Dịch: Vạn Cổ
Nhóm dịch: Vô Sĩ
***
Từ ngày biết về lệ quỷ đến giờ, đúng thật Dương Húc Minh chưa bao giờ đối mặt với bất cứ con lệ quỷ nào tiến vào phòng ngủ của hắn mà hắn lại không hề hay biết như thế này cả.
Thật đấy, dường như bọn lệ quỷ không hề có cái năng lực luôn được đồn đãi trong truyền thuyết kia, đó là ra vào phòng ngủ tùy ý.
Huống chi, con lệ quỷ này đang nhập vào người Ứng Tư Tuyết cơ mà. Dù nó có năng lực đi xuyên tường, vậy làm sao biến cho Ứng Tư Tuyết xuyên tường được?
Ngẫm nghĩ một hồi, Dương Húc minh ra khỏi phòng, bước vào thang máy, đi xuống tầng trệt. Mặc dù Dương Húc Minh có thể dùng điện thoại bàn trong phòng để hỏi thăm, nhưng vì phòng ngừa kẻ đó có thể nghe trộm, nên cách thức ổn thỏa nhất chính là tự bản thân hắn đi xuống lễ tân điều tra.
- “Chào em, cho anh hỏi, thẻ khóa phòng của anh có mấy cái vậy? Em có làm thêm cái thẻ phòng nào khác cho căn phòng mà anh đang ở hay không?”
Sau khi nghe tôi báo số phòng, cô lễ tân bèn dò trên hệ thống, rồi trả lời: - “Dạ không! Chỉ có một tấm thẻ từ duy nhất cho căn phòng mà anh đang lưu trú thôi ạ!” Dương Húc Minh nghe thế, bèn nhíu chặt mày: - “Thế tại sao Ứng Tư Tuyết lại có thể vào phòng mình? Có khi nào cô ấy đi trộm Master key của nhân viên dọn phòng hay không?”
Đúng vậy, nhân viên Housekeeping có thẻ Master key, chiếc thẻ có tác dụng mở cửa bất cứ mọi căn phòng trong khách sạn. Hay con lệ quỷ kia ám trên người Ứng Tư Tuyết, rồi dùng mối quan hệ riêng để có thể tạo thêm một cái thẻ phòng. Dù gì đi nữa, bà chủ của khách sạn này chính là chị gái của Ứng Tư Tuyết cơ mà.
Dương Húc Minh suy nghĩ một hồi, rồi hỏi: “Anh nhờ khách sạn hỗ trợ việc này, có thể cho anh tự xem lại camera ở vị trí công cộng trong khách sạn hay không? Dường như hôm qua anh uống say, đã quên một chuyện gì đó quan trọng lắm. Do đó, anh muốn xem camera một lát, coi có nhớ đến chuyện đó hay không?” Cô lễ tân bèn gọi điện hỏi quản lý một hồi, sau đó đồng ý yêu cầu của tôi. Cô ấy nhờ đồng nghiệp hỗ trợ công việc của mình một lát, rồi dẫn Dương Húc Minh đi đến phòng CCTV, mở hình ảnh thu được từ camera cho hắn xem.
“Thưa anh, đây là camera quay chụp của tầng mà anh thuê phòng. Góc quay ở đúng ngay bên ngoài phòng anh. Nếu anh có nhu cầu gì, thì cứ báo với anh Lưu, em xin quay về làm việc.” Mặc dù có người đứng giám sát bên cạnh, nhưng thái độ dễ dàng đồng ý cho Dương Húc Minh kiểm tra camera thế này có lẽ chính là hành động xin lỗi đến từ cô chị của Ứng Tư Tuyết ấy nhỉ?
Đây rõ ràng không phải một cách phục vụ khách chu đáo, quá chu đáo đến nỗi lạ lùng nha.
Thế nhưng mà, nghĩ thì nghĩ vậy, chứ Dương Húc Minh nào có khách sáo chi đâu. Hắn ngồi trong phòng CCTV chập sáng chập tối, bắt đầu xem lại camera quay chụp cảnh tượng đêm qua.
Mặc dù không quá rõ, nhưng Dương Húc Minh hy vọng mình có thể xem lại được một khoảnh khắc ký ức bị đứt gãy đêm qua, thời điểm mà hắn không rõ mình về phòng rồi nằm ngủ trên giường vào lúc nào.
Ban đầu, hắn không nhận ra việc đó. Thế nhưng sau đó hắn nhận ra ký ức của mình bị ai đó giở trò, thế là Dương Húc Minh bèn cảnh giác việc này.
Hắn bắt đầu coi camera từ 12:30 sáng trở đi. Ngay lúc ấy, vào thời gian 12:43, Dương Húc Minh thấy hình ảnh bản thân của mình và Ứng Tư Tuyết xuất hiện trong màn hình camera, rồi từng người tách ra, bước vào trong phòng riêng của mỗi người.
Không lâu sau đó, khung cảnh trên màn hình liền thay đổi. Đây là giai đoạn mà Dương Húc Minh không thể nhớ nổi, không hề có ấn tượng.
Sau khi Ứng Tư Tuyết đóng cửa phòng của cô ấy, một lát sau, cánh cửa ấy mở ra lần nữa.
Ứng Tư Tuyết đã thay một bộ quần, áo khác, bước đến trước phòng Dương Húc Minh. Tiếp theo, cô nàng đưa tay gõ cửa.
Mấy phút sau, hình ảnh camera quay rõ, Dương Húc Minh bước ra mở cửa, rồi hai người đứng trò chuyện trên hành lang.
Ngay khi trò chuyện xong, hai người, một trước một sau, đi về hướng thang máy, dường như định ra ngoài. Nhìn thấy cảnh tượng không hề tồn tại trong ký ức của mình thế này, Dương Húc Minh hơi kinh hãi. Thế nhưng, hình ảnh quay chụp trong camera hiện tại vẫn bình thường, cả hai không có cãi nhau, hắn cũng không bị cô gái kia tẩy não. Chẳng lẽ dị biến còn chưa xảy ra? Hắn vội vã chuyển qua góc quay của một camera khác bên trong thang máy, bèn trông thấy bản thân mình đứng cùng Ứng Tư Tuyết bên trong đó.
Nhìn từ camera, Ứng Tư Tuyết có sắc mặt tái nhợt trong màn hình. Cô nàng cứ ôm một bộ mặt thẫn thờ, nhìn từ góc nhìn thứ ba, khiến cho người xem có một cảm giác cực kỳ khó chịu. Bên cạnh đó, trong video quay, chụp, dường như bản thân hắn đang hoa tay múa chân nói một điều gì đó... Ừ thì, ở góc độ thứ ba, bản thân hắn phải thừa nhận rằng hắn trông có vẻ hơi ngố một chút. Dù Ứng Tư Tuyết trông rất kỳ lạ đứng cạnh bên, nhưng có vẻ như Dương Húc Minh ở thời điểm ấy không hề nhận ra điều đó.
Chẳng lẽ, đây là câu danh ngôn “gần mực thì đen” trong truyền thuyết ư?
Hắn xem tiếp, phát hiện hai người đi thang máy xuống tần trệt, liền đi ra khỏi khách sạn. Phía bên ngoài khách sạn thì không có camera rồi.
Dương Húc Minh bắt đầu tua nhanh video.
Tất cả hình ảnh đều chiếu một chiếc thang máy trống rỗng, thỉnh thoảng có vài khách hàng vô ra, nhưng do giữa đêm, số lượng cũng không nhiều vì người người đều ngủ cả.
Thời gian nhanh chóng được tua đến khoảng 01:40, bóng người Ứng Tư Tuyết xuất hiện lần nữa trong camera.
Bên cạnh đó, Dương Húc Minh vẫn đi cùng cô ấy.
Thế nhưng mà, hình ảnh Dương Húc Minh trong camera có gì đó là lạ. Tay của hắn bị Ứng Tư Tuyết nắm chặt, đầu cúi thấp, không thấy rõ vẻ mặt. Thế nhưng mà, dáng vẻ bước đi cứng nhắc ấy trông giống một con rối bị kẻ khác buột dây điều khiển vậy. Dương Húc Minh nhìn chằm chằm dáng vẻ kỳ lạ của chính mình trong video do camera quay lại, nuốt một ngụm nước bọt theo bản năng.
Đây là dáng vẻ mà mình trở về phòng sau khi ra khỏi khách sạn ban nãy sao? Trong camera tại thang máy, Ứng Tư Tuyết nắm tay Dương Húc Minh đi đến lầu bảy, rồi dẫn hắn ra khỏi thang máy.
Ngay lập tức, Dương Húc Minh chuyển qua kiểm tra đoạn video của camera hành lang lầu bảy, điều chỉnh thời gian đến đoạn tương xứng với camera trong thang máy ban nãy. Hắn liền thấy Ứng Tư Tuyết với bộ mặt lạnh lùng nắm tay một người đàn ông đi ra khỏi thang máy. Ấy thế mà, cái động tác của chính bản thân hắn ở thời điểm đó... không giống như là bước đi. Đúng vậy! Đó đâu phải là bước đi tự nhiên của một con người bình thường. Nó rất cứng nhắc đến lạ lùng. Hơn thế nữa, theo hình ảnh trong camera, Dương Húng Minh nhận ra một điểm khác lạ nữa.
Hắn trong camera giống như bị Ứng Tư Tuyết khiêng đi. Hai mũi chân của hắn chỉ nhón nhẹ lên, trong khi gót chân lại không hề chạm đất. Cái loại di chuyển cứng ngắc bằng hai mũi bàn chân thế này rất kỳ quái... Vô cùng kỳ quái! Giống như là... Hai chân của hắn đang đạp lên mu bàn chân của một ai đó dán chặt phía sau lưng.
Thân thể cứng ngắc của hắn sẽ di chuyển theo từng chuyển động của ai đó phía sau. Hay có thể nói, có một con quỷ hồn nào đó ngay sau lưng hắn, theo dõi từng bước chân của hắn, điều khiển hắn đi về phía trước?
Một giọt mồ hôi lăn dài từ trán xuống cả gương mặt. Không ngờ rằng, trong khoảnh khắc ký ức trống không ấy, loại chuyện quái dị này lại xảy ra ngay trên bản thân hắn?
Chẳng lẽ con lệ quỷ trong ngôi làng kia vẫn tồn tại? Hay là có một con lệ quỷ khống chế Ứng Tư Tuyết, còn một con quỷ khác đang khống chế chính bản thân hắn?
Nhưng nếu hắn đã bị một con quỷ khác khống chế, thế hiện trạng khôi phục ý thức như thế này là sao đây? Trong căn phòng CCTV âm u này, hắn cảm thấy hơi sợ sợ, bèn quay đầu nhìn ra sau lưng, nhưng chẳng có ai ở đó, chẳng có bất cứ hình ảnh quỷ hồn đáng sợ nào nhìn hắn lom lom cả.
Ngược lại, nhân viên bảo vệ trong phòng CCTV ban nãy đã đi toilet rồi. Mà như vậy cũng tốt, nếu anh ấy thấy cảnh kỳ lạ này, phỏng chừng về nhà nằm mơ gặp ác mộng mấy đêm mới hết.
Độ quỷ dị của cả đoạn video này có thể so sánh gần với cái clip Elisa Lam trong thang máy trước khi cô ấy chết một cách kỳ lạ.
(Ai đọc xong chương này, nhớ lên Google gõ Elisa Lam là biết nghen)