Dịch giả: VoMenh
Phản ứng của Dương Húc Minh rơi vào trong mắt Ứng Tư Tuyết.
Cô ấy bèn hỏi: - “Sao vậy anh? Có vấn đề gì trong bức tranh à?”
Dương Húc Minh chậm rãi trả lời: - “Bức tranh này... có lẽ dính líu đến một con nữ quỷ rất đáng sợ.”
Dương Húc Minh nhìn Đặng Hiển Quý, hỏi: - “Trước đây bức tranh có bao giờ biến thành như vầy không?”
Dương Húc Minh mở bức tranh ra để Đặng Hiển Quý nhìn rõ gương mặt trong tranh đã biến thành một cái mặt quỷ có làn da trắng bệch với móng tay sắc bén. Vừa nhìn thấy chân dung nữ quỷ, Đặng Hiển Quý sợ hãi lùi lại, vẻ mặt khó tin.
- “Chuyện này... tại sao bức tranh biến thành như vậy rồi?”
Không cần hỏi thì cũng thừa biết, dù cho bức tranh này có từng hóa ra như vậy thì Đặng Hiển Quý cũng không biết, bằng không thì gã cũng không phản ứng mạnh mẽ như thế này.
Dương Húc Minh thở dài, đem bức tranh đưa cho Ứng Tư Tuyết xem.
- “Em coi thử đi. Người bên trong bức tranh này có lẽ là vị đại tiểu thư nhà họ Vương từng chết thảm kia.”
Ứng Tư Tuyết sợ hãi, nói: - “Ý anh là... đây là ả nử quỷ từng định bắt anh đi giết sao?”
Dương Húc Minh gật đầu.
- “CHỉ là hiện tại có gì đó sai sai.” Dương Húc Minh nói: - “Hai lần trước, nếu muốn giết anh thì ả luôn xuất hiện rồi mạnh mẽ vọt thẳng đến.
Thế nhưng lần này lại trì hoãn, vẫn chưa hiện hình ra. Chuyện này có gì đó kỳ lạ.
Bằng vào thực lực của ả, vừa xuất hiện liền có thể nghiền ép anh hoàn toàn, nhưng đến bây giờ còn chưa ra tay.
Màn sương mù này có thể là do ả gây ra, hoặc cũng có thể là không.”
Theo nhận thức của Dương Húc Minh về vị đại tiểu thư nhà họ Vương kia, nếu quả thật nó ở bên ngoài, chắc chắn đã trực tiếp giết vào trong đây, đơn giản thô bạo chứ không tỏ vẻ thần bí như thế này.
- “Bên cạnh đó, còn một điểm anh nghĩ hoài không ra.” Dương Húc Minh nhìn lớp sương mù ngoài cửa, nói: - “Căn cứ vào cuốn bí kíp của anh, con Ác quỷ gõ cửa mà anh vừa giết chính là một điểm mấu chốt để có thể giải quyết bọn Lệ quỷ tại Vương Quan Doanh này.
Giết chết nó liền có khả năng phái giải tình thế hiện tại.
Nhưng sau khi anh giết nó, đến lúc này vẫn chưa nhận được bất cứ tin tức có ích nào cả.
Anh không thu được bất cứ item nào lợi hại, cũng không có bất cứ tin tức quan trọng nào hết. Con Quỷ đó cũng đơn giản là bị ăn mất, sau đó... chẳng có gì xảy ra.”
Lời nói của Dương Húc Minh làm Ứng Tư Tuyết ngẩn người.
“Giết con Quỷ gõ cửa kia là có thể phá giải tình hình hiện nay sao?
Vậy có khi nào, con Quỷ gõ cửa đó có một địa vị đặc biệt hoặc là một ý nghĩa tồn tại nào đó trong bầy Quỷ hay không? Sau khi nó chết, sẽ có một biến hóa nào đó xuất hiện trong nội bộ bon Quỷ ấy?
Từ đó dẫn đến việc bọn quỷ còn lại bên trong màn sương mù vẫn chưa ra tay đánh lén anh?”
Ứng Tư Tuyết tiếp tục nói: - “Theo như anh nói, hình như căn nhà này đã dừng di động từ khi anh giết được con Quỷ gõ cửa đó.
Vì lẽ đó, anh giết con Quỷ gõ cửa xong là ba con Quỷ khác cũng dừng hành động của bọn chúng lại, chứng tỏ hai chuyện này có lẽ liên quan lẫn nhau.”
Suy đoán cửa Ứng Tư Tuyết làm Dương Húc im lặng một hồi.
Hắn nhìn màn sương mù ngoài cửa, lắc đầu: - “Sương mù còn đày đặc, mà ba con Quỷ kia vẫn chưa chịu xuất hiện.”
Ứng Tư Tuyết lại nói: - “Em không tin màn sương này có thể bao trùm cả thế giới. Chúng ta đi xa đến một khoảng cách nào đó, chắc là có thể đi ra khỏi sương mù thôi.
Cũng có thể bản thân lớp sương này chính là một dạng năng lực, chúng ta ở bên trong nó quá lâu, ai biết chừng có chuyện gì đó khủng khiếp phát sinh thì sao?”
Lời đề nghị của Ứng Tư Tuyết làm Dương Húc Minh khá ngạc nhiên: - “Vội vàng quá vậy em? Nếu dẫn mọi người đi mà có ác quỷ tập kích, bọn em chắc chắn phải chết đầu tiên.
Bọn ác quỷ này có năng lực vô cùng đa dạng, anh không chắc có thể bảo vệ các em an toàn.”
Ứng Tư Tuyết thở dài: - “Dù gì cũng hơn là ngồi chờ chết tại đây. Hơn nữa, anh đã thành công giết chết con Quỷ gõ cửa mang vai trò trọng điểm, như vậy thế cuộc đã có một sự thay đổi nào đó.
Chỉ là sự thay đổi này không quá nổi bật, nên chúng ta cần phải tìm ra.
Căn nhà này ngừng di chuyển chính là bằng chứng rõ rệt nhất, có thể là ba con quỷ kia đã rời khỏi nơi đây.
Không còn nhiều thời gian cho cô bé Lâm Thu này nữa rồi. Nếu trì hoãn nữa, những vết máu bầm này lan tỏa toàn thân thì lúc đó em sợ tình hình khó mà cứu vãn.”
Ứng Tư Tuyết phân tích khá là hợp lý, rõ ràng. Dương Húc Minh gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
- “Vậy chúng ta đi thôi, xem thử có đi ra được màn sương mù này không?”
Nói xong, Dương Húc Minh nhìn về gã Đặng Hiển Quý đang ở phía sau: - “Chú Quý, chú muốn đi theo không?”
Đặng Hiển Quý vội vàng gật đầu.
- “Theo chứ, theo chứ.”
- “Ok, vậy chúng ta ra ngoài.” Dương Húc Minh nói rõ: - “Chú Quý, chú là người địa phương, hẳn là rành đường. Chú đi trước đi.” Đặng Hiển Quý bèn hoảng sợ, nói: -”Tôi đi trước hả?”
Dương Húc Minh lườm gã một cái, nói: - “Rồi sao? Chú có ý kiến? Chú chính là dân bản xứ, tại đây chú nhắm mắt cũng có thể đi khắp vùng nha. Hiện tại sương mù dày như vậy, bọn tôi cũng đâu có biết phải đi như thế nào. Chú mà không dẫn đường chẳng lẽ chúng tôi đến dẫn đường?”
Bị Dương Húc Minh trừng mình bằng một ánh mắt hung dữ, Đặng Hiển Quý sợ đến nỗi cả người run rẩy, dù rằng ngàn lần không muốn, nhưng gã ta chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
- “Được... tôi, tôi đi trước vậy.”
Đặng Hiển Quý chỉ có thể ngoan ngoãn bước lên trước đội ngũ, thực hiện công tác dẫn đường.
Ứng Tư Tuyết đỡ Lâm Thu đi ở giữa, cuối cùng là Dương Húc Minh bọc hậu phía sau.
Trong khi đó, Ứng Tư Tuyết vừa đi vừa nói: Trong phạm vi của màn sương này, em thấy không có điện, không có tín hiệu, cũng không có bóng người nào cả, tựa như một thế giới yên tĩnh độc lập vậy.
Còn bức tranh này, nếu như em đoán đúng, thì đây có lẽ là đồ vật mà phụ nữ đưa cho bà mối trước khi xuất giá đấy thôi.
Bà mối cầm chân dung của cô gái đi làm mai, nếu như mai mối thành công là cưới được. Bởi vì, trai gái hai bên không được gặp nhau trước khi kết hôn, vì thế đây chính là vật duy nhất để chú rể bên đàn trai biết về cô dâu nhà gái.
Nếu vụ án diệt tộc nhà họ Vương diễn ra tại đêm trước khi đại tiểu thư nhà đó xuất giá, như vậy bà mối đó có khả năng cao là ở ngay tại hiện trường.
Chỉ là, không biết bà mối hiện tại đang ở nơi đâu?
Nơi đây có lẽ là một thế giới hiện thực đang có dấu hiệu bị ăn mòn. Em nghi ngờ rằng lúc sương mù tan đi, chúng ta sẽ có thể đi đến hiện trường trong vụ án cả nhà họ Vương chết đi năm đó, hoặc có thể sẽ đi đến mảnh sân nhỏ nơi mà anh bị cả bầy ác quỷ bao vây.
Con quỷ gõ cửa chết chắc chắn dẫn đến một sự biến hóa nào đó mà chúng ta chưa biết đến.”