Dịch: BsChien
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Dương Húc Minh bước lui lại, mặt tái nhợt khiến Lâm Thu bên cạnh bị dọa hết hồn. Cô bé cũng hốt hoảng lui lại hai bước, cuống quít hỏi:
- “Làm sao rồi? Anh thấy thứ gì sao?”
Dương Húc Minh bình tĩnh lại, nhìn tượng Quan Âm trong căn nhà gỗ, tỉnh bơ nói:
- “Không có gì, anh lui lại hai bước, là bảy tỏ kính ý của anh đối với Quan Âm Bồ Tát.”
Bức tượng Quan Âm này mang đến cho hắn một cảm giác quá mức quỷ dị, mà lại ở loại địa phương này xuất hiện tượng Quan Âm, đây cũng không phải là điềm tốt gì.
Dù sao một số tín ngưỡng tà đạo dân gian Quý Châu rất quái dị kinh khủng, Dương Húc Minh đã từng được trải nghiệm qua, để lại cho hắn những nỗi kinh hoàng khắc sâu.
Tưởng Vận - cha của hai chị em Tưởng Tiểu Vũ chính là thờ phụng tượng Quan Âm, đôi giày thêu màu đỏ cũng mang tới từ Vương Quan doanh.
Dương Húc Minh không biết bà đồng cốt Cố Nguyệt Nga tìm được đôi giày ở đâu, nhưng nếu không phải từ chỗ Vương gia năm xưa, thì có lẽ cũng chính là từ thôn làng hoang vắng trước mắt này.
Dương Húc Minh lấy đèn pin ra, đi đến cửa nhà gỗ. Hắn ngập ngừng đứng lại, không đi vào.
- “Lâm Thu, Lâm gia nhà em cúng bái Quan Âm sao?” -Dương Húc Minh thuận miệng hỏi.
Lâm Thu nghĩ nghĩ, gật đầu:
- “Trước kia có thờ cúng Quan Âm. Em có nghe mẹ nói qua, thời điểm mẹ vừa gả cho cha, bà nội không cho phép mẹ tiến vào phòng thờ. Bởi vì phòng thờ ở quê, bên trong cúng bái Quan Âm.
Tượng Quan Âm ở Lâm gia không cho phép phụ nữ tới gần, nếu không sẽ đụng chạm đến Phật bà Quan Âm.”
Dương Húc Minh nhíu mày suy nghĩ rồi hỏi:
- “Sao anh không thấy có tượng Quan Âm trong nhà em?”
- “Ây... Hẳn là cha mẹ em, bọn họ không tin vào thần Phật. Cha mẹ em mặc dù tin phong thủy, thích xem ngày giờ, nhưng đối với lên đồng bái Phật các loại hình này thì luôn có ác cảm.
Bác gái nhà em thường xuyên lên đồng, sinh hoạt theo kiểu người cõi trên, lời ăn tiếng nói cũng trở thành cổ quái xa lạ, tự nhận mình là người trời các kiểu…
Mà cha mẹ em thấy những sự tình này vô cùng chán ghét, bảo đó là mê tín phong kiến. Em từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp bọn họ cúng bái thần Phật bao giờ.”
Những tin tức về gia đình mà Lâm Thu kể lại, để Dương Húc Minh nhẹ gật đầu.
- “Vậy em cứ đứng ở ngoài cửa là được, để anh vào trong xem.”
Ánh đèn pin quét một vòng trong nhà gỗ, cuối cùng quay trở lại chiếu rọi trên điện thờ.
Dương Húc Minh nhìn thấy trước bức tượng Quan Âm kia, trên bệ thờ có trưng một quyển sách rất dày. Hắn tò mò đi tới, định xem quyển sách này một chút.
Kéo thanh đại kiếm chuôi đầu lâu Sơn dương, Dương Húc Minh đi vào căn phòng nhỏ thờ phụng Quan Âm.
Căn nhà gỗ bỏ hoang phế lâu ngày, tản ra mùi hôi ẩm mốc, dưới chân sàn nhà làm bằng đất bùn khô cứng tựa như mặt đá.
Dương Húc Minh đi đến trước điện thờ, nhìn ngang bức tượng Quan Âm trên bệ.
Bức tượng này kích thước khá lớn, cao hơn một mét, mặt ngoài phủ đầy tro bụi. Trên mặt bức tượng bôi một tầng sơn son màu trắng bệch, có lẽ là muốn biểu hiện ra làn da Quan Âm rất trắng, nhưng lúc này lại lộ ra một vẻ kinh dị khó hiểu.
Mà trước tượng Quan Âm bày biện một quyển sách cổ rất dày, trên bìa bám đầy tro bụi và mạng nhện. Lớp tro bụi qua dày thậm chí đã che phủ màu sắc nguyên bản của bìa sách.
Dương Húc Minh dùng mũi kiếm nhẹ nhàng gạt mở trang bìa ra, nhìn thấy trang đầu tiên là mấy chữ to tên của cuốn sách: Gia phả Lâm tộc.
Dương Húc Minh hơi có chút thất vọng, hắn còn tưởng đây là đồ vật nào đó thú vị, cung cấp nhiều thông tin cho hắn, không nghĩ tới chỉ là gia phả.
Hắn lại sử dụng mũi kiếm nhọn đẩy mở ra vài trang. Đọc những nội dung sau đó cũng không tìm được bất luận tin tức hữu dụng nào.
Dương Húc Minh bất đắc dĩ thở dài, nói:
- “Làm mình hí hửng nãy giờ, mất cả công. Lâm Thu ơi, vào đây em!”
Hắn gọi cô bé bên ngoài, nhưng mãi chẳng thấy Lâm Thu đáp lại, Dương Húc Minh quay mặt ra cửa gọi to hơn:
- “Lâm…”
Lời nói vừa thốt ra được một nửa, hắn vội nuốt trở vào. Ngoài cửa chẳng những không nhìn thấy bóng dáng Lâm Thu, thậm chí cảnh tượng phía ngoài cũng đều đã phát sinh biến hóa cực lớn. Không còn là cảnh ban ngày mặt trời nắng chói chang, mà thay vào đó là màn đêm âm trầm quỷ dị.
Từng cái cờ chiêu hồn màu trắng đứng sừng sững ở trong phế tích hắc ám, chập chờn theo từng làn gió đêm thổi qua, màu đen màu trắng lay động bay múa khiến người ta vô cùng sợ hãi.
Thấy cảnh này, Dương Húc Minh trầm mặt xuống. Hắn bóp bóp mi tâm…. Trúng chiêu sao? Chuyện xảy ra khi nào? Chẳng lẽ từ một khắc hắn tiến vào cánh cửa căn nhà này thì đã trúng ám chiêu luôn rồi?
Dương Húc Minh nghĩ nghĩ rồi liếc nhìn về phía điện thờ. Bức tượng Quan Âm trên điện thờ vẫn lẳng lặng nhìn hắn như cũ, khuôn mặt bôi màu trắng bệch quái dị đầy vẻ ma mị, chẳng những không mảy may có cảm giác thần thánh thiêng liêng mà ngược lại, giống như ác quỷ khủng bố.
Dương Húc Minh tiện tay vung kiếm, trực tiếp chém bay bức tượng trước mắt.
… Xoảng…
Một tiếng đổ vỡ vang giòn, tượng Quan Âm làm bằng gốm sứ rơi ngã trên mặt đất, vỡ tan thành vô số mảnh.
Dương Húc Minh mặt mày hằm hằm quay lại đi về hướng ngoài cửa, hắn vừa đi vừa lầm bầm chửi:
- “Mẹ nó! Ngứa mắt! Đã sớm muốn nện cho một nhát rồi!”
Hắn đi đến cổng, đứng ngay cửa nhìn bóng đêm đen kịt phía ngoài, lớn tiếng quát:
- “Đâu rồi, thằng đồ tể đâu rồi, ngon ra đây đánh nhau với tao!”
Tiếng chửi mắng của Dương Húc Minh vang lên trong đêm tối, truyền đi xa xa bên ngoài khu phế tích hoang vu, mơ hồ còn có tiếng vọng lại.
Nhưng mặc cho hắn hò hét mắng chửi, bên trong phế tích vẫn không có bất kỳ phản ứng nào. Tên huyết y đồ tể mà Lâm Thu nói tới cũng giả câm giả điếc, chưa từng xuất hiện.
Việc này khiến Dương Húc Minh rất đau đầu. Tên quỷ này kéo hắn vào trong cơn ác mộng, kết quả trốn luôn không ra, không động thủ, không trả lời…
Nó không xuất hiện, mình làm sao chém giết nó chứ! Chơi trò trốn tìm à? Trò này có gì vui đâu, hắn cũng không phải trẻ con nữa.
Dương Húc Minh xoa xoa thái dương, cảm thấy tên quỷ này thật sự một điểm lịch sự tối thiểu cũng không có. Mời người ta vào nhà cũng không ra tiếp đón chào hỏi, trốn mất tích luôn.
- “Mày không ra thì tao đi tìm nha!”
Dương Húc Minh vừa nói vừa bước ra khỏi cửa, đi sâu vào khu phế tích.
Cờ chiêu hồn trắng bệch vẫn chập chờn lay động trong gió đêm. Thôn làng bỏ hoang triệt để biến thành một khu vực quỷ dị âm trầm, từng ngôi nhà đen ngòm mở toang cửa như những cái miệng quái vật khủng bố ghê rợn.
Nhưng Dương Húc Minh vẻ mặt bình tĩnh, tay cầm Sát phụ kiếm bước đi chậm rãi trong khu phế tích. Hắn vừa đi vừa vung kiếm chặt đứt hết những lá cờ chiêu hồn dọc đường, vừa lớn tiếng quát mắng:
- “Mày có thò mặt ra đây không thì bảo? Thằng đồ tể nhát cáy? Còn không chui ra thì tao phóng hỏa đốt cả làng.”
Nói xong, trong tay Dương Húc Minh lập tức bùng cháy ngọn lửa quỷ trắng bạc. Ngọn lửa vừa bốc cháy liền tỏa ra ánh sáng trắng bệch, phản chiếu gương mặt dữ dằn góc cạnh của Dương Húc Minh nhìn chẳng khác gì một mặt quỷ.
Hắn đứng lại, lạnh lùng nói:
- “Có chịu ra đây không?”
Dương Húc Minh liên tiếp uy hiếp nhiều lần, nhưng trong bóng tối cũng vẫn không có bất kỳ phản ứng nào. Tựa hồ tên quỷ kia biết lửa của Dương Húc Minh không cách nào đốt cháy được thứ gì.
Thấy cảnh này, Dương Húc Minh chỉ có thể bất đắc dĩ thu hồi lửa quỷ màu bạc, nói:
- “Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt”
Hắn chậm rãi lấy cái chuông đồ cổ mà anh trai Lâm Thu lưu lại, nói:
- “Nếu không chúng ta thử một chút, xem cái chuông này có thể phá hư huyễn cảnh của mày hay không?”
Tiếng chuông thanh thúy chói tai trong bóng đêm xa xa truyền ra ngoài…