Dịch: BsChien
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Dương Húc Minh không định ở lại lâu nơi phòng thờ của căn nhà này. Thôn làng nơi đây có vẻ yên tĩnh hòa bình, nhưng bên trong không biết ẩn giấu bao nhiêu đồ vật kinh khủng. Hắn muốn nhanh chóng thám hiểm một vòng, tìm giết con trành quỷ kia, sau đó kiếm lối ra rồi thoát khỏi chỗ này.
Hắn đi một vòng quanh quan tài màu đen, xác định chắc chắn trong phòng này không có đồ đạc nào khác thường, cũng không có người nào. Sau đó hắn trực tiếp rời đi.
Ra đến bên ngoài, ánh trăng lạnh lẽo vẫn chiếu lên người Dương Húc Minh, tạo thành một cái bóng thật dài sau lưng hắn.
Thôn làng nơi hoang dã này dường như vĩnh viễn chìm trong đêm tối. Bằng không mà nói, ông lão kia tại sao phải đi ra ruộng làm việc giữa đêm hôm khuya khoắt?
Hoặc giả dụ nơi này cũng có ngày có đêm như bình thường, chỉ là dân làng chỉ chọn lúc đêm xuống mới hoạt động?
Dương Húc Minh suy đoán một hồi không ra kết quả, hắn rời khỏi căn phòng thứ ba, tiếp tục đi sâu vào trong làng.
Cái thôn này diện tích khá rộng, chỉ có mấy căn nhà là gần nhau, còn lại đa phần đều cách ra một khoảng khá xa. Dương Húc Minh đi tới phía trước một đoạn dài mới tới bên ngoài căn nhà thứ tự.
Giống hệt như căn nhà thứ ba, căn này cửa phòng chính giữa cũng mở rộng toang hoác. Nhưng bên trong lại bày biện một cỗ quan tài sơn màu trắng. Nắp quan tài này đóng chặt chứ không mở ra như bên kia.
Dương Húc Minh đứng xa xa nhìn thoáng qua, không tiến lại gần. Xác định trong phòng chỉ có một cái quan tài trắng, không còn đồ đạc gì khác. Hắn quay người tiếp tục đi vào phía trong làng.
Rất nhanh, Dương Húc Minh đi đến căn nhà cuối cùng.
Trong thôn này tất cả các căn nhà đều bày biện một cỗ quan tài, sơn màu trắng đen giao nhau tuần tự. Quan tài màu đen thì mở nắp ra, bên trong đều trống rỗng không có thứ gì. Quan tài trắng thì đóng kín giống hệt nhau, không biết bên trong có gì hay không!
Dương Húc Minh đứng trước căn nhà cuối thôn. Phát hiện quan tài trong phòng thờ của nhà này màu sắc không đúng!
Dựa theo quy luật màu sắc của những quan tài được trưng trong từng căn nhà, cái cuối cùng này phải là màu đen mới đúng. Thế nhưng khi Dương Húc Minh đi đến gần cửa phòng, hắn thấy bên trong lại đang bày biện một cái quan tài màu đỏ.
Mà trong căn phòng thứ bảy này không giống như những phòng thờ của sáu căn nhà trước. Nơi này có một cái bàn thờ, trên bàn thờ có thắp hương, hai bên có hai ngọn nến tang màu trắng. Cạnh bàn thờ còn treo cờ Chiêu hồn.
Ngoại trừ không có người thân ngồi khóc lóc, nơi này không khác gì một căn phòng thờ trong các đám tang thông thường.
Trên đầu quan tài sơn màu đỏ, hướng ra phía cửa có bày biện một khung hình chân dung đen trắng.
Dương Húc Minh đi lên phía trước mấy bước, nhờ ánh nến tang leo lét trong phòng, hắn nhìn rõ gương mặt người trên bức ảnh thờ.
Đó là một người đàn ông trung niên, gương mặt đầy râu ria, đôi mắt đờ đẫn. Trên cổ đeo một tràng hạt giống như hòa thượng, nhưng trên đầu lại có tóc ngắn.
Bức ảnh thờ đen trắng lồng trong khung gỗ, nằm trên quan tài màu đỏ, ánh nến phản chiếu khiến cho gương mặt người chết như đang hấp háy ánh mắt, tạo thành một cảm giác vô cùng quỷ dị rợn gáy.
Dương Húc Minh nhìn kỹ quan tài sơn đỏ, phát hiện nắp quan tài được đóng chặt. Trong phòng thờ hoàn toàn không thấy một bóng người nào khác. Hắn nhíu mày trầm tư suy nghĩ, sau đó trực tiếp rời đi.
Dương Húc Minh tới đây là để tìm con Trành quỷ chạy trốn – bà cô của Lý Tử. Nếu như có thể yên lặng tiêu diệt được Trành quỷ này, không phải kinh động đến bọn quỷ nơi đây, thế là sự tình tốt nhất rồi.
Với khung cảnh quỷ dị như này, hắn e sợ rằng nơi đây sẽ không chỉ có một vài con lệ quỷ, thậm chí là nguyên một bầy quỷ hung dữ với những năng lực kỳ quái, hắn đỡ không được.
Dương Húc Minh cảnh giác nhìn chằm chằm vào quan tài màu đỏ như máu giữa phòng, chậm rãi lùi lại.
Nhưng mà hắn vừa lui lại hai bước, ra khỏi cánh cửa thì một cái bóng kỳ quái đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn. Tựa hồ sau lưng hắn có đứng một người?
Dương Húc Minh vội quay người lại nhìn khắp xung quanh…
Không thấy bất kỳ cái gì! Trên đường hoàn toàn không có một ai, cũng không có thứ gì khác lạ. Chỉ có ánh trăng bàng bạc phủ ánh sáng lạnh lẽo lên tất cả cảnh vật xung quanh.
Hắn sửng sốt….
… Mình gặp ảo giác à?...
Dương Húc Minh cúi đầu nhìn kỹ cái bóng trên đường. Rõ ràng bên cạnh bóng của bản thân hắn còn có một cái bóng thứ hai. Cái bóng quỷ dị kia đang tiến sát đến cạnh bóng của hắn, tựa hồ muốn gia nhập làm một.
Móa!
Dương Húc Minh không nói hai lời, trực tiếp bổ ra một kiếm.
Thanh Sát phụ kiếm nặng nề nện lên mặt đường đất, tung ra khói bụi mù mịt. Thế nhưng nhát chém mạnh mẽ kia lại không làm phát sinh chuyện gì. Cái bóng kia hoàn toàn không bị ảnh hưởng, nó vẫn tiếp tục chen nhập vào cái bóng của Dương Húc Minh.
Hai bóng đen trên đường nhanh chóng nhập lại làm một.
Trong nháy mắt đó, một loại hàn ý âm lãnh lan tràn khắp toàn thân Dương Húc Minh.
Loại cảm giác khủng bố kia, giống như là cơ thể hắn bị thứ gì nhập vào, khiến hắn lạnh run lập cập.
Mặt Dương Húc Minh tái nhợt cắt không ra hột máu, cả người hắn lạnh run lên như vừa bị xối một xô nước đá lên đầu. Hắn nhìn cây nến tang trong tay, nó vẫn lặng lẽ thiêu đốt lên ngọn lửa màu xanh lục.
Còn cái bóng của Dương Húc Minh sau khi dung nhập thêm cái bóng thứ hai, nó run rẩy kịch liệt rồi lắc một cái, biến thành cái bóng gầy gò, thấp bé lưng còng.
Chính xác là một cái bóng thấp bé lưng còng, hệt như bóng của một bà già.
Dương Húc Minh dùng sức vung mạnh Sát phụ kiếm trong tay, chém vào cái bóng trên mặt đất. Nhưng hắn chỉ chém trúng đất tung bụi chứ không phát sinh chuyện gì. Tựa hồ Sát phụ kiếm không cách nào tổn thương đến cái bóng kì quái kia.
Dương Húc Minh tung ra một ngọn lửa quỷ màu trắng bệch, nện vào cái bóng lưng còng. Nhưng cũng chẳng có chuyện gì xảy ra, ngọn lửa vô thanh vô tức kêu xèo xèo trên đất rồi tản mất.
Cái bóng đen thấp bé lưng còng lúc này đã hoàn toàn thay thế bóng của Dương Húc Minh, cùng hắn liền thành một thể.
- “Tiểu Tư!”
Dương Húc Minh hô một tiếng.
Đôi tay tái nhợt xông ra từ túi áo của hắn, nhưng nó cũng chỉ vồ vào không khí, không bắt được thứ gì. Sau vài giây mò mẫm giữa không trung, nó chậm rãi rụt trở về.
Rất hiển nhiên, Tiểu Tư cũng không cảm giác được sự tồn tại của bóng quỷ.
Dương Húc Minh nhìn chòng chọc vào cái bóng trên mặt đất, cảm thấy đau đầu nhức óc. Không biết thứ đồ chơi này xuất hiện từ đâu ra, năng lực của nó là gì, có gây hại đến hắn hay không? Quan trọng là làm sao để giải quyết nó?
Dương Húc Minh đứng nhìn chăm chú hồi lâu, cái bóng trên đất vẫn không có phản ứng gì. Điều này rất không bình thường, chẳng lẽ bóng quỷ này chỉ dung nhập vào đó rồi yên lặng đi theo hắn chứ không tùy tiện hại người?
Hắn quay người đi về phía cuối thôn làng. Khóe mắt Dương Húc Minh vẫn một mực theo dõi cái bóng bên người. Cũng may bởi vì góc độ ánh trăng chiếu xuống chếch sang một bên, nên cái bóng đổ xuống bên cạnh thân hắn chứ không phải phía sau lưng.
Dương Húc Minh có thể vừa đi vừa chú ý di động của bóng quỷ lưng còng này.
Nhưng hắn đi lên phía trước một đoạn, cái bóng bên cạnh vẫn cử động cùng nhịp điệu với thân thể hắn. Động tác nó giống hệt tần suất của Dương Húc Minh, trừ thấp bé lưng còng ra thì hoàn toàn giống hệt cái bóng bình thường của hắn.
Đi thêm vài bước, Dương Húc Minh đã tới điểm cuối của thôn làng. Nếu cứ hướng phía trước thì hắn sẽ rời khỏi nơi này.
Phía trước, là một mảnh rừng trúc.
Dưới ánh trăng u ám, len giữa rừng trúc là một con đường nhỏ quanh co, chỉ vừa một người đi lọt.
Khi Dương Húc Minh đi vào trong rừng trúc, ánh trăng không cách nào chiếu đến trên người hắn. Nhưng cái bóng quỷ dị vẫn như cũ không hề biến mất.
Ngọn nến tang trong tay Dương Húc Minh phát ra ánh sáng màu xanh lục, khiến cái bóng thấp nhỏ lưng còng vẫn tồn tại, vẫn lắc lư đều đặn theo từng bước chân của hắn.
Dương Húc Minh tiếp tục đi sâu vào rừng trúc.
Cái bóng quỷ này tạm thời không có hành động gì, như vậy có lẽ đối phương hiện giờ không có cách nào tổn thương đến hắn. Nếu không thì nó đã sớm động thủ rồi.
Không biết là vì nguyên nhân gì, có thể là bóng quỷ không có phương pháp giết người, cũng có thể là chưa đủ điều kiện để nó phát động năng lực. Cho nên nó chỉ còn cách ám theo Dương Húc Minh chờ đợi cơ hội.
Dương Húc Minh cũng không tổn thương được cái bóng, việc duy nhất hắn có thể làm hiện tại là cảnh giác với nó. Ngoài ra hắn cũng chẳng có biện pháp nào khả thi.
Nhưng mà khi Dương Húc Minh vừa đi vào trong rừng trúc không bao lâu, trong làng đột nhiên vang lên tiếng gà gáy chói tai. Giống như con gà trống kia đang bị thứ gì đó tấn công.
Trong khoảng khắc nghe được tiếng kêu thảm thiết của con gà trống, bước chân của Dương Húc Minh cứng đờ lại.
Con quái vật vô hình kia lại xuất hiện rồi?