Dịch: VoMenh
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Dương Húc Minh rùng mình, ngồi bệt trên sàn nhà. Hắn dựa lưng vào tường, câm nín sờ soạng cổ mình.
Vết thương không sâu lắm, khá nông, cơ bản là không gây ra tổn thương cho hắn.
Thế nhưng, giả sử hắn đứng soi gương thêm mười giây nữa thì vết thương này cũng không nông như hiện tại. Do đó, chẳng lẽ lão nhân kia giết người qua tấm gương ư? Năng lực quái gì thế này?
Dù Dương Húc Minh có suy nghĩ nát óc vẫn không thể nào đoán ra huyền cơ bên trong chuyện này.
Chẳng lẽ ông ta trú ngụ bên trong tấm gương hay sao? Thông qua hình ảnh phản chiếu trong gương để mà ra tay đoạt mạng? Đó có phải là lý do mà Lý Tử và Tiểu Tư không phát hiện ra lão ta?
Thế nhưng, lúc Dương Húc Minh tự selfie, sao mặt hắn lại hiện thành mặt của ông lão ấy? Câu trả lời cho hiện tượng này là gì?
Đắn do một hồi, Dương Húc Minh bác bỏ giả thuyết ban nãy. Có lẽ, năng lực sát nhân của ông ta có liên quan đến “ánh mắt” thì phải?
Trước đó, chẳng phải Sinh Tử Lục đã cảnh cáo là khi nghe được tiếng mèo kêu phải lập tức nhắm hai mắt lại, chứ không phải là “khi nghe tiếng mèo kêu, tuyệt đối đừng soi gương” mà?
Từ đó có thể thấy rõ, “key point” ở đây chính là “ánh mắt“. Nghĩ thế, Dương Húc Minh lấy điện thoại di động ra. Hắn định làm một cái thì nghiệm nguy hiểm.
Dương Húc Minh bình tĩnh nhắm mắt lại, dựa theo cảm giác đưa chiếc smartphone ngang mặt, nhấn nút tự chụp.
Sau đó, hắn mở mắt ra, thấy bức ảnh trong điện thoại đang hiển thị bình thường. Trong hình, hắn ngồi bệt trên hành lang, nhắm hai mắt, mặt tái nhợt, có một vết máu mờ trên cổ. Lần này, không có gương mặt già lão cùng nụ cười quỷ quyệt nào thay thế diện mục của hắn cả.
Rõ ràng nha, năng lực của ông lão này chính xác là có liên quan đến ánh mắt.
Dương Húc Minh không nhìn vào ống kính, hình chụp ra không có gì khác lạ - Dương Húc Minh nhìn màn hình rồi tự selfie, hình ảnh cho ra lại vô cùng khủng bố.
Từ đó kết luận, câu hỏi nghi vấn về tấm gương cũng đã có đáp án.
Khi đèn đuốc sáng choang bên trong toilet, Dương Húc Minh có thể soi gương như thường lệ.
Lúc hắn tắt đèn, sau khi toilet chìm ngập trong bóng tối, ông lão kia xuất hiện.
Nó chẳng nhưng xuất hiện trong gương, còn tác động biến đổi hình ảnh được phản chiếu trong gương. Căn phòng bên trong tấm gương phản chiếu ra cũng không phải là toilet trong phòng của Dương Húc Minh, mà là một cái toilet nào đó xa lạ.
Dù dưới điều kiện thiếu sáng và áp lực sợ hãi của cái chết cận kề, Dương Húc Minh khó có thể quan sát kỹ bày trí trong căn phòng ấy nhưng hắn có thể khẳng định một điều, đó chắc chắn là một căn phòng khác hẳn cái toilet hiện tại.
Do đó, khi đối phương định ra tay giết người, thật ra không phải bản thân của lão ta ngay tại đây, mà ở một căn phòng đâu đó cách xa nơi này!
Có lẽ cũng vì nguyên nhân này mà Lý Tử và Tiểu Tư không thể cảm giác có bất cứ Lệ quỷ xa lạ nào khác xuất hiện tại nơi đây ư? Chẳng biết vong hồn lão già kia hiện thân tại nơi nào? Đây tựa như một loại năng lực giết người từ xa vậy.
Như vậy, liệu lão ta có phải tuân theo một quy tắc nào hay không?
Sinh Tử Lục đã lên tiếng cảnh cáo hắn nên “nhắm mắt lại”, kèm với suy đoán nãy giờ, từ đó kết luận năng lực của lão quỷ kia chắc chắn dính liếu đến “ánh mắt“.
Có phải là khi Dương Húc Minh soi gương, thông qua ánh mắt của hắn liên kết với tấm gương, lão quỷ kia có thể ra tay cắt cổ hắn từ một khoảng cách xa xôi hay không? Như vậy, tại sao khi đèn sáng, ông ta lại không xuất hiện?
Có phải chất xúc tác là ánh sáng chăng? Hay có thứ gì khác nữa? Phải chăng ông ta chỉ có thể ra tay trong bóng tối?
Dương Húc Minh nghĩ ngợi một hồi, bèn chậm rãi đứng lên.
Hắn vương tay, bật đèn toilet sáng lên.
Sau đó hắn bước vào trong, đứng trước gương.
Hình ảnh phản chiếu trong gương không có gì khác lạ.
Hắn đứng yên tại đó vài giây, trên cổ cũng không nhận thêm bất cứ tổn thương nào.
Hắn nhìn chằm chằm vào bản thân mình trong gương, sau đó, từ từ đưa tay lên, nhấn công tắt điện.
Đèn tắt!
Toilet vừa chợp tối, hình ảnh trong gương lập tức thay đổi.
Một ông lão với nụ cười quỷ quyệt trên môi đang đứng sau lưng Dương Húc Minh. Trong tay lão là thanh lưỡi hái sắc bén đang chực chờ trên cổ Dương Húc Minh. Thấy vậy, hắn với tay mở đèn sáng lại.
Ánh đèn vừa chiếu lên, lão già mỉm cười đáng sợ kia cũng liền biến mất.
Sau khi tình hình đã được kiểm soát, một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống từ trên trán của hắn.
Tạm tính trước mắt, chất xúc tác chính là ánh đèn.
Phải chăng lão già kia chỉ có thể xuất hiện trong điều kiện tăm tối?
Dương Húc Minh đơ mặt đi ra ngoài, quay lại phòng khách. Hắn gửi một tin nhắn gọn ghẽ cho Ứng Tư Tuyết, bảo cô ấy tuyệt đối không được soi gương dù có chuyện gì xảy ra đi nữa.
Hắn không rõ Ứng Tư Tuyết có gặp hoàn cảnh tương tự như hắn hay không, nhưng vì lý do an toàn, hắn cũng nên thông báo cho đối phương biết điểm này. Vài giây sau, Ứng Tư Tuyết trả lời tin nhắn:
- Không được soi gương hả anh? Có chuyện gì sao?
Cô ta đoán ra được gì ư? Cũng dễ hiểu, sau khi Dương Húc Minh về nhà ít lâu, lại nhắn cho cô nàng một cái tin như thế thì ai ai cũng dễ nghi ngờ nha.
Nhưng Dương Húc Minh vẫn chưa tỏ tường hết mọi vấn đề nên cũng chẳng muốn thảo luận quá sâu cùng cô ta.
Hắn đang rất mệt mỏi, chỉ muốn ngủ.
Hắn nhau nhẩu nhắn lại “Không có gì cả!” rồi vứt điện thoại sang một bên. Đề phòng biến cố phát sinh, thậm chí hắn phải với tay úp mặt điện thoại xuống rồi đặt cách xa mình ra. Sau đó, hắn để nến đỏ trên bàn nước, nắm chặt Sát Phụ kiếm trong tay, rồi sau đó mới dám ngã lưng, nhắm mắt ngủ.
Hắn tạm thời có một suy đoán nhỏ về năng lực của lão già kia, nhưng khó có thể nghiệm chứng ngay được.
Ít nhất, hắn biết một điều, chỉ cần không soi gương thì không gặp nguy hiểm. Dạng năng lực sát nhân đoạn mạng từ xa qua ánh mắt cùng tấm gương chắc chắn sẽ có thiếu sót và hạn chế nào đó chứ không đơn giản là muốn dùng thì dùng.
Nếu không, ông lão kia không cần phải đích thân xuất hiện ra tay giết chết Ứng Tư Tuyết.
Lão ấy chỉ cần ngồi một chỗ rình mò, đến khi Ứng Tư Tuyết soi gương thì vung lưỡi hái cắt cổ cô ấy là xong.
Còn về vấn đề ông lão ấy liệu có dám đích thân đến giết hắn hay không ư? Tại cái nhà này, hắn thách!
Mặc dù ông lão ấy dám hiện thân tại toilet trong tòa biệt thự của Ứng Tư Tuyết, định bụng bò ra ngoài giết người, nhưng tại nhà hắn, nếu lão ấy quả thật dám bò ra từ trong cái phòng toilet kia, Dương Húc Minh chắc chắn sẽ đưa ngón tay cái lên bảy tỏ tấm lòng khâm phục đối với ông lão ấy! Đến hộ bố dùm cái! Để bố đây khỏi nhức đầu!
Vị “lệ quỷ kinh khủng nhất trong truyền thuyết” đang cư ngụ tại đây, hễ về đến nhà, Dương Húc Minh không bao giờ lo lắng sẽ có bất cứ đầu Lệ quỷ nào cả gan dám giết tới cửa.
Dù bọn Lệ quỷ bên ngoài có khủng bố thế nào, đuổi giết hắn ra sao, miễn là hắn có thể toàn mạng đặt bước qua khỏi cảnh cửa nhà này, hắn dám khẳng định không có bất cứ một con lệ quỷ nào dám “quá quan trảm tưởng” cả. Theo lý thuyết, nến đỏ bất diệt - mạng Minh bất vong nha! Dù bên ngoài là quần ma loạn vũ, nhưng về với vòng tay của vợ cả chắn chắn là tuyệt đối an toàn.
Trừ khi, có một con Lệ quỷ nào đó đáng sợ hơn cả Lý Tử xuất hiện. Nhưng, Lệ quỷ đâu có phải như rau cải bán buôn đầy ngoài chợ. Giả sử có một con Lệ quỷ nào đó đủ khả năng mạnh hơn cả “Lệ quỷ kinh khủng nhất trong truyền thuyết” do Sinh Tử Lục tán dương, thiết nghĩ, cũng chẳng phải là ông lão già nua này. Vì thế, lần này Dương Húc Minh có thể an tâm mà ngủ được rồi.
Dù hắn đúng thật là bị một con Lệ quỷ đang để mắt đến, nhưng hắn ngủ rất say - một giấc ngủ không mộng mị chi cả, kéo dài đến tận buổi trưa hôm ấy.