Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 117: Chương 117: Cản thi tượng




Dịch giả: BsChien

Mạnh Chí Thành cũng không phải giàu có gì lắm, nên xe hơi của gã cũng rất bình thường, có thể nói là hơi cùi bắp. Là một chiếc xe mua lại, đời xe khá cũ, giá khoảng tầm hai mươi ngàn tệ.

Nội thất trong xe cũ kỹ tràn ngập dấu vết thời gian. Ngay cả vô lăng xe cũng rung lên bần bật như răng ông lão, tưởng như lúc nào cũng có thể rụng mất. Nhưng ít ra xe còn có thể chạy được.

Mạnh Chí Thanh nhanh chóng lái xe xuyên qua khu trung tâm. Lục Bàn Thủy cũng không phải là một thành thị sôi động về đêm. Sau nửa đêm, trên đường phố thường thường vắng tanh vắng ngắt. Hiện tại vào thời điểm này, thậm chí nơi được gọi là náo nhiệt nhất là khu Quảng Trường Nhân Dân còn chẳng nhìn thấy mấy bóng người, đừng nói đến các khu vực khác.

Càng rời khỏi khu trung tâm, trên đường càng ít xe cộ qua lại. Đến một hồi sau, dù cho Dương Húc Minh để ý nhìn suốt đoạn đường không thấy một cái xe nào.

Chiếc xe rời khỏi nội thành, lái vào một con đường nhựa tiếp giáp ngoại thành. Nơi này không nhìn thấy một nhà dân nào, ven đường tất cả đều là rừng cây.

Trong đêm yên tĩnh, ngoại trừ tiếng động cơ xe hơi chạy rì rầm, trong xe không còn âm thanh nào khác.

Nam thanh niên đô con kia lẳng lặng ngồi ở ghế sau, không biết đang làm cái gì. Mạnh Chí Thành len lén nhìn qua kính chiếu hậu, phát hiện đối phương đang rất bình tĩnh nhìn phong cảnh trên con đường phía trước. Bộ dáng thong dong bình tĩnh khiến người khác không thể tin được là hắn sắp sửa đi làm một việc phạm pháp quỷ dị kinh khủng.

Xe càng đi về phía trước, hai bên con đường càng thêm hoang vu.

Mạnh Chí Thành đột nhiên dâng lên một nỗi sợ hãi vô hình. Tên trâu nước phía sau nhìn âm trầm quỷ dị như vậy, có khi nào lát nữa hắn hành sự xong, thuận tiện giết luôn mình hay không? Tên kia trong hộp có đựng mấy người bạn, Mạnh Chí Thành không muốn mình trở thành một người bạn nữa chui vào đó chút nào!

Nuốt một ngụm nước bọt, Mạnh Chí Thành định cùng đối phương giao lưu làm quen, tranh thủ cảm tình

- Kia....

- Kira Yoshikage.

- A a, Kira Yoshikage anh bạn - Mạnh Chí Thành lúng túng cười nói - Nghe giọng anh bạn hình như là người vùng khác hả?

- Tương Tây! Tôi ở Tương Tây.

Không biết có phải Mạnh Chí Thành ảo giác hay không, gã luôn cảm thấy đối phương khi trả lời cứ nhìn chằm chằm vào cổ gã, ánh mắt bất thiện. Mạnh Chí Thành càng hoảng, vội vàng cười xòa cố gắng làm sinh động bầu không khí:

- Tương Tây sao? Ta có nghe nói khu các anh có Cản thi tượng(*) đúng không?

(*Chú thích: Cản thi tượng là một nghề nghiệp có thật, dạng như thầy pháp điều khiển cương thi, đưa những người chết tha hương về quê nhà.)

Khi Mạnh Chí Thành nói xong, trong xe đột nhiên trầm mặc. Thanh niên kia lạnh nhạt nhíu mày, tựa hồ đang suy nghĩ câu trả lời.

Nhưng đây chỉ là một câu hỏi xã giao, một trò đùa phổ thông mọi người hay trêu chọc nhau vùng miền, khó trả lời như vậy sao? Tương Tây - Hồ Nam? Cản thi tượng? Một tên quỷ dị sắc mặt tái nhợt, sau lưng mang hộp gỗ lớn, bên trong có mấy người bạn? Đêm hôm khuya khoắt muốn đi tìm xác chết?

Mẹ ơi!

Mạnh Chí Thành mồ hôi lạnh nhỏ tong tong trên mặt, trong lòng điên cuồng gọi mẹ! Mẹ ơi! Thật là vãi chưởng, vốn định hỏi thăm vài câu xã giao giỡn giỡn, có khi nào hỏi đúng ngay chóc không? Tên trâu nước này đúng thật là mấy kẻ biến thái thích điều khiển thi thể kia? Tương Tây cản thi tượng?

Vậy hóa ra mình chọc giỡn tổ kiến trúng nhầm tổ ong? Nếu để cho thằng cốt đột cản thi tượng này biết mình đoán ra thân phận của hắn, có khi nào hắn giết người diệt khẩu luôn không?

Mạnh Chí Thành mặt tái mét, thấy bầu không khí càng ngày càng căng thẳng u ám, vì không muốn làm cho đối phương hiểu lầm, hắn vội vàng lấp liếm:

- Bất quá ở Tương Tây của anh bạn thật sự có cản thi tượng sao? Ta có mấy người bạn Hồ Nam, bọn họ đều bảo với ta chưa bao giờ thấy cản thi tượng. Tất cả đều là lời đồn nhảm.

Mạnh Chí Thành vừa run run nói, vừa hồi hộp liếc nhìn kính chiếu hậu. Phía sau, thanh niên kia vẫn nhíu mày, mặt lạnh tanh đáp:

- Cản thi tượng? Cũng có thể là có!

Hắn sờ sờ hộp gỗ, giọng nói đều đều vô cảm:

- Thế giới này không thiếu thứ quái lạ. Nếu như có cản thi tượng thì cũng là chuyện bình thường.

Câu trả lời của hắn lập lờ nước đôi, tỏ ý không rõ. Nhưng theo Mạnh Chí Thành, kiểu cách thức trả lời này gã rất quen thuộc. Là kiểu không ngầm thừa nhận cũng không phủ nhận, gã đôi khi vẫn dùng để đối phó với mấy em gái.

Thường thường nếu mình bị đối phương nói trúng, nhưng không muốn thừa nhận thì mới dùng cách trả lời nước đôi này.

Cho nên tên trâu nước này đúng thật là cản thi tượng cmnr. Mạnh Chí Thành nuốt một ngụm nước bọt, len lén nhìn hộp gỗ to uỵch trong tay đối phương. Sau đó gã im lặng không dám nói thêm, sợ lại lỡ mồm thì chết lúc nào không biết.

Oto từ từ chạy trên con đường đen thăm thẳm. Đến một khu vực hoang vu, Mạnh Chí Thành có tật giật mình nên nơi này suốt hai năm qua gã chưa từng quay lại. Bây giờ trở về, gã phát hiện xung quanh cũng không thay đổi quá nhiều.

Hai bên con đường là rừng rậm đen kịt, bóng tối như con mãnh thú há mồm nuốt chửng mọi thứ. Mạnh Chí Thành lái xe rẽ vào một con đường đất nhỏ.

Con đường này nhỏ xíu, cũng không gọi là đường, chỉ là nhiều người đi qua lại tạo thành lối mòn. Xe chạy thêm một đoạn thì đã đến tận cùng con đường.

Mạnh Chí Thành dừng xe, kéo phanh tay sau đó nói:

- Kira Yoshikage, chúng ta đến nơi rồi

Hiện tại Mạnh Chí Thành đối với tên trâu nước to đùng phía sau rất cung kính. Ở nơi hoang dã này, thể trạng đối phương hoàn toàn có thể nghiền ép gã. Bất luận chuyện gì xảy ra, gã có kêu la cỡ nào thì cũng chẳng có ai biết mà đến cứu.

Sống chung với bọn đầu gấu xã hội đen lâu ngày nên Mạnh Chí Thành cũng biết lúc nào nên co đầu lại. Gã nhất định phải khiến đối phương tin tưởng gã không có cảnh giác, không có uy hiếp. Để sau đó có phát sinh bất trắc, thì chính mình mới có khả năng thừa dịp đối phương không cảnh giác mà kịp thời chạy trốn.

Mạnh Chí Thành xuống xe, chỉ về mảnh rừng cây đằng trước nói:

- Chúng ta đi vào trong một đoạn, là có thể đến nơi lúc trước chôn xác cô ta.

Đèn xe đã tắt ngúm, nhưng đêm nay trăng tròn khá sáng. Dưới ánh trăng bọn hắn cũng có thể lờ mờ nhìn thấy con đường phía trước.

Cửa phía sau xe mở ra, thanh niên bước xuống. Hộp gỗ quỷ dị đã chuyển đeo lên trên lưng hắn.

- Nhờ anh Mạnh dẫn đường.

Hai người mang bao tải dây thừng và cái xẻng, bỏ xe ở đó, bắt đầu đi bộ. Chỗ rừng cây này không có nhiều cổ thụ, đa số là lùm cây bụi nhỏ. Hai người một trước một sau bước đi trên con đường mòn giữa những lùm cây.

Nhưng mà đi được một đoạn, Mạnh Chí Thành đột nhiên phát hiện ra chuyện quỷ dị. Đó chính là chỗ bọn họ đi qua, những tiếng côn trùng kêu rả rích trong lùm cây bỗng nhiên im bặt. Tựa hồ như bọn côn trùng đã chạy xa vì sợ hãi điều gì đó.

Mạnh Chí Thành có thể khẳng định, mình cũng không có loại bản lĩnh làm cho côn trùng khiếp sợ này. Hắn nuốt một ngụm nước bọt, tim đập bình bịch như trống trận, trong lòng tự hỏi:

Trên thế giới này.... Thật sự tồn tại cản thi tượng sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.