Dịch: Chu Nguyên
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Lời an ủi của Ứng Tư Tuyết để Dương Húc Minh an tâm rất nhiều. Đúng vậy, nếu Từ Huyên có thể xuất hiện dễ dàng, cô ấy đã xuất hiện từ lâu rồil
Hắn bèn ngồi trong phòng, trò chuyện cùng Ứng Tư Tuyết trong chốc lác, rồi bị cô nàng quay về phòng riêng của mình mà ngủ.
Trải nghiệm ban ngày khiến Đại tiểu thư vô cùng ấn tượng, đây là lần thứ “n” mà cô ấy chủ động đuổi Dương Húc Minh ra khỏi phòng.
Thật ra, đến giờ phút này, hắn đã có thể cảm giác được sự tồn tại của Lý Tử, dù là mơ hồ.
Ngay trong ý thức của hắn, dường như có một thứ gì đó đang tồn tại.
Cảm giác khó chịu ấy khiến hắn không biết nói sao cho phải.
Hắn nghĩ đến cảm giác mang thai mà anh Nhạc Chấn Đào từng đề cập.
Mặc dù hắn chưa từng mang thai, nhưng đoán rằng cảm giác mang thai có lẽ cũng giống như vậy.
Cũng mai là, Lý Tử không giống em bé, không phải sinh đẻ đau đớn như thông thường. Cô ấy chỉ ẩn nấp bên trong người Dương Húc Minh để tĩnh dưỡng, tĩnh dưỡng khỏe khoắn sẽ tự rời đi.
Thở dài một hơi, Dương Húc Minh đi rửa chân, rồi nhảy lên giường, trùm chăn ngủ.
Nếu đã biết rõ, sau khi mình ngủ, Lý Tử và Tiểu Tư sẽ hiện hồn ở cạnh bên, hắn cũng chẳng cần lo lắng gì nữa.
Dù gì đi nữa, nếu hai bóng hồng đó cùng xuất hiện một lúc, như vậy hắn rất an toàn, không có gì phải thắc mắc. Dĩ nhiên, nếu chỉ có một trong hai xuất hiện, hắn càng phải lo lắng cho sự an toàn của mình.
Nhưng hiện tại, hắn nhắm mắt lại, kê cao gối mà ngủ, nhanh chóng mơ một giấc mơ đẹp.
- “Chào đàn chị! Em nghe nói, chị đang tuyển bạn thuê chung nhà?”
Đó là một buổi chiều hè, một cô gái bị một nam sinh viên đón đường nói chuyện. Chàng trai có thân hình cao lớn, tạo cảm giác áp bách cho người nhìn. Nhưng ngược lại, gương mặt đối phương khá là e dè, có vẻ xấu hổ.
Vẻ mặt ngốc nghếch, phối hợp với dáng dấp cao to, khiến hắn có vẻ đáng yêu
Cô gái nhìn hắn bằng một ánh mắt dò xét: - “Sao em biết?”
- “Là bạn học cùng lớp của em nói, cô ấy sinh hoạt chung câu lạc bộ với chị, tên là Ôn Tiêu Lam.”
- “Đúng rồi, nhưng xin lỗi, chị nhớ là chi đăng tin tuyển người có nói rõ, chị tìm bạn nữ cùng phòng mà?”
Cô gái này nhìn gã nam sinh viên từ đầu đến chân: -“Em là nữ sinh à?”
Tên thanh niên này lúng túng, gãi đầu một cái: - “Nếu chị đồng ý, chị coi em là nữ sinh cũng được.”
Cô gái không kiềm lòng được, bật cười to.
Tên to xác trước mắt này có vẻ thú vị. Cô nàng lắc đầu, chuẩn bị quay người, rời đi.
Thế nhưng, gã sinh viên cao ton chạy tới, chặn đầu co nàng, van xin một cách thành khẩn: - “Đàn chị, chị mở lòng từ bi, cho em ở ké, hai tháng thôi, chờ hết học kỳ này cũng được mà.
Em không ở phòng cũ được. Thằng bạn cùng phòng của em nó ngáy to quá, như sét đánh vậy, từ khi nó ngủ tới khi trời sáng luôn.
Chị xem mắt của em nè, thấy quầng thâm này hông, em bị giày vò đến mức suy sụp luôn rồi.
Trường học không chịu đổi phòng ngủ cho em. Hiện tại, chẳng ai cho thuê phòng cả, chỉ còn mỗi chị đang tìm bạn chia phòng thôi.
Chị ơi! Cứu mạng em đi!”
Nam sinh viên cầu xin có vẻ rất tội nghiệp, chân tình tha thiết.
Cô gái nhìn kỹ gã trai lạ mặt này từ trên xuống dưới, nghiên đầu ngẫm nghĩ, vốn dĩ định từ chối. Nhưng rồi cô nàng nhìn gương mặt góc cạnh của chàng trai này bày ra vẻ tội nghiệp đến thế, dễ thương như một chú cún con, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, mà lại gật đầu: - “Được rồi, chiều nay dọn đến đi. Nhưng chỉ hai tháng thôi nhé. Cuối học kỳ, em phải dọn đi!
Nếu để phòng có mùi lạ, hoặc không chà rữa toilet sạch sẽ, đừng trách chị đây vô tình.”
Dưới ánh mặt trời ấm áp, nam sinh viên gật đầu như gà mổ thóc, cười tươi rạng rỡ.
“Chắc chắn em nghe lời đàn chị!”
“Nhớ giữ vệ sinh gọn gàng, không được quấy rầy chị nghỉ ngơi. Không được làm phiền đầu óc chị, không được về khuya.
“Học kỳ vừa kết thúc, em đi liền, ai không đi làm cờ hó!”
“OK, không đi thì làm cờ hó.” Cô nàng cười nhẹ, lặp lại: - “Vậy, tan học chiều nay, chúng ta gặp lại. Cũng không cần cám ơn chị gì cả, rãnh rỗi thì nấu đồ cho chị ăn là được rồi.
- “Chuyện nhỏ, chị ơi!”
...
- “Đưa cho chị thẻ căn cước, thẻ học sinh, sổ hộ khẩu để thế chấp. À mà không cần sổ hộ khẩu đâu, thẻ căn cước và thẻ học sinh là được rồi. Khi nào cậu dọn đi, chị trả lại.”
- “Rồi, đàn chị! Ok hết, em đi lấy ngay!”
Dõi mắt nhìn theo bóng lưng cao to của chàng sinh viên này, Lý Tử lắc đầu, mỉm cười nhẹ.
- “Chàng trai này có vẻ thú vị...”
...
- “Lý Tử ơi! Bạn trai bà đến tìm bà kìa!”
Ban đêm, giọng nói của đồng nghiệp vang lên.
Cô gái đang ngồi viết bệnh án nghe thế, bèn ngẩng đầu, bèn gặp một dáng hình cao lớn. Dương Húc Minh mang theo hộp cơm giữ ấm, cười nói: - “Muộn vậy mà còn chưa về, anh mang cơm cho em.”
Hắn đưa hộp cơm tới. Lý Tử nhìn hắn, rồi nhìn nụ cười tủm tỉm của mấy người đồng nghiệp khác trong phòng, bất đắc dĩ, đành cười nhẹ.
- “Cám ơn anh. Mình ra ngoài ăn nhé.”
Dẫn Dương Húc Minh ra khỏi văn phòng, hai người ngồi tại băng ghế dài trên hành lang bệnh viện. Lý Tử mở hộp cơm ra, ngửi thấy mùi vị quen thuộc. Cô nàng hít sâu một cái, nói: - “Thơm quá, anh nấu càng lúc càng ngon. Anh vất vả nhiều rồi, tội nghiệp anh quá”
Dương Húc Minh ngồi cạnh cô ấy, mỉm cười: “Có gì đâu mà, em chính là trụ cột gia đình mà. Không có em bên cạnh, anh rất sợ hãi, sợ đến nỗi cầm nồi nấu ăn còn không nỗi nữa đó.”
Lý Tử cầm đũa, gắp từng miếng đồ ăn nhỏ trong hợp cơm ấm áp. Cô ấy nói: - “Nhưng em không có ở nhà, chẳng phải anh cũng xào món này ngon lắm đấy thôi?”
Dương Húc Minh vội vàng nói: - “Đó là do ‘đàn chị’ mới bắt đầu đi thực tập, chưa bỏ anh ở nhà quá lâu, nên anh vẫn còn kiên trì được.
Nhưng nếu em bỏ anh ở nhà lâu quá, anh sẽ khóc đấy.” (Người dịch: gió mát vỡi ra, Minh ca à)
Nhìn người bạn trai có thân hình cao lớn với những lời chững chạc như vậy, cô gái bật cười: “Chẳng phải anh nói chơi game chính là mạng sống thứ hai của anh sao? Nếu em không ở nhà, anh sẽ có thể thoải mái chơi game mà không phải sợ gì cả. Như thế, anh không hạnh phúc à?”