Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 376: Chương 376: Con chào dì




Dịch: Tiểu Tán Tu

Nhóm dịch: Vô Sĩ

Nghe Ứng Tư Tuyết nói, Dương Húc Minh trừng mắt với cô, - “thế em không biết câu sóng to gió lớn đều trải qua êm ả, nhưng kết quả lại bị lật thuyền trong mương sao?”

Hắn nói tiếp, - “mà năng lực của lệ quỷ thì vô cùng đa dạng, kiểu gì chúng nó cũng chơi được. Vạn nhất chúng ta gặp phải con lệ quỷ có siêu năng lực như Stand Gold Experience Requiem, chẳng phải anh và em sẽ bị vùi dập thê thảm hay sao?”

Ứng Tư Tuyết lại có suy nghĩ khác, - “điều này chưa chắc, năng lực của lệ quỷ mặc dù vô cùng đa dạng, nhưng năng lực cấp bậc kinh khủng nhất vẫn thể hiện rất rõ ràng, mà lại còn sờ sờ ngay trước mặt chúng ta.

Năng lực của Lý Tử là gì, anh và em đều tận mắt chứng kiến ở Vương Quan Doanh rồi, mà năng lực của cô ấy, hẳn là cấp bậc cao nhất trong số những năng lực của lệ quỷ rồi.

Dù chúng ta gặp phải những con lệ quỷ mạnh mẽ khác, thì tối đa cũng chỉ ngang kèo với cô ấy mà thôi, nếu không danh hiệu “lệ quỷ kinh khủng nhất trong truyền thuyết” chỉ là hư danh thôi sao?



Ngay cả vợ anh còn không có siêu cấp năng lực như Stand Gold Experience Requiem, nếu lệ quỷ khác có siêu năng lực đó, vậy thì còn đánh đấm gì nữa, trả dép nhanh cho em về quê lấy chồng cho xong.”

Ứng Tư Tuyết bình tĩnh nói tiếp, - “đương nhiên, em nói ra để anh chủ quan khinh thường, mà chỉ muốn giúp anh ổn định lại tâm lí, không nên hù dọa chính bản thân mình.

Người xưa có câu: “ biết người biết ta trăm trận trăm thắng”, anh đã nghe qua chưa? Mà anh nói đám người trồng hoa chậm chạp không xuất hiện, câu nói này kì thực có lỗ hổng rất lớn.”

- “Lỗ hổng gì?” Dương Húc Minh có chút tò mò hỏi.

Ứng Tư Tuyết bấm nút cho ghế ngả về phía sau, cô duỗi dài người ra, đôi chân thon dài trắng mơn mởn gác lên thành xe phía trước, cả người thả lỏng nói, - “xin hỏi Dương tiên sinh, sau khi anh tiêu diệt Hoa Bỉ Ngạn trong hầm trú ẩn, anh có dừng lại cố định ở nơi nào đó quá một ngày không?

Anh vừa mới trở về từ Vương Quan Doanh, ngồi chưa nóng đít đã vội vàng chạy ra tỉnh khác. Anh suốt ngày chạy loạn khắp nơi, đám người trồng hoa kia có thời cơ để xuất hiện sao? Bọn họ lại không lắp định vị trên người anh, làm sao biết anh ở chỗ nào?”

Lời nói của Ứng Tư Tuyết khiến Dương Húc Minh sững sờ. Giữa trưa nắng, Ứng Tư Tuyết vẫn thoải mái gác đôi chân dài trắng nuột của mình lên thành xe phía trước.

Thỉnh thoảng cô còn động đậy ngón chân, bộ móng chân được sơn nhũ màu hồng pha lẫn kim tuyến dưới ánh mặt trời lấp lánh lóe sáng liên tục. (Dịch giả: Gặp ta là ăn tươi nuốt sống rồi, đúng là Dương Húc…mà chả húc được tẹo nào, đặt tên Dương Liệt đúng hơn)

- “Em nói có lý….”. Hắn trầm tư nói, - “Nhưng anh cảm thấy đám người trồng hoa kia rất dễ dàng có thể tìm được anh.”

- “Ồ!” Ứng Tư Tuyết nhíu mày, có chút hiếu kì, - “sao anh lại nghĩ vậy?”

Dương Húc Minh thở dài nói, - “Ác linh Hoa Bỉ Ngạn kia mới chính là thủ phạm chân chính gây ra dị biến ở hầm trú ẩn Chung Sơn. Việc nuôi dưỡng Hoa Bỉ Ngạn trong hầm trú ẩn ở Chung sơn là vì giúp cô ta giáng lâm nhân thế.

Về phần đám người trồng hoa kia, đều là con rối bị nàng dụ dỗ khống chế. Cô ta có thể lợi dụng mộng cảnh để dụ nhóm người trồng hoa đi nuôi dưỡng Hoa Bỉ Ngạn trong hầm trú ẩn, vậy thì cô ta cũng có thể sử dụng mộng cảnh để nói cho đám người trồng hoa thân phận thật của anh.

Tuy chỉ tiếp xúc ngắn ngủi vài lần, nhưng anh cảm thấy ác linh Hoa Bỉ Ngạn hiểu rất rõ về anh, nói không chừng ngay cả nhà anh ở đâu, anh làm gì cô ta đều biết.”

Sau khi Dương Húc Minh nói xong, Ứng Tư Tuyết lấy kẹo mút ra ngậm.

- “Như vậy…” Ứng Tư Tuyết ngoái đầu lại nhìn về phía Dương Húc Minh, - “Lần này chúng ta về nhà anh có chút nguy hiểm, Dương đại sư, anh đoán xem liệu có phải đám người trồng hoa kia đã chạy đến Tương Tây đợi anh ở đó rồi không?”

Ứng Tư Tuyết ho khan một tiếng, - “xem ra bổn tiểu thư lần này phải đại khai sát giới mới được… nhưng đến lúc đó anh phải gọi Tiểu Tư ra hủy thi diệt tích giúp em nha.”

Dương Húc Minh xạm mặt lại.

Thời gian lúc này đã là giữa trưa, hai người đi thêm một đoạn nữa thì dừng xe, ăn bữa cơm trưa hơi đắt đỏ một chút, sau đó tiếp tục xuất phát. Mục tiêu của họ là một huyện nhỏ của Tương Tây, tên là Cổ Viên.



Nơi này xem như quê hương của Dương Húc Minh, cách Lục Bàn Thủy khoảng bảy trăm cây số. Hai người thỉnh thoảng thay phiên nhau lái xe, suốt toàn bộ hành trình không ngừng nghỉ, rốt cuộc hơn sáu giờ tối đã tới được huyện Cổ Viên.

- “Đây chính là quê của anh hả?” Ứng Tư Tuyết ghé vào cửa xe, hiếu kì nhìn hai bên đường, - “nhìn thật yên bình.”

Dương Húc Minh nhún vai, - “Chỉ là huyện nhỏ thôi, tất nhiên phải yên bình rồi.”

Ứng Tư Tuyết cười hắc hắc, - “hai bên đường toàn tôm, người dân quê anh hình như rất thích ăn tôm hùm?”

- “Nhắc đến em mới nhớ, ở Lục Bàn Thủy em chưa từng thấy cửa hàng tôm hùm nào, khi quay về anh nhớ mời em ăn một bữa nha.”

- “OK, chuyện nhỏ như con thỏ.”

Tiếp theo, Dương Húc Minh lấy điện thoại di động ra gọi, - “Alo, mẹ à, con sắp về tới nhà rồi, mẹ mau chuẩn bị cơm đi….”

Dương Húc Minh nói thêm vài chuyện lặt vặt với mẹ mình, sau đó mới cúp điện thoại.

Hắn nghĩ ngợi một chút, cảm thấy không yên tâm, quay sang dặn dò Ứng Tư Tuyết, - “Chút nữa em gặp mẹ anh, xin em kiềm chế bản thân một chút, đừng có nói linh tinh gì cả, người lớn tuổi như mẹ anh không phân biệt đâu là thật đâu là đùa được đâu.”

Ứng Tư Tuyết cười ha ha, - “Yên tâm, yên tâm, em hứa sẽ ngoan mà…hihi.”

Dương Húc Minh liếc mắt, hắn hiểu quá rõ Ứng đại tiểu thư nên mới không yên tâm.

Maserati nhanh chóng chạy vào khu cư xá nhà mẹ Dương Húc Minh, sau đó dừng trước nhà.

- “Nhà anh ở lầu 9, chỗ đó đó.” Dương Húc Minh nói: - “Chỗ này là mẹ ta mua cách đây bốn năm, cơ hồ là gom góp tất cả tiền thắng mạt chược mà mua được.

Đừng có nhìn anh bằng ánh mắt đó. Anh biết câu này nghe ba xạo, nhưng sự thật là mẹ anh đi làm kiếm tiền còn không nhiều bằng tiền thắng mạt chược luôn.”

Dương Húc Minh thở dài: - “Cha anh vừa qua đời, mẹ anh làm lụng một mình rất vất vả.

Vì lẽ đó, lúc anh chưa thấy quỷ hồn, anh cũng thường xuyên hoài nghi liệu trên đời phải chăng tồn tại thứ gì đó linh thiêng, không thì tại sao mẹ anh lại may mắn đến vậy....

Đến rồi em à!”

Thang máy dừng tại tầng chín, Dương Húc Minh đi ra ngoài trước tiên, dẫn Ứng Tư Tuyết đi vào hành lang, nhanh chóng đến trước căn hộ của hắn. Trong nhà hắt ra ánh đèn ấm áp rọi vào người Dường Húc Minh, hắn nhanh chóng bước vào.



- “Mẹ, con về rồi.”

Dương Húc Minh hô một tiếng.

Sau đó, hắn nhìn thấy hình ảnh tạp dề quen thuộc của mẹ mình. Bước ra từ nhà bếp, bà ấy nói: - “Vào đi con, mau dẫn bạn con vào.”

Người mẹ cười tủm tỉm nói.

Tiếp theo, Ứng Tư Tuyết đi đến, cười nhẹ, ngọt ngào nói: - “Con chào dì!”

Trong thoáng chốc, ánh mắt của người mẹ hiền đang nhìn Dương Húc Minh bỗng chốc biến đổi.

Dương Húc Minh vừa thấy cái nhìn này liền tê cả da đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.