Dịch: Sói Già Đơn Độc
Nhóm dịch: Vô Sĩ
***
Lời nói của Từ Huyên khiến bước chân của Dương Húc Minh khựng lại. Hắn bắt đầu ý thức được có điểm không đúng. Dựa theo tốc độ chạy của hắn cùng với tốc độ của tiếng chuông, hắn phải càng ngày càng đến gần huyết vụ mới đúng. Nhưng mà hiện tại bất kể hắn có chạy nhanh đến mức nào thì tiếng chuông trong huyết vụ vẫn không nhanh không chậm cách xa hắn, nghe thì giống bất kể lúc nào cũng biến mất nhưng lại vẫn xuất hiện ở đó. Giống như một mồi nhử hắn vậy.
Loại tình huống này, cộng thêm lời nhắc nhở của Từ Huyên khiến Dương Húc Minh nhanh chóng bình tĩnh lại. Hắn nhìn đoàn huyết vụ màu đỏ cách đó không xa, hít một hơi thật sâu, sau đó giơ tay phải lên nhắm thẳng vào đoạn huyết vụ.
Một ngọn lửa màu đen mãnh liệt phun ra. Một giây sau, trong huyết vụ vang lên vô số tiếng gào thét thê lương, cả đoàn huyết vụ giống như một quả bóng bị kim đâm, bay vèo đến nơi xa, sau đó biến mất ngay trước tầm mắt của Dương Húc Minh.
Thấy cảnh này, Từ Huyên phát ra tiếng cười: “Hì hì…Vẫn là anh Minh thông minh nhất, bây giờ anh đã biết ai đối xử tốt với mình nhất đúng không?”
Dương Húc Minh hạ tay phải xuống, nhìn về Từ Huyên trước mặt. Khuôn mặt của hắn bình tĩnh, cảm xúc nôn nóng khi nãy đã bay theo đoàn huyết vụ. Hắn hỏi: “Huyết vụ đó là cái gì? Vì sao muốn dẫn dụ ta? Đó cũng là một loại lệ quỷ sao?”
Từ Huyên lắc đầu: “Không phải đâu…Tất cả lệ quỷ bên trong thế giới huyết hà này vẫn còn đang dãy dụa trong lòng sông huyết hà. Bên bờ sông này không hề có lệ quỷ. Đoàn huyết vụ lúc nãy thật ra giai thích rất đơn giản. Anh Minh cũng biết hệ miễn dịch trong cơ thể con người chứ? Đó là một cơ quan bảo vệ cơ thể khỏi những virus có hại xâm nhập…Trong thế giới huyết hà này cũng vậy, đoàn huyết vụ kia chính là đội quân bảo vệ của thế giới này.
“Bọn chúng cảm thấy có người sống xuất hiện nên vô ý thức tấn công để loại bỏ nguy hiểm. Mặc dù lần này anh đánh đuổi được bọn chúng nhưng không lâu nữa nó sẽ dùng một hình thái khác xuất hiện và lực lượng sẽ càng mạnh hơn. Chỉ đến khi nào tiêu diệt được hoặc anh rời khỏi thế giới này mới thôi. Chúng sẽ liên tục xuất hiện dây dưa vơi anh, vô cùng khó chịu.
Từ Huyên vừa cười vừa nói: “Dù sao lần này cách anh đến đây không giống mấy lần trước. Lần này anh chân chính mở cửa huyết môn để tiến vào đây chứ không phải dựa vào mối liên hệ của hai chúng ta, ý nghĩ vô cùng khác biệt.”
Dương Húc Minh nhíu mày: “Ý ngươi muốn nói…Mấy lần trước ta đến được đây đều có nguyên nhân bởi vì ngươi sao? Tính cả lần ta dùng biện pháp hồn tiền hiển thánh để đoạt được năng lực?”
Câu nói này của Dương Húc Minh khiến Từ Huyên nở nụ cười: “Anh Minh đang nói cái gì vậy?”
Từ Huyên giống như vừa nghe được một lời nói rất thụ vị, cười không ngừng: “Cái nghi thức đó của anh căn bản không có thành công. Chẳng lẽ tới bây giờ anh vẫn cảm thấy năng lực hoả diễm đó là của chính bản thân mình sao? Lần trước rõ ràng em đã cho anh nhìn thấy rồi cơ mà? Thật là, anh vẫn ngốc như xưa vậy.”
Từ Huyên mỉm cười nhìn Dương Húc Minh, liếm môi một cái: “Nhưng mà cái sự ngốc nghếch này mới giống anh Minh yêu dấu trong lòng em.”
Dương Húc Minh sắc mặt cứng đờ lùi lại một bước, cảm giác giống như mình bị một con mãnh thú hung tợn để mắt đến, sau lưng giống như có một cơn gió lạnh thổi qua. Hắn nhìn Cô gái trước mắt hỏi: “Chẳng lẽ năng lực hoả diễm này là của ngươi? Nhưng khi đó rõ ràng ngươi muốn giết ta, là năng lực hoả diễm này cứu mạng ta cơ mà? Nói cách khác, năng lực hoả diễm này là ngươi chủ động cho ta sao?”
Từ Huyên thở lài, lắc đầu nói: “Không có cách nào, em đã dành trọn tình yêu cho anh cơ chứ?”
“Người ta ngay cả con tim cũng đã trao cho anh, năng lực này cho anh lấy dùng cũng là chuyện bình thường mà. Ngay cả bây giờ coi như anh Minh nói muốn người ta thay đồ lau người cho anh, rồi bắt người ta làm mấy cái chuyện xấu hổ kia thì ngươi ta cũng không có cách nào phản kháng, ai bảo anh Minh là người em yêu nhất cơ chứ?”
“Lần trước anh Minh cướp đoạt năng lực của người ta, người ta cũng không có cách nào phản kháng, tất cả bời vì anh là anh Minh.”
Từ Huyên tội nghiệp nói. Nhưng Dương Húc Minh vẫn lạnh lùng nhìn nàng, căn bản không tin vào mấy chuyện quái quỷ này.
“Ta nói ngươi làm gì thì ngươi làm cái đó? Ngươi không thể phản kháng sao? Vậy hiện tại ta muốn ngươi tự sát, ngươi thử tự tử cho ta xem nào?”
Từ Huyên sửng sốt một chút: “Anh muốn em…Tự sát?” Nàng sờ sờ đầu của mình, thì thào nói:
“Tự sát…”
Rắc rắc rắc.
Một âm thành vang giòn, Từ Huyên trực tiếp vặn đầu của mình xuống. Sau đó hai tay ôm đầu để ở trước ngực, khuôn mặt lộ ra một nụ cười xán lạn:
“Giống như vậy sao? Người ta đã ngoan ngoãn làm theo lời rồi, anh Minh không được đối xử tệ với ta nha.”
Con mắt trên đầu của Từ Huyên chớp chớp, giống như một đứa con nít đang đợi người lớn cho kẹo. Nhưng nhìn vẻ mặt của nàng, cùng với tư thế ôm đầu trước ngực khiến tình cảnh càng thêm vô cùng quỷ dị.
Nhìn thấy một màn này, khuôn mặt Dương Húc Minh đen lại: “Tại sao ngươi lại thích ta?”
Dương Húc Minh hơi có chút im lặng. Từ Huyên đứng trong bụi hoa, đem cái đầu vừa vặn xuống đặt lại lên cổ, còn dùng tay vặn vẹo uốn éo giống như đang điều chỉnh vị trí. Sau đó nang mới nhìn về Dương Húc Minh, thở dài bất đắc dĩ nói: “Chuyện này cũng không có cách nào…Không có khả năng khiến em chết đi. Nếu như em chết, anh Minh khẳng định sẽ rất đau lòng. Cho nên vì để không khiến anh thương tâm, em cũng cũng chỉ có thể nghịch ngợm một chút.”
“Đúng không? Nếu như em chết rồi, có phải anh Minh chắc chắn sẽ rất đau lòng?”
Khuôn mặt Từ Huyên đầy mong đợi nhìn về Dương Húc Minh. Lúc này khuôn mặt hắn không biểu cảm nhìn nàng, nhẹ gật đầu: “Đúng, ta nhất định sẽ vô cùng đau lòng.”
“Nhưng mà thi thể cha ta bị người khác đào đi, ta lại còn đau hơn.” Dương Húc Minh vừa nói vừa nhìn Từ Huyên.
Từ Huyên bị hắn nhìn chằm chằm, lộ ra biểu cảm đáng yêu: “Đáng ghét, anh Minh nhìn người ta chằm chằm như vậy, là có ý đồ xấu xa gì với người ta sao?“
Dương Húc Minh vẫn nhìn Từ Huyên, không nói một lời. Từ Huyên ngượng ngùng nói: “Anh Minh chẳng lẽ không khống chế nổi nội tâm thú tính của mình, rốt cuộc muốn hạ thủ với người ta sao? Đừng nha, xấu hổ lắm. Người ta không biết phải phản kháng hay phối hợp nữa. Hay là muốn người ta hơi giả bộ phản kháng lúc đầu? Thật mâu thuẫn a, anh Minh thật sự đáng ghét quá.”
Những lời nói nũng nịu của Từ Huyên cũng không khiến thái độ của Dương Húc Minh hoà hoãn. Khuôn mặt hắn vẫn lạnh lùng nhìn chăm chú vào cô gái trước mặt, trực tiếp chất vấn: “Có phải ngươi phái người đi đào thi thể của cha ta hay không?”
Từ Huyên ngẩng đầu, khuôn mặt tội nghiệp rưng rưng nước mắt nói: “Anh Minh, anh quát em à? Nói to thế á?”
Dương Húc Minh tức muốn xì khói, gân xanh trên trán nổi lên, nắm tay lại run run. Hắn quả thức sắp không khống chế được lửa giận trong lòng, muốn đấm banh xác con quỷ cái đang cố ra vẻ ngây thơ trước mặt mình.