
Ngoài cửa số, ánh nắng chiều ấm áp tiến vào phòng bếp, dừng trên người cô gái đang tập trung xào rau, nhẹ nhàng chạm vào làn da trắng nõn của cô, trên đỉnh đầu máy hút khói đang ù ù làm việc, cô không nghe thấy tiếng bước chân đằng sau.
Quan Như đem đồ ăn bày ra bàn mới quay đầu nhìn thấy Chu Ký Viễn.
Anh luôn mặc sơ mi trắng với quần tây đen, dựa lên khung cửa phòng bếp, hơi ngước mắt nhìn cô, trong lòng cô nhảy dựng, không biết là tâm tình gì, cô có chút bối rối xoa tay lên tạp dề, cúi đầu trốn tránh tầm mắt anh.
“Thầy, thầy đã về rồi ạ, vừa vặn đồ ăn cũng nấu xong rồi, chúng ta có hai người nên em không làm nhiều lắm, chỉ có hai món mặn một món canh...”
Chu Ký Viễn cong môi, anh duỗi tay bê thức ăn còn không quên trêu ghẹo cô: “Tôi già lắm sao*?”
*bản CV là “Lão, lão sư...” các bạn cũng hiểu rồi đó