Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 162: Chương 162: Bạn gái anh còn sống không?




Dịch giả: BsChien

Rời khỏi nhà Phạm Chí Cương, Dương Húc Minh vừa đi vừa trầm tư suy nghĩ.

Gã Phạm Chí Cương trẻ tuổi lưng gù này gây cho hắn một cảm giác không tốt. Hành động và lời nói của gã vô cùng kỳ quái, nhìn tuyệt đối không phải là người bình thường.

Giống hệt như bị ma quỷ nhập vào.

Mà bề ngoài của tên này cũng quá lôi thôi nhếch nhác. Toàn thân toát mùi hôi thối nồng đậm, không biết đã bao nhiêu ngày chưa tắm gội.

Chẳng lẽ người Mãn Thanh cũng có tập tục cha mẹ chết đi thì không tắm gội? Tên này suốt ngày ở nhà chẳng làm việc gì, tại sao không chịu đi tắm rửa gội đầu?

Để xác minh lại, Dương Húc Minh lấy điện thoại, nhắn tin hỏi người bạn học họ Long. Những chuyện về người Mãn Thanh, chính anh bạn này đã kể cho Dương Húc Minh nghe.

- “LoLoTiCa, anh bạn có đó không?”

Nhưng hắn nhắn tin hồi lâu vẫn không thấy đứa bạn trả lời. Mãi đến khi Dương Húc Minh đi tới đường lớn, điện thoại mới kêu bíp bíp báo tin nhắn tới.

- “Tớ đây! Có chuyện gì không bạn?”

- “Bạn rảnh không? Tớ muốn hỏi một chút về tập tục của người Mãn Thanh. Có tục lệ nào mà sau khi cha mẹ chết thì con cái không tắm rửa không?”

- “Làm gì có! Người Mãn Thanh không có tập tục kì lạ như thế đâu! Chúng tớ về bản chất cũng là người Hán mà thôi. Người Hán chẳng lẽ cha mẹ chết cũng không tắm à?”

- “ Cảm ơn bạn nhiều! Tớ hiểu rồi!”

Mặc dù Dương Húc Minh định hỏi thêm về tập tục không cắt tóc của người Mãn Thanh, cảm giác tục lệ này rất buồn cười. Nhưng hắn quyết định không nói tới nữa.

Dù gì cũng không nên trêu chọc vào tập tục địa phương của người ta, lỡ sau này hắn có việc cần tìm kiếm thông tin, còn phải hỏi anh bạn Mãn Thanh này nữa.

Người Mãn Thanh theo như Dương Húc Minh được biết, là một dân tộc thiểu số ở Vân Quý. Mặc dù gọi là dân tộc thiểu số, nhưng thực chất lại coi như là người Hán.

Theo như lời của anh bạn họ Long kia thì người Mãn Thanh họ không có phong tục đặc thù, mọi chuyện đều cơ bản giống người Hán. Cho nên tên Phạm Chí Cương này, phong cách cổ quái của gã hẳn là lý do cá nhân.

Nhưng vì sao gã lại không tắm gội chứ?

Cả người dơ bẩn, chẳng lẽ gã không khó chịu? Thậm chí còn thích đi thu gom rác rưởi, nhặt phế liệu mang về nhà.

Mà tên này có vẻ rất ưa thích bún, lại còn một mực mời Dương Húc Minh ăn bún… Hành động này có ý nghĩa gì? Trong hầm trú ẩn ngày xưa vốn là công ty sản xuất bún, người chết cũng liên quan đến bún.

Mọi thứ đều có vẻ có sự liên hệ mật thiết với nhau.

Dương Húc Minh cảm thấy, đêm nay có thể sẽ xảy ra sự việc khó lường.

Sinh Tử Lục không thấy đưa thêm chỉ thị mới, hiển nhiên là vì Dương Húc Minh không thăm dò ra đủ tin tức để nó suy luận.

Chỉ biết bên trong Hầm trú ẩn rất nguy hiểm, đây mới là vấn đề đau đầu!

Đêm nay còn phải đi qua nhà Phạm Chí Cương để điều tra… Khéo lại gặp một mớ Lệ Quỷ nữa.

Dương Húc Minh chợt cảm thấy mình có số mạng hấp dẫn ma quỷ hay sao ấy. Chỉ là một nhiệm vụ tìm người bình thường, bỗng chốc hóa thành một nhiệm vụ phó bản gặp quỷ…

Ngồi ven đường, Dương Húc Minh nghĩ một hồi, lấy điện thoại di động ra.

Hắn bấm số điện thoại Ứng Tư Tuyết.

Chuông kêu đúng 2 tiếng, bên kia đã vội vàng nhấc máy. Trong điện thoại truyền đến giọng nói ngọt ngào êm ái của Ứng Tư Tuyết.

- “Anh Minh, anh khỏe chứ?”

- “Uhm uh… Bình thường em! Em khỏe không?”

Cô nàng này sao giọng nói quan tâm thân thiết ngọt ngào thế chứ! - Dương Húc Minh thầm nghĩ

- “Em khỏe. Bữa giờ ở nhà suốt, chẳng đi ra ngoài! Mà sắp tới chắc cũng chỉ ở nhà thôi anh ạ!”

- “Vì sao thế?”

Ứng Tư Tuyết không trả lời câu hỏi của Dương Húc Minh, ngược lại hỏi hắn một vấn đề khác:

- “Anh Minh này, trước đây anh có nói với em là ở nhà có bạn gái đang chờ anh…. Anh thật sự có bạn gái sao?”

Dương Húc Minh gượng cười một tiếng, nói:

- “Đương nhiên là có... Anh lừa em làm gì? Nói xạo có gì tốt cho anh đâu?”

Một lúc sau, cô nàng bên kia mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, hỏi:

- “Vậy em hỏi anh chuyện này… Bạn gái anh còn sống không?”

- “…”

Dương Húc Minh bất chợt cứng họng không biết nói sao. Phía bên kia Ứng Tư Tuyết hỏi xong cũng im lặng luôn.

Thời gian như đóng băng lại, hai bên im lặng hồi lâu, Ứng Tư Tuyết cười nhẹ nhàng nói:

- “Quả nhiên… Anh Minh, xin lỗi vì đã thất lễ! Nhưng tối hôm đó em đã đi theo phía sau anh, tận mắt thấy anh lên trên nhà.

Em cũng không ác ý gì, chỉ là muốn hiểu rõ chỗ ở của anh. Lỡ sau này em có gặp nguy hiểm gì còn biết đường mà đến cầu cứu.

Nhưng em thấy anh đi lên phòng, bật đèn lên, một mình đi lòng vòng trong phòng.

Khi đó em liền suy đoán ra vài điều.

Anh Minh vốn là một người biết quan tâm lo lắng cho bạn gái. Quá nửa đêm đi về nhà, đúng ra là phải nhẹ chân nhẹ tay cố gắng không đánh thức bạn gái đang ngủ.

Thế nhưng anh không hề, anh đi lại, làm ầm ĩ đến em đứng dưới đất còn nghe thấy. Cho nên em đoán là bạn gái của anh tạm thời không ở bên cạnh anh.

Hoặc là…”

Ứng Tư Tuyết dừng một chút, lẩm bẩm nói:

- “Tiểu Bạch đã thành Lệ quỷ, có thể trốn trong thanh kiếm, đi theo anh Minh. Như vậy có lẽ bên cạnh anh Minh cũng là một cô bạn gái Lệ quỷ!”

Dương Húc Minh bất đắc dĩ cười khổ, lắc đầu:

- “Ứng Tư Tuyết, em thật đúng là thông minh hơn người!”

- “Em mà thông minh gì, thông minh thì em đã không suýt chết như vừa rồi! - Ứng Tư Tuyết nhẹ nhàng nói – Giờ thì em đã hiểu vì sao anh Minh cứ một mực xa lánh em. Thậm chí còn không cho em tiễn anh về tận nhà. Bởi vì chị bạn gái của anh nhìn thấy em đi cùng anh thì sẽ…”

- “Hi, thôi được rồi, chuyện này sau này nói tiếp nha! - Dương Húc Minh cảm thấy đau đầu – Lần này anh gọi cho em là có việc muốn hỏi đây.”

- “Vâng, chuyện gì anh hỏi đi.”

Bên kia, Ứng Tư Tuyết cười rúc rích tỏ vẻ khoái chí khi bắt thóp được Dương Húc Minh. Cô ngọt ngào nói

- “Anh hỏi đi, hỏi gì cũng được. Em vẫn ở nhà chờ anh…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.