Dịch: BsChien
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Kiệu hoa to lớn màu đỏ như máu lặng lẽ tiến đến, đầy vẻ âm trầm khủng bố.
Đội ngũ đón dâu thong thả di động trên con đường đất vàng, xung quanh sương mù bỗng như trở nên đặc quánh lại, giữa không gian mù mịt ấy, đội hình khiêng kiệu đón dâu như một quầng lửa đỏ nhuộm cả một vùng trở thành màu huyết tinh quỷ dị.
Cùng với đội ngũ ấy tiếp cận, từng luồng gió băng lãnh thổi thốc tới trước mặt Dương Húc Minh.
Mặc dù Dương Húc Minh rất muốn tranh thủ lúc Huyết sát nữ quỷ chưa tới, nhanh chóng chém giết con Trành quỷ. Nhưng trong nháy mắt nhìn thấy kiệu hoa, một nỗi sợ hãi lạnh ngắt bóp nghẹt lấy trái tim hắn.
Hắn phát hiện mình vậy mà vô thức lui lại một bước.
Quả này mệt rồi đây, nữ quỷ chưa tới nhưng đã lộ ra áp lực khủng bố để hắn khó mà gánh vác được!
Lần trước nhìn thấy Huyết sát nữ quỷ này, Dương Húc Minh còn chưa kịp định hình, cũng như chưa kịp tiếp xúc kĩ với đối phương. Lúc đó, đối với hắn mà nói, tất cả Lệ quỷ đều là một bộ dáng khủng khiếp ghê người. Chưa hiểu nhiều về thế giới Lệ quỷ, nên hắn không hiểu được ai mạnh ai yếu, dù sao đều cũng là kinh dị như nhau hết.
Nhưng bây giờ, Dương Húc Minh xưa đâu bằng nay, hắn đã gặp qua rất nhiều Lệ quỷ, mạnh có yếu có, thân thiện có, tàn nhẫn có, vẻ ngoài bình thường có, ghê rợn cũng càng nhiều. Chính vì thế, hắn cuối cùng có thể tự bản thân cảm nhận được sự khủng bố của nữ quỷ trước mắt.
Huyết sắc nữ quỷ này có lẽ là thứ kinh khủng nhất mà Dương Húc Minh đã từng gặp tính từ trước đến giờ. Không có cái thứ hai! Lão quỷ quản lý nhà máy bún ở trong Hầm trú ẩn so với nữ quỷ này có lẽ cũng chỉ thuộc hàng em út.
Không khí âm lãnh, cảm giác áp bách bóp nghẹt nội tâm, sự kinh hoàng còn hơn cả lúc gặp quỷ trong hang Dã Cô, những thứ này khiến cho người ta không còn bất kỳ ý niệm phản kháng nào. Siêu việt nỗi sợ hãi tử vong hoàn toàn giữ chặt, không ai có thể động đậy.
Dương Húc Minh dù trong lòng rất muốn chém chết Trành quỷ trước khi kiệu hoa đuổi tới, thế nhưng đối mặt với đội ngũ đón dâu đang chậm rãi tiếp cận, hắn căn bản không còn bất kỳ dũng khí nào để động thủ.
Nỗi sợ hãi băng giá đã đông cứng thân thể hắn.
Ngay khi Dương Húc Minh lui lại, con Trành quỷ đang bò rạp trên đường đất vàng cũng liều mạng giãy dụa. Theo từng bước chân lui lại của Dương Húc Minh, nó kêu rên tuyệt vọng, điên cuồng dùng cả thân thể, cố gắng bò đến gần phía hắn.
Nó dùng hết sức vươn cánh tay còn lại, bắt lấy chân Dương Húc Minh, thống khổ gào khóc:
- “Giết tôi.... Nhanh giết tôi đi...
Tôi không muốn đi cùng nó…. Tôi không muốn bị mang… mang đi… Nhanh… Nhanh giết tôi.”
Trành quỷ càng tha thiết cầu xin được chết, Dương Húc Minh càng thêm sợ hãi lo lắng.
Huyết sát nữ quỷ này cũng đáng sợ như Lý Tử, khiến cho Trành quỷ thà chịu chết chứ không muốn bị bắt, bị hành hạ?
Hơn nữa tình huống xung quanh là như thế nào? Con đường khô cứng bùn đất, hai bên vỉa hè vẫn là nhóm người cổ quái đứng nhìn chằm chằm xem náo nhiệt?
Lần trước hắn nhìn thấy những thứ này, còn tưởng mình gặp ác mộng. Nhưng lần này hắn rõ ràng bảo trì trạng thái thanh tỉnh, vậy mà vẫn cứ thế tiến vào địa phương này. Con Trành quỷ cũng bị lôi cùng hắn vào đây.
Chẳng lẽ nơi này căn bản không phải cảnh tượng trong ác mộng, mà là một không gian huyền ảo, một loại năng lực nào đó của nữ quỷ?
Dương Húc Minh nhìn chòng chọc vào kiệu hoa đỏ rực phía trước, đồng thời gồng cứng cơ bắp toàn thân, ý đồ xua tan sự lạnh lẽo ác hàn đang đông cứng thân thể hắn.
Từ trên kiệu hoa, những tấm vải đỏ lòm lay động lắc lư tựa như từng dòng sông máu đặc sệt tuôn trào. Tấm màn kiệu sóng sánh giống hệt như được làm từ máu tươi chứ không phải là bằng vải vóc. Tấm màn ấy lúc này bị xốc lên thành một khe hở.
Một bàn tay người chết trắng bệch đưa ra ngoài, giữ tấm màn kiệu được vén lên. Từ trong kiệu, một đôi mắt lạnh lùng vô cảm như đôi mắt rắn độc đang nhìn chằm chằm vào Dương Húc Minh.
Dương Húc Minh nghiến chặt răng, cơ bắp toàn thân gồng lên căng cứng, cuối cùng hắn cũng xua tan được hàn ý đang bao quanh cơ thể.
Một ngọn lửa trắng bạc bùng lên khắp người hắn, rừng rực cháy lan ra bên ngoài. Trong nháy mắt, Dương Húc Minh biến thành một bó đuốc màu bạc. Chỉ là ngọn lửa quỷ màu bạc này cũng không có năng lực thiêu đốt, không sưởi ấm được cho hắn,ngược lại khiến hắn càng thêm rét lạnh.
Nhưng khi lửa quỷ xuất hiện, tựa hồ ngăn cách sự băng lãnh của không gian bên ngoài, giúp Dương Húc Minh khôi phục hoạt động chân tay.
Hắn giơ thanh Sát phụ kiếm nặng nề lên, mạnh mẽ chém thẳng vào con Trành quỷ đang bám víu dưới chân.
Trong nháy mắt lưỡi kiếm rơi xuống, thân thể Dương Húc Minh lại một lần nữa cứng đờ.
Thanh kiếm nặng nề hung hãn giống như bị bấm nút tạm dừng, khẩn cấp dừng lại sát trên đầu Trành quỷ, không cách nào chém xuống được nữa. Dương Húc Minh cảm giác toàn thân mình bị một lực lượng khủng bố vô hình giam giữ, dù cử động một ngón tay cũng rất khó khăn.
Chỉ còn một bộ phận duy nhất có thể động đậy, đó là cái đầu của hắn.
Mà con Trành quỷ trợn đôi mắt xấu xí nhìn về phía sau lưng Dương Húc Minh, tựa hồ nó nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng, khiến nó bị dọa đến quên cả kêu rên thảm thiết.
Nó há miệng nhưng không phát ra âm thanh gì, cứ vậy im bặt giương đôi mắt lấm lét nhìn, vẻ mặt tỏ ra còn sợ hãi hơn lúc nó nhìn thấy đội ngũ đón dâu màu đỏ bên đối diện.
Dương Húc Minh linh cảm có chuyện bất thường, hắn khó khăn quay cổ ngoái nhìn lại phía sau. Trong khóe mắt là một thân ảnh mặc áo cưới đỏ chót, tóc đen dài tung bay trong gió lạnh như một ma thần viễn cổ.
Một hình ảnh vô cùng quen thuộc, mặc áo cưới đỏ chót, đứng lặng lẽ trên con đường đất vàng ngay sau lưng Dương Húc Minh…
Lý Tử đã âm thầm xuất hiện, im lìm đứng sau hắn không biết từ khi nào.
Nhưng lần này, cô nàng không hề có bất kỳ cử động nào, chỉ có cái bóng màu đen kéo dài trên đất, chạm đến hai chân của Dương Húc Minh. Cái bóng này tựa hồ đang giam giữ hành động của Dương Húc Minh, đồng thời cũng dập tắt lửa quỷ trắng bệch đang cháy bừng bừng trên thân thể hắn.
Thế nhưng là vì cái gì?
Dương Húc Minh kinh ngạc nhìn mọi chuyện phát sinh liên tục, vẻ mặt ngơ ngác chưa theo kịp tình hình.
Vì sao Lý Tử không để hắn giết con Trành quỷ này?
Phía trước, kiệu hoa đỏ rực đã tiến đến rất gần, Dương Húc Minh thậm chí đã có thể nhìn thấy làn da trắng bệch của người đi đầu đội ngũ. Một kẻ toàn thân mặc đồ đỏ chót, che mặt bằng một tấm vải mỏng cũng màu đỏ đang lắc lư theo từng nhịp bước chân, những phần da hở ra đều là một màu trắng nhợt nhạt quỷ dị.
Đội ngũ đón dâu này quả nhiên không có lấy một người nào còn sống. Bọn chúng tất cả đều đờ đẫn, quỷ dị, có một phong cách tà khí huyền ảo, còn khiến cho người ta cảm thấy bất an hơn là đối diện với những Lệ quỷ gớm ghiếc hung tàn.
Khoảng cách của hai bên càng gần, loại cảm giác rợn người quỷ dị kia càng trở nên mãnh liệt.
Dương Húc Minh nhúc nhích thân thể, ý đồ tránh thoát khỏi trói buộc của Lý Tử, chém chết con Trành quỷ đã dâng đến tận miệng. Nhưng ngay lúc đó, phía sau hắn đột nhiên truyền đến lực kéo vô cùng mạnh mẽ.
Cái bóng của Lý Tử kéo dài đến chân hắn tựa như một sợi dây không cách nào tránh thoát, cưỡng ép lôi kéo Dương Húc Minh đi lùi ra sau, rời xa con Trành quỷ đang bò rạp trên con đường đất vàng.
Con Trành quỷ thấy cảnh này, càng thêm tuyệt vọng kêu thảm:
- “Không muốn bỏ xuống tôi.. Đừng để tôi bị mang đi... Cứu mạng.. Cứu mạng a!”
Trành quỷ đã chết đến mức không thể chết thêm, lúc này lại hướng Dương Húc Minh phát ra lời khẩn cầu cứu mạng trong tuyệt vọng.
Nhưng từ đầu đến cuối, nó cũng không dám lại nhìn vào Lý Tử sau lưng Dương Húc Minh, tựa hồ nhìn thêm một lần nữa thân ảnh áo cưới đỏ chót ấy, thì nó sẽ bị nổ tung hai mắt mà chết thê thảm. Nó chỉ dám kêu rên cầu xin Dương Húc Minh cứu mạng.
Nhưng lúc này, Dương Húc Minh hoàn toàn bị cái bóng kéo lệt xệt về phía sau, căn bản không có chút nào tự do hành động. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn con Trành quỷ càng ngày càng rời xa, còn đội ngũ đón dâu kia thì càng lúc càng tiếp cận con mồi của hắn.
Cuối cùng, đội ngũ đón dâu đã đi đến sau lưng Trành quỷ. Hai bóng người đi đầu không dừng lại mà vẫn tiếp tục thổi kèn, tung hoa rợp trời, đi vượt qua con Trành quỷ đang bò rạp trên đất. Tận đến khi kiệu hoa đi tới sau lưng con Trành quỷ, đội ngũ mới chịu dừng lại.
Tiếng kèn ngay lập tức ngưng bặt, Dương Húc Minh cũng dừng lại, không còn bị lôi kéo thụt lùi về phía sau nữa. Nhưng hắn vẫn bị bóng đen của Lý Tử trói buộc dính cứng trên con đường đất vàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện phát sinh, không làm được gì khác.
Dương Húc Minh trong lòng tràn ngập bất an lo lắng.
Rõ ràng Lý Tử không cho hắn di động, khống chế hắn không được giết Trành quỷ cũng như tiến lên chiến đấu với Huyết sát quỷ trong kiệu hoa.
Thế nhưng là vì cái gì?
Đây là cô nàng cảnh cáo hắn, không cho hắn manh động? Chẳng lẽ rất nguy hiểm hay sao? Huyết sát nữ quỷ trước mặt có thật mạnh mẽ đến như vậy? Ngay cả Lý Tử cũng phải cảm thấy kiêng kị?