Dịch: BsChien
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Dương Húc Minh lái xe dừng ở bãi đỗ của khách sạn, sau đó hai người một trước một sau đi vào thang máy lên lầu.
Trong thang máy, không gian yên lặng tĩnh mịch. Tấm gương sáng bóng chiếu rọi thân ảnh của hai người. Ứng Tư Tuyết cúi thấp đầu, lặng lẽ không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Dương Húc Minh cũng im lặng, khẽ siết nắm đấm rồi sau đó lại buông ra, cảm thấy thật khó xử.
Bầu không khí này bắt đầu từ lúc ở quán nướng đến lúc lên xe về rồi kéo dài đến tận bây giờ. Ứng Tư Tuyết vẫn tỏ ra thờ ơ nhạt nhẽo không quan tâm, Dương Húc Minh mấy lần hỏi han nhưng đều vấp phải những câu trả lời dẫn vào ngõ cụt.
Qua mấy lần, cuối cùng đến như Dương Húc Minh loại người mặt dày tính cách thô sơ cũng cảm thấy ngượng ngập không mở miệng nói chuyện tiếp được.
Ứng đại tiểu thư này trở nên khó chơi, quả thực giống hệt như một người trước đây. Loại tính cách lạnh lùng cao ngạo, dùng im lặng đuổi người ra ngàn dặm xem ra chẳng khác gì với Lý Tử ngày xưa.
Uhmmm…
…Chẳng lẽ thật sự là Ứng Tư Tuyết bị Lý Tử gây thương tổn chỗ nào rồi? Hay là bị đả kích quá dữ dội tạo thành bóng ma tâm lý rất sâu sắc?
Cân nhắc đến điểm ấy, Dương Húc Minh cũng không dám mở miệng nhiều chuyện, sợ đâm chọt vào vết sẹo trong lòng của Ứng Tư Tuyết.
Một bữa đồ nướng, Dương Húc Minh ăn đến no ứ tận cổ, cuối cùng dọn sạch bàn rồi cùng Ứng Tư Tuyết trở lại khách sạn. Hai người trở về phòng riêng của mình.
..... Đây rốt cuộc là tình huống như thế nào? Thật là khó xử quá mà!
Dương Húc Minh đi lòng vòng trong phòng của mình, nhăn trán cau mày suy nghĩ. Đối với loại người tính cách nóng nảy vội vàng như hắn, những tình huống mù mờ không thể làm rõ được rất khó chịu, tựa như bầy kiến bò lúc nhúc cắn xé trong trí óc.
Hắn vô cùng muốn biết Ứng Tư Tuyết cuối cùng đã gặp phải cái gì, làm sao mà sau đó tính tình biến đổi mạnh mẽ đến như vậy. Đặc biệt là chuyện này còn có quan hệ rất lớn đến Lý Tử.
Từ khi bắt đầu đến cái thôn hoang vắng kia, Lý Tử liền trở nên không giống lẽ thường. Cô ấy mấy lần hiện thân, liên tiếp giúp Dương Húc Minh chỉ rõ vị trí thi hài người nhà, sau đó thì lại biến mất không hề gặp lại.
Tại thời điểm người nuôi quỷ Sơn Tiêu phát động năng lực, Lý Tử vậy mà không đến giết Dương Húc Minh ngay lập tức, ngược lại đi tìm Ứng Tư Tuyết?
Điểm này rất không thích hợp.
Chẳng lẽ khát vọng lớn nhất trong lòng Lý Tử không phải là muốn lôi Dương Húc Minh chết theo cô nàng?
Hay là nói... Bình dấm chua thật sự quá chua đến mức độ vượt qua khát vọng giết Dương Húc Minh rồi? Lý Tử ghen với Ứng Tư Tuyết quá độ rồi?
A A A
Thật đau đầu quá mà!
Thật sự muốn biết tình huống cuối cùng là như thế nào!
Dương Húc Minh đi tới đi lui trong phòng, từ phòng ngủ đi đến ban công, từ ban công đi đến phòng khách.
Chợt tiếng chuông cửa vang lên. Dương Húc Minh có chút hoang mang.
Giờ này.... Ai lại đến gõ cửa? Chẳng lẽ là phục vụ khách sạn?
Dương Húc Minh đi tới cánh cửa phòng, nhìn xuyên qua mắt thần. Cảnh tượng phía ngoài hiện rõ trong mắt hắn, một cô gái tóc ngắn, làn da tái nhợt đang cúi thấp đầu đứng trước cửa.
Là Ứng Tư Tuyết, lúc này đã thay một bộ đồ khác.
Dương Húc Minh mở cửa, ngạc nhiên hỏi:
- “Tiểu Tuyết, có chuyện gì à em?”
Ứng Tư Tuyết ngẩng đầu, nhìn Dương Húc Minh, bình tĩnh nói:
- “Có rảnh không?”
Dương Húc Minh có chút mơ hồ, nhưng vẫn gật nhẹ đầu:
- “Rảnh, giờ có làm gì đâu mà không rảnh... Sao thế? Có chuyện gì không em?”
Ứng Tư Tuyết đáp:
- “Có thời gian thì đi ra ngoài với em một chút.”
Ứng Tư Tuyết không chờ Dương Húc Minh trả lời mà lập tức quay người rời đi. Thái độ cao ngạo lãnh đạm kia toát lên vẻ “Đi hay không tự ngươi xử lý.”
Dương Húc Minh có chút hoang mang nhìn bóng lưng cô gái, trong lòng tự nhủ “Đại tiểu thư này đúng thật là đổi phong cách rồi!” Nhưng hắn vẫn vội vàng đóng cửa, đi theo phía sau Ứng Tư Tuyết.
Hai người một trước một sau đi tới trong thang máy. Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết đứng sánh vai nhau, nhìn bảng số trong thang máy đang không ngừng đếm lùi xuống. Dương Húc Minh cất tiếng phá vỡ không khí trầm lặng:
- “Em muốn đi dạo ở đâu à? Anh không quen đường ở Cửu Giang đâu đấy!”
Ứng Tư Tuyết nhìn cửa thang máy, cũng không ngẩng đầu lên, đáp:
- “Đi dạo lang thang chút là được!”
Rất nhanh, thang máy xuống đến tầng trệt, hai người đi ra ngoài.
Gió đêm mang hơi nóng mùa hè vẫn bao phủ khắp thành phố Cửu Giang. Khu vực này tuy gần duyên hải nhưng vẫn cách bờ biển một vùng bình nguyên rộng lớn, khí hậu mùa lạnh mùa nóng phân bố rõ ràng, một năm cũng thường chỉ có hai mùa như thế.
Thời điểm mùa hè, hơi nước bốc lên từ biển nhưng thiếu sự lưu động của không khí, không có gió mạnh thổi mây tản ra, khi nhiệt độ lên cao tạo thành một lồng hấp khổng lồ, hơi nóng không cách nào tản đi tạo thành một kiểu thời tiết oi bức khó chịu.
Thời điểm mùa đông, nơi này khuyết thiếu núi non ngăn cản không khí lạnh, gió rét một mạch tiến thẳng đến không gặp thứ gì cản trở. Những ngày đông, gió rét như những lưỡi dao cạo tàn nhẫn xé rách bầu trời khắp khu vực bình nguyên này.
Cửu Giang khắc nghiệt, chính là dạng khí hậu nóng cực điểm, lạnh vô độ này. Huống chi bên cạnh còn có một cái hồ Bà Dương cực lớn, khiến cho mùa hè càng thêm oi bức.
Dù bây giờ đã là qua mười hai giờ đêm, đi ra ngoài khách sạn nhưng Dương Húc Minh vẫn không cảm giác được một chút không khí mát mẻ trong lành nào.
Thời tiết quá mức nóng bức khiến người ta vô cùng khó chịu bức bối. Trên người Dương Húc Minh bắt đầu đổ mồ hôi. Ngược lại, Ứng Tư Tuyết một mực đi trước mặt hắn thì dáng vẻ lại rất bình thản, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi không khí oi bức này.
Hai người cứ thế trầm mặc rời khỏi khách sạn, cùng dạo bước ở bên hồ. Ánh sáng u ám của đèn đường bị những tán cây um tùm ven hồ che khuất, trên mặt đất lưu lại nhưng hình bóng lắc lư rũ rượi.
Đêm mùa hè, tiếng côn trùng kêu vang tựa như một dàn nhạc diễn tấu ồn ào, vô cùng chói tai.
Hai người một trước một sau bước đi chừng mười mấy phút, Ứng Tư Tuyết vẫn im lặng không nói một lời. Dương Húc Minh rốt cục không nín được. Hắn bước nhanh về phía trước, đuổi kịp Ứng Tư Tuyết, cất tiếng nói:
- “... Đại tiểu thư, em cảm thấy Cửu Giang nơi này thế nào?”
Dương Húc Minh bắt chuyện tán gẫu, Ứng Tư Tuyết không liếc qua hắn mà vẫn nhìn về phía trước con đường như cũ, cũng không ngẩng đầu lên, âm trầm đáp:
- “Chẳng thế nào cả! Không nhìn thấy bất luận thứ gì có thể khiến người ta vui vẻ, như là trong tủ lạnh gặp đồ ăn để quá lâu, cảm nhận được chỉ có mùi thối mốc meo. Chán chết!”
Dương Húc Minh trong lòng nghe rớt cái độp - Xong! Đây là Đại tiểu thư thực sự bị kích thích quá độ rồi! Cô nàng trước kia luôn yêu đời lạc quan bỗng hóa thành bà cô nhìn đâu cũng thấy chán chết!
Nhưng mà dù sao thì Ứng Tư Tuyết cũng đã chịu mở miệng nói chuyện, so với im như tảng đá vẫn là biến chuyển tốt hơn rồi. Dương Húc Minh vội vàng rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục đáp lời:
- “Vậy đối với năng lực của người nuôi quỷ Sơn Tiêu kia, em thấy thế nào? Vì cái gì năng lực của bà ta là Hoàn nguyện, lại có thể khiến cho lửa quỷ của anh tự đốt bản thân anh… Chẳng lẽ lửa quỷ của anh còn có tự ý thức, định phản phệ anh hay sao?”
Trong bóng tối, Ứng Tư Tuyết khẽ ngoái đầu lại, liếc nhìn Dương Húc Minh, lộ ra nụ cười quỷ dị:
- “Lửa quỷ của anh… Anh xác định kia đúng thật là năng lực của anh?”
Trái tim Dương Húc Minh bỗng nhiên ngừng đập trong một giây. Ngay khi hắn bị Ứng Tư Tuyết để mắt tới, vậy mà bị dọa đến toàn thân đều nổi da gà. Loại cảm giác này… Quá kinh khủng rồi!
Bởi vì bị hù đến lạnh toát người, Dương Húc Minh ngay cả câu nói lạ lùng của Ứng Tư Tuyết cũng không kịp hỏi lại. Thở dốc mấy lần, sau đó hắn mới bình phục tâm tình, vội vàng trừng mắt nhìn cô gái, phàn nàn:
- “Em làm sao lại có kiểu cười kinh dị dọa người như thế? Đêm hôm khuya khoắt, còn có để người khác có tinh thần buôn chuyện phiếm hay không?
Còn nữa, có cách nào để xác định lửa quỷ kia đúng thật là năng lực của anh?”
Ứng Tư Tuyết thu lại nụ cười trên mặt, khôi phục biểu lộ bình tĩnh đờ đẫn. Cô đi đến bên chiếc ghế dài cạnh bờ hồ, ngồi xuống, nói:
- “Ngồi ở đây đi.”
Ứng Tư Tuyết chỉ chỉ nửa ghế bên kia. Dương Húc Minh nghe lời cũng ngồi xuống, mỗi người riêng mình một nửa chiếc ghế, ở giữa lưu lại một khoảng trống khá lớn. Nhìn tựa như hai người vừa cãi nhau xong, đang khó chịu ngồi cách xa cả mét.
Dương Húc Minh nghiêng đầu, hỏi:
- “Em còn chưa có trả lời vấn đề của anh đâu đấy!”