Dịch giả: BsChien
Thời điểm Ứng Tư Tuyết nhận ra bức tượng này là Bất Động Minh Vương, Dương Húc Minh ngay lập tức nhìn nó với ánh mắt khác.
- “Bất Động Minh Vương có thông tin gì không? Mật tông là cái gì? Kim Luân Pháp Vương?”
Dương Húc Minh nghe đến hai chữ Mật tông, hắn liền nhớ đến bộ phim “Thần Điêu Đại Hiệp”, có Kim Luân Pháp Vương phái Mật tông với công phu bí truyền Long Tượng Ban Nhược Công. Ứng Tư Tuyết thì lườm hắn một cái, nói:
- “Thời điểm lần đầu anh gặp em, không phải anh giới thiệu rằng mình biết rõ Bất Động Minh Vương hay sao? Thế mà bây giờ làm sao cả Bất Động Minh Vương cùng với Mật tông đều không biết rồi? Xí!”
- “Biết Bất Động Minh Vương liền phải hiểu về Mật tông sao?” - Dương Húc Minh nhây nhây cãi cùn - “Rất nhiều người ngày ngày niệm A di đà Phật, chẳng lẽ bọn họ bắt buộc cũng phải hiểu Phật giáo hay sao?”
Ứng Tư Tuyết lắc đầu.
- “Được rồi, cho anh thắng… Bất Động Minh Vương chính là một trong Bát Đại Minh Vương của Phật giáo Mật tông. Tín niệm của Phật này khi gặp bất luận thời điểm khó khăn nào, đều có thể giúp Phật tử vượt qua, không bị dao động ý chí.
Anh xem Bất Động Minh Vương nhìn rất hùng hổ dữ tợn… Đó là đặc điểm của Phật này, biểu hiện sự phẫn nộ, làm tà ma đang quấy nhiễu chúng sinh e ngại mà rời đi. Khiến cho chúng sinh trên con đường tu hành không bị dao động thiện tâm.”
- “Trên lý luận mà nói, Bất Động Minh Vương có thể hàng phục tất cả yêu ma. Pháp lực vô biên. Đây là vị Phật rất mạnh, có quyền năng vô biên.
Mà tín niệm tối cao của Mật tông cung phụng chính là Bất Động Minh Vương. Cho nên em mới phỏng đoán trong thôn này, mọi người tín ngưỡng theo Mật tông.
Vừa vặn Quý Châu cùng Tây Tạng khoảng cách không xa, có tín đồ Mật tông cũng không phải chuyện gì khó tin lắm.
Thời điểm em bị quỷ quấn thân, em đã dùng tiền mời một bức tượng Bất Động Minh Vương đến bảo hộ trong nhà, cho nên hiểu nhiều về tượng phật này một chút xíu.”
Ứng Tư Tuyết giảng giải kỹ càng khiến Dương Húc Minh liên tục gật đầu.
- “Nói anh mới nhớ, bức tượng Bất Động Minh Vương kia em bỏ ba mươi vạn tệ mời tới… Số tiền này sử dụng đúng là rất đáng giá!”
Ứng Tư Tuyết vừa xấu hổ vừa giận dữ đỏ mặt:
- “Anh đang cười nhạo em đó hả?”
Dương Húc Minh ngoác mồm ra cười:
- “Không có, không có, tối thiểu nhất bây giờ em có thể giảng giải cho anh biết những thông tin về bức tượng, khiến anh hiểu hơn tình hình trong thôn này. Cái này chẳng phải là đáng giá hay sao?
Nói không chừng, những thông tin vừa rồi chính là điểm mấu chốt để giải quyết vấn đề nơi này đấy.”
Dương Húc Minh rời xa bàn thờ này, nói:
- “A đúng rồi, mới nãy em nói nhìn thấy anh bị bóng đen thôn phệ? Vậy vừa rồi trạng thái của em không phải là bị thôi miên? Có ý thức bản thân?”
Ứng Tư Tuyết gật đầu:
- “Vâng, mặc dù khi đó em không khống chế được thân thể của mình, nhưng lại có thể thấy rõ ràng tình huống xảy ra bên ngoài.
Cái nắp quan tài trắng này bay lên, đập trúng người anh, sau đó cái bóng của anh đột nhiên vùng lên, che kín hai mắt của anh Tiểu Minh!
Sau đó cái bóng đen kia càng ngày càng đậm đặc, trực tiếp nuốt chửng toàn thân Tiểu Minh. Mắt em vẫn nhìn trừng trừng nhưng không làm được gì. Tận đến khi con quỷ đen xì từ bàn thờ leo ra, em mới khôi phục quyền khống chế thân thể.”
Lời Ứng Tư Tuyết nói khiến Dương Húc Minh sửng sốt.
- “Cái bóng của anh? Đứng lên che kín con mắt của anh?”
Nguyên nhân khi nãy hắn bị bao trùm trong bóng tối, hóa ra là bị cái bóng che kín hai mắt. Hắn cất lời hỏi Ứng Tư Tuyết để xác minh lại:
- “Như vậy khi nãy em chính xác là nhìn thấy cái bóng đen kia trùm lấy anh?”
Ứng Tư Tuyết gật đầu:
“Hoàn toàn chính xác, bóng đen kia rất thấp, mà lưng thì còng xuống. Căn bản không giống cái bóng của anh, giống bóng một bà lão hơn…”
Nói đến đây, Ứng Tư Tuyết vô ý thức nhìn về phía cái bóng của Dương Húc Minh phản chiếu trên sàn nhà.
Ánh lửa quỷ trắng bệch trên tay Dương Húc Minh đổ dài cái bóng của hắn trên sàn. Đúng thật là một cái bóng gầy guộc, thấp bé, lưng gù.
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, Dương Húc Minh vuốt vuốt mi tâm.
- “Bóng đen này quả nhiên không có ý tốt”
Dương Húc Minh phất tay tắt lửa quỷ trên tay. Căn phòng thờ lần nữa chìm vào trong bóng tối. Ứng Tư Tuyết kêu lên sợ hãi:
- “Anh... Sao anh lại tắt đèn? Đột nhiên tối om vậy, rất đáng sợ anh biết không?”
Dương Húc Minh bất đắc dĩ thở dài:
- “Lấy lửa quỷ đi chiếu sáng, đại tiểu thư quả đúng là xài sang!”
Để trấn an cô nàng đang sợ hãi la lối, Dương Húc Minh lấy cây nến tang lúc nãy vừa dập tắt, hắn bật lửa đốt ngọn nến này lên.
Ánh sáng màu đỏ rực từ ngọn nến lần nữa chiếu rọi khắp căn phòng thờ. Dương Húc Minh đưa ngọn nến cho Ứng Tư Tuyết, nói:
- “Nếu em sợ tối thì cầm lấy, ngọn nến này có thể chiếu sáng cho em!”
Ứng Tư Tuyết có chút e ngại:
- “Cái này… Cái ánh nến này sao lại có màu đỏ? Lúc trước bà lão thôi miên em cũng cầm một cây nến giống như này, nhưng lại phát ánh sáng xanh. Có phải ngọn nến của anh có cấp độ mạnh mẽ hơn phải không?”
Dương Húc Minh mỉm cười nói:
- “Không phải, màu sắc ngọn lửa chỉ đơn thuần là cảnh báo mà thôi. Ánh nến màu xanh biểu thị an toàn, có thể đi tới. Ánh nến đổi màu đỏ, biểu thị bên cạnh có quái vật, sắp gặp nguy hiểm. Về phần ánh nến có đổi thành màu sắc khác hay không thì anh cũng chưa rõ ràng.”
Ứng Tư Tuyết há mồm sửng sốt:
- “Ánh nến màu đỏ chứng tỏ gặp nguy hiểm?”
Cô nàng cúi đầu nhìn ngọn nến trong tay đang tỏa ra ánh lửa đỏ như máu, bị dọa đến suýt chút nữa ném cây nến đi.
- “Hức… Cái… Cái này có phải ý nói là có quái vật đang ở gần đây?”
Ứng Tư Tuyết vẻ mặt hoảng sợ cắt không ra giọt máu. Dương Húc Minh thì nhìn một chút ngoài cửa thôn, nói:
- “Hẳn là vậy... Trong thôn này, khả năng đang có một con quái vật vô hình. Con gà canh cửa vừa chết biểu thị nó đang tiến đến.
Cũng không biết nó bây giờ đang ở chỗ nào, có thể tìm thấy chúng ta hay không.”
Dương Húc Minh nói xong, Ứng Tư Tuyết liền đứng lên, cuống quít định đóng cửa.
- “Vậy chúng ta phải nhanh chóng đóng cửa lại, đừng để thứ kia phát hiện ra ta!”
Dương Húc Minh lắc đầu:
- “Tốt nhất đừng, quái vật kia có thể tới hay không còn chưa biết, nhưng trong phòng này khẳng định có hai con quỷ.
Trong tượng Phật trên bàn thờ một con, trong cái bóng của anh có một con. Nếu em đóng cửa, có thể bọn nó sẽ tập kích chúng ta ngay lập tức. Đến lúc đó chúng ta sẽ không có đường nào mà chạy.
Về phần quái vật phía ngoài kia. Nếu như nó muốn tới thật, vừa rồi em kêu lớn tiếng như vậy, khẳng định nó đã nghe rồi.
Đương nhiên, quái vật kia là vô hình. Có lẽ nó đã tới đây nãy giờ, chắc là đang đứng sau lưng em cũng nên.”
Lời Dương Húc Minh nhẹ nhàng bình thản dọa Ứng Tư Tuyết sợ xanh mét mặt mày. Cô nàng run rẩy nhìn hắn:
- “Anh nói nghiêm túc chứ?”
Dương Húc Minh tỏ vẻ bất đắc dĩ:
- “Đây là một loại khả năng anh suy đoán mà thôi.. Cũng có thể là thứ kia đang đứng sau lưng anh cũng nên. Điều này không chắc được.
So với con quái vật vô hình kia, anh quan tâm hơn một việc…”
Dương Húc Minh hấp háy mắt nhìn Ứng Tư Tuyết, nói:
- “Bảo em ngồi ngoài xe canh chừng, vậy mà sao tự nhiên là đi vào đây rồi? Lại còn bộ dạng ngơ ngác như bị người khác thôi miên. Bà lão kia là lai lịch gì? Em sao lại bị bà ta khống chế?
Giữa hai người phát sinh chuyện gì sao?”
Dương Húc Minh rất hiếu kì về người phụ nữ trung niên cổ quái lúc nãy. Đây là vấn đề mà hắn quan tâm nhất hiện tại…