Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 447: Chương 447: Buổi sáng tốt lành




Dịch: Thập Dạ

Nhóm dịch: Vô Sĩ

Điện thoại không liên lạc được? Đây là có chuyện gì?

Nghe tổng đài viên thông báo, Dương Húc Minh ngắt máy sau đó thử kết nối lại thêm vài lần nữa, kết quả rốt cục đều là như vậy, hắn chỉ nghe được giọng nói máy móc không cảm xúc phát ra.

- “Số điện thoại hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau...”

Lòng bàn tay hắn bắt đầu rịn một lớp mồ hôi, rõ ràng trong phòng ăn buổi sáng, ánh nắng tràn ngập chiếu rọi đến trên người Dương Húc Minh, thế nhưng hắn không cảm nhận được một chút ấm áp nào. Chần chờ qua vài giây, Dương Húc Minh bấm điện thoại thử kết nối với Triệu Trúc, em vợ Nhạc Chấn Đào. Đây là số điện thoại dự phòng để dùng trong trường hợp khẩn cấp, hôm qua mọi người đã thống nhất với nhau, đề phòng tình huống không liên lạc được có thể gọi vào số điện thoại này.

Kết quả, phía bên kia hồi đáp lại vẫn là âm thanh tổng đài viên lạnh lẽo: “Số điện thoại hiện tại....”

Tâm tình Dương Húc Minh hiện tại đã không còn khẩn trương nữa, mà là hoàn toàn khủng hoảng.

Điện thoại Nhạc Chấn Đào mất kết nối hắn còn có thể bình tĩnh một chút, có lẽ trùng hợp xảy ra một chút vấn đề trục trặc phía thầy Nhạc, nhưng cả số của Triệu Trúc cũng không gọi được, vậy rõ ràng là không bình thường, trong nhà Nhạc Chấn Đào xảy ra chuyện?

Không lẽ điện thoại cả hai đều xảy ra vấn đề hỏng hóc, hoặc là đồng thời hết pin? Nào có chuyện trùng hợp như vậy được?

Dương Húc Minh buông đũa xuống, lau miệng đứng lên.

Tuy rằng mới dùng được một nửa, nhưng hiện tại hắn nào còn có tâm tình ăn uống? Dương Húc Minh rời khỏi phòng ăn, bước gấp ra phía thang máy, ý đồ lập tức đến nhà Nhạc Chấn Đào xem xét tình hình một chuyến.

Mặc kệ chuyện gì đã phát sinh, hắn cũng phải cấp tốc chi viện cho bọn họ.

Dương Húc Minh đi như chạy đến cửa thang máy, phòng ăn ở trên tầng cao, muốn xuống mặt đất cần chờ đợi một lát.

Nhưng hắn cũng không phải chờ lâu, đứng ngoài hành lang bấm nút gọi thang, vừa vặn qua vài giây có thang máy di chuyển từ trên xuống, mở ra đứng bên trong lại là Ứng Tư Tuyết, một mặt biểu lộ đờ đẫn không cảm xúc, nhìn chằm chằm về phía Dương Húc Minh.

Song phương đối mắt nhau trong một khoảnh khắc, Dương Húc Minh vốn đang định xông vào lập tức toàn thân cứng đờ.

Hắn đứng đó cứng ngắc cả người, tâm tình khẩn trương căng thẳng.

Ứng Tư Tuyết ngược lại rất bình tĩnh, nhìn không ra chút cảm xúc nào trên khuôn mặt. Không khí có chút quỷ dị giằng co, cứ thế trôi qua mấy giây.

- “Anh không đi vào sao?” Nhìn chằm chằm Dương Húc Minh, Ứng Tư Tuyết lạnh lùng hỏi.

- “Cái này... em định ra phòng ăn sáng?” Dương Húc Minh có chút e ngại, hỏi dò.

Ứng Tư Tuyết không trả lời câu hỏi của hắn, “Anh còn không vào, thang máy sắp đóng rồi đấy.”

Mắt thấy cánh cửa đang chậm rãi khép lại, Dương Húc Minh bất đắc dĩ thở dài một hơi.

- “Anh đi lên trên” Hắn gượng cười nói, “Em muốn xuống lầu thì đi trước đi.”

Hắn vừa dứt lời, một cánh tay tái nhợt bỗng đưa ra ngoài, chặn cánh cửa thang đang khép lại. Cánh cửa tự động lần nữa mở ra, Ứng Tư Tuyết đứng tại chỗ lạnh lùng nhìn Dương Húc Minh, mở miệng nói: “Cũng vừa khéo, em muốn lên trên, chúng ta cùng đi thôi.”

Dương Húc Minh nụ cười cứng ngắc, “Không phải em vừa ở trên phòng xuống sao? Giờ lại chạy lên làm gì?”

- “Em đột nhiên nhớ ra để quên vài thứ, hiện tại quay lên lấy.” Thanh âm Ứng Tư Tuyết lạnh như băng, khiến gai ốc Dương Húc Minh không hiểu sao nổi lên từng đợt.

- “Vào trong thang máy đi thôi.”

Dấu sau lưng, hai nắm tay Dương Húc Minh khẽ siết lại, do dự hai giây, hắn cất bước tiến vào thang máy.

Hai người đứng trong không gian nhỏ hẹp, không khí yên lặng quỷ dị.

Sau lưng Dương Húc Minh hiện tại đầy mồ hôi lạnh.

Cảm thấy tình thế rất không ổn, nhưng nữ nhân bên cạnh không nói tiếng nào, hắn cũng không dám có hành động gì thiếu suy nghĩ.

Thang máy mở ra lần nữa, hai người một trước một sau bước ra, Ứng Tư Tuyết đi phía sau hắn, lặng yên không nói một lời.

Khi Dương Húc Minh dừng lại trước cửa phòng của mình, Ứng Tư Tuyết cũng đứng lại, hắn rút thẻ từ ra nhưng không có lập tức mở cửa.

Cảm giác được ánh mắt lạnh lẽo quỷ dị vẫn một mực chằm chằm vào gáy, hắn hít một hơi xoay người lại hỏi: “Em muốn vào phòng anh à?”

Ứng Tư Tuyết nhìn hắn, nhẹ gật đầu: “Đúng vậy, đồ vật em để quên nằm trong căn phòng này.”

Dương, Ứng hai người cứ vậy đối mắt nhìn lẫn nhau, Ứng Tư Tuyết nét mặt vẫn một mực lạnh lùng không chút dao động.

Im lặng qua nửa phút, Dương Húc Minh rốt cục từ bỏ, hắn mở cửa gian phòng, nói: “Vậy thì vào đi.”

Ứng Tư Tuyết bám sát phía sau, vừa tiến vào bên trong, cô nàng đi thẳng vào phòng ngủ, tựa hồ món đồ để quên nằm tại giường ngủ của hắn vậy. Thế nhưng là mấy ngày nay, Ứng Tư Tuyết nào đã đến phòng ngủ của hắn lần nào đâu? Làm sao có thể bỏ quên thứ gì ở đó?

Dương Húc Minh kinh nghi đi theo, bước vào phòng ngủ vừa vặn thấy Ứng Tư Tuyết ngồi xuống đầu giường đang tìm kiếm gì đó.

Hắn có chút khẩn trương hỏi “Em tìm thứ gì vậy?”

Ứng Tư Tuyết lật qua mọi thứ trên giường, xoay người nhìn hắn hỏi “Giày thêu của anh đâu rồi? Vì sao tìm không thấy?”

...!!!!.....

Nghe vậy trái tim Dương Húc Minh siết chặt lại, hắn đột nhiên nhớ ra tình huống đêm qua, sau khi tắm rửa xong hắn tìm thấy giày thêu trốn trong góc tủ áo, vị trí nằm của nó, thật sự cho người ta cảm giác đang trốn tránh cái gì...

Giày thêu vốn vẫn mang theo sát bên người hắn, làm sao có thể không có lý do trốn đến trong góc tủ đồ?

Chẳng lẽ là.... nó đang trốn tránh Ứng Tư Tuyết? Nói như vậy... đêm qua lúc hắn đang ngủ say, nữ nhân trước mắt đã tiến vào phòng hắn lục soát, tìm kiếm chiếc giày thêu này?

Nghĩ đến khả năng này, Dương Húc Minh tóc gáy dựng đứng hết cả lên, toàn thân gai ốc nổi đầy.

Hắn kinh khủng nhìn trước nữ nhân trước mắt, nhìn thái độ lạnh lùng đờ đẫn của cô gái, trên trán bắt đầu chảy xuống từng giọt mồ hôi lạnh ngắt.

- “Đại tiểu thư.... em... vẫn là đại tiểu thư hay sao?” Dương Húc Minh có chút khó khăn cất tiếng hỏi.

Tay hắn đút trong túi áo, lẳng lặng nhen nhóm một lớp U Minh hoả.

Cô gái nhìn hắn chằm chằm không chút cảm xúc, “Là Ứng Tư Tuyết, không phải cái gì đại tiểu thư.”

Dương Húc Minh miễn cưỡng nhếch miệng cười một tiếng, cười đến vô cùng cứng ngắc.

- “Đừng... đừng gạt tôi, cô căn bản không phải là đại tiểu thư, đúng không?”

- “Chuyện tối qua ở bờ hồ, cũng không phải là nằm mộng...

.... Em là Lý Tử!”

Dương Húc Minh xem như liều mạng đánh cược, xé lớp giấy mỏng đôi bên, hô lên danh tự này.

...

Không khí trong phòng tẻ ngắt, “Ứng Tư Tuyết” lẳng lặng đứng đấy, lạnh lùng nhìn hắn mà không có chút phản ứng nào, sau một lát hờ hững trả lời “Không phải.”

Dương Húc Minh hít sâu một hơi quyết định ngả bài “Đã như vậy, em gọi “Hư giả thế giới” ra đi? Chỉ cần gọi nó lên được, vậy chứng tỏ em chính là Ứng Tư Tuyết không sai.”

- “Chỉ có Ứng Tư Tuyết mới có thể triệu hồi ra hoá thân tinh thần lực của mình!”

Dương Húc Minh nói xong, “Ứng Tư Tuyết” híp mắt nhìn hắn, nhẹ gật đầu.

- “Là như vậy sao? Hiểu rồi...”

Thanh âm rơi xuống, cùng với hai tay buông thõng, đột nhiên hắc ám quỷ dị lan tràn, trong nháy mắt bao phủ Dương Húc Minh.

Cảm giác khủng bố xâm chiếm khắp toàn thân, Dương Húc Minh trái tim bị doạ đập thùng thùng, hắn nhảy dựng lên hét to: “Lý Tử!”

Kế đến, Dương Húc Minh sửng sốt, ngây ngẩn cả người.

Hắn nhận ra mình đang ngồi trong phòng ăn của khách sạn, không khí xung quanh có chút là lạ...

Toàn bộ thực khách đang đổ dồn ánh mắt nhìn hắn, biểu lộ kinh ngạc, bởi vì bàn ăn trước mặt Dương Húc Minh, hoàn toàn bị hắn lật tung xuống sàn, đồ ăn vật dụng vương vãi khắp nơi.

Hai nhân viên phục vụ vội vã chạy tới, một người nhanh chóng dọn dẹp đống ngổn ngang, người còn lại ân cần hỏi thăm hắn “Thưa ngài, có vấn đề gì sao? Nhìn như ngài vừa gặp phải ác mộng?”

Dương Húc Minh mặt mũi mờ mịt, ngơ ngác nhìn quanh một vòng.

Hắn cảm giác mình vừa trải qua chuyện gì đó rất kinh khủng, nhưng lại không thể nhớ ra được. Xem một màn trước mắt, Dương Húc Minh tự hỏi có phải do sinh hoạt thất thường, đồng hồ sinh học hỗn loạn khiến cho tâm lý của hắn có chút quá tải, bắt đầu nảy sinh ảo giác?

Nhìn nhìn đồng hồ, đã là chín giờ rưỡi.

Nói vậy là, chính mình úp mặt xuống bàn ăn ngủ suốt nửa giờ? Thật mất mặt, trong phòng ăn ngủ quên không nói, lại còn nằm mơ ác mộng, lật đồ tung toé trước mặt bao người. Bị nhìn người trong phòng nhìn với ánh mắt kì dị, có chút xấu hổ, Dương Húc Minh vợi vàng rời khỏi nơi này.

Hắn tiến vào hành lang, bấm nút gọi thang máy.

Nửa phút sau cửa thang máy mở ra, bên trong đứng đấy một cô gái.

“Buổi sáng tốt lành!”

Ứng Tư Tuyết nhìn ra, lạnh nhạt chào hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.