Dịch: Cua Đá
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Lời nói của ông chủ quán làm cho Dương Húc Minh lòng dạ xốn xang. Có tiếng hít thở dưới gầm ghế sopha sao?
Hắn bỗng nghĩ tới lời nhắc nhở của Sinh Tử Lục về “Kẻ ẩn nấp ở gầm giường”
Hai sự việc này có họ hàng gì hông ta? Dương Húc Minh tỉnh queo hỏi tiếp:
- Sau đó thì sao ạ? Có xảy ra chuyện gì hông bác?
Ông chủ quán kể đến đó thì trông có vẻ luống ca luống cuống, nhưng đã phóng lao rồi đành phải theo lao, ông ta nhấp một ngụm nước để lấy lại bình tĩnh rồi nói:
- Cũng đâu có sao. Dưới ghê sô pha có tiếng hít thở, cậu nói xem có đáng sợ không chớ?
- Nhưng cặp anh em nhà đó trâu bò hết biết. Cả nhà ai cũng bị doạ suýt tè ra quần, thế mà hai anh em vẫn tỉnh queo. Bọn nó nhảy khỏi sô pha, nằm rạp xuống đất soi xem bên dưới sô pha có cái gì lạ hông nữa đó. Thế mà khi tụi nó lấy đèn pin rọi vào thì dưới sô pha trống trơn à, âm thanh kỳ quái cũng biến mất luôn.
Cứ vậy cho đến khi trời sáng.
Bố mẹ nhà đó đi ra ngoài tìm thầy pháp đến trừ tà, còn anh em tụi nó thì đánh một giấc ngon lành.
Chuyện xảy ra sau đó, thần không biết, quỷ không hay.
Khi bố mẹ chúng nó đưa thầy pháp về trừ tà thì hai anh em ngủ trên salon đã biến thành hai kẻ khờ.
Hai năm trôi qua rồi, hai anh em vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn như thế, ăn uống mặc ở đều phải hầu hạ tận răng, ai gọi cũng trơ như đá vậy đó.
Ban ngày thì tụi nó trốn trong phòng ngủ nướng. Chập choạng tối thì lại ra cửa ngồi, tụi nó nói là phơi nắng, ai đuổi cũng không đi.
Từ dạo đó hỏng ai dám lai vãng quanh căn nhà ma kia nữa.
Ai dè qua hôm sau, thì phát hiện có người chết ở trong biệt thự. Chết vô cùng thê thảm, là người sống sờ sờ bị đâm chết tươi, nghe nói khi phát hiện ra thì ruột gan vương vãi khắp nơi.
Tóm lại là chỗ đó thật sự tà ma quỷ dị, cậu đừng dại dột bén mảng vào đó làm gì. Nhất là sau khi trời tối, tuyệt đối đừng bén mảng tới đó, cực kỳ nguy hiểm đó nha.
Lời ông bác dặn đi dặn lại làm cho Dương Húc Minh nặng trĩu lo âu, hắn nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi:
- Bác có biết cậu chủ biệt thự vì sao mà chết không ạ? Cháu nghe nói cậu ta bị cha mình đâm chết rồi ông ta tự sát tại đó luôn ạ?
- Đúng thế. Mà nghe nói khi cảnh sát phát hiện thi thể và giám định pháp y thì cha của chủ biệt thự còn chết sớm hơn cả cậu ta đó.
Tin tức của ông bác này xem ra có vẻ khác “Em hăm phải tiểu tiên nữ” rồi đây.
Chuyên gia khẳng định một xác chết đi vào nhà đâm chết con mình sao? Bản dịch chuẩn và sớm nhất ở bachngocsach. co m
Quỷ thì không tính rồi, hông lẽ một cái thây ma còn đi vào biệt thự giết con trai mình sao? Cương thi sao?
Có là cương thi thì cũng dùng răng cắn mới đúng chớ?
Ôm theo mớ bòng bong hoang mang thắc mắc to đùng, Dương Húc Minh hỏi xin ông bác địa chỉ của hai anh em khờ nọ, bụng bảo dạ phải nhanh chóng đến tìm hiểu xem rốt cục thì chuyện gì đã xảy ra. Ông bác hào sảng đáp ngay, dù sao cũng đã buôn chuyện chán chê rồi, tiếc gì mà không nói thêm hai câu chớ, đằng nào cũng có thiệt hại cọng lông nào đâu.
Nhà hai anh em nọ cách đây không xa, hắn men theo con đường đi thẳng về phía trước, một lúc sau thì thấy ở ven đường có vài căn nhà mái trệt có người ở. Dù ở đây vẫn thâm sơn cùng cốc, nhưng đã khá gần nội thành Đức Ổ. Dương Húc Minh vừa đi vừa nhìn điện thoại, theo chỉ dẫn cứ đi về hướng nội thành khoảng 10 phút thì có thể đến nơi rồi, nhà họ Hồng nằm ngay bên đường.
Đó là một ngôi nhà hai tầng mái bằng. Lúc Dương Húc Minh đến nơi thì gặp ngay hai thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi đang ngơ ngác ngồi ngoài cửa đang ngẩng mặt nhìn trời.
Dương Húc Minh cúi đầu xem giờ, đã năm giờ bốn mươi chiều. Không lẽ đây chính là cặp anh em ngáo ngơ nọ?
Trời còn chưa tối hẳn, nhưng bóng đêm cũng sắp sập xuống rồi. Hắn thong thả đi đến, lặng lẽ quan sát hai anh em, thế nhưng cặp anh em này không thèm phản ứng, vẫn chỉ ngơ ngẩn ngửa mặt nhìn trời.
Dương Húc Minh đến trước cửa nhà.
Hắn dừng lại bên đường cách xa 4 - 5m rồi lên tiếng hỏi thăm:
- Xin chào, các em là anh em nhà họ Hồng phải không?
Hai thanh niên trẻ vẫn ngẩn ngơ như cũ, dường như không nghe thấy lời hắn hỏi nên ngồi trơ như đá. Trái lại trong phòng có một người phụ nữ đi ra. Bà ta nhìn thấy Dương Húc Minh đang đứng ven đường thì nhíu mày: “Cậu là ai?”
- Dì à, cháu là bác sĩ, Dương Húc Minh trả lời, ban nãy cháu ở quanh đây có nghe được chuyện nhà dì, nên cháu tới xem thế nào...
Về lý thuyết, nếu chỉ đơn giản là sợ hãi thì không thể nào biến một người thành ngốc nghếch được. Cháu muốn xem xét tình trạng hai cậu con trai của dì, xem bệnh chứng có phải đến từ nguyên nhân như lời đồn đại hay không.
Dì cứ yên tâm là cháu không bán thực phẩm chức năng, không bán thuốc mà cũng không thu tiền đâu ạ. Cháu là bác sĩ, nghe thấy bệnh lạ thì có chút hiếu kỳ mà thôi ạ.
- Cậu đến xem bệnh cho các con ta sao?
Dương Húc Minh thưa gửi rất lễ phép nhưng người phụ nữ vẫn nhíu mày dò xét nhìn hắn đầy vẻ cảnh giác. Nói đi nói lại, hắn vai u thịt bắp, thân hình cao lớn, thể trạng cường tráng, nói là huấn luyện viên thể hình khẳng định chẳng ai nghi ngờ.
Nhưng bảo là bác sĩ thì...
Bà ta cân nhắc một chút rồi nói:
- Cậu lên đây đi. Nhưng không được chạm vào con ta.
Dương Húc Minh gật đầu như trống bỏi: Cháu chỉ nhìn thôi, tuyệt đối sẽ không quấy rầy sinh hoạt của gia đình.
Dứt lời, hắn đi đến trước cửa, đứng trước mặt hai anh em. Dương Húc Minh quơ tay trước mặt cả hai nhưng bọn họ không hề có chút phản ứng nào, thậm chí mắt cũng không thèm chớp. Dương Húc Minh và mẹ của chúng nói chuyện, chúng cũng chẳng mảy may để ý, dường như là không hề nghe thấy.
Dương Húc Minh dụng tâm quan sát một lúc: có vẻ cả hai đúng là ngớ ngẩn thật sự, còn là loại trơ như đá ấy.
Hắn nghĩ ngợi một lúc rồi lấy ra quyển nhật ký của Tiểu Tư. Nếu hai anh em nhà này bị quỷ tác quái thành bộ dạng hiện tại thì sẽ có cái gì bám vào người bọn chúng sao? Nghĩ rồi hắn chậm rãi đưa quyển nhật ký màu hồng nhạt đặt trước mặt hai anh em trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc của bà mẹ chúng. Hắn hỏi:
- Các cậu thấy cuốn nhật ký này đẹp không?
Hai anh em họ Hồng chợt sững sờ. Bọn họ đang chăm chú nhìn trời bỗng sửng sốt, rồi chúng từ từ xoay đầu, cử động cứng nhắc mà lại phối hợp nhịp nhàng hệt như người máy.
Bọn họ nhìn chằm chằm Dương Húc Minh.
Trên mặt chúng lộ ra nụ cười nanh ác quỷ dị. Trong ánh chiều tà chạng vạng, hai thanh niên vốn là kẻ khờ khạo lại nở nụ cười với hắn.
Hố hố hố
Hố hố hố
Tiếng cười gằn kỳ quái vừa thốt lên đã khiến tim Dương Húc Minh nặng như đeo đá. Hắn thờ ơ lùi về phía sau, cảm giác ớn lạnh ùa đến. Anh em nhà họ Hồng này quả thật bất thường.