Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 195: Chương 195: Em đến tìm anh




Dịch: BsChien

Nhóm dịch: Vô Sĩ

Nghe xong bản tường trình của Phạm Chí Cương, Dương Húc Minh đã đại khái hiểu được vấn đề.

Như vậy là sau khi hắn đi vào hầm trú ẩn không bao lâu, Lý Tử đã nhận ra được có chuyện không thích hợp, nên mới lập tức chạy tới.

Bất quá, Lý Tử làm thế nào mà biết được hắn đang gặp nguy hiểm?

Là thần giao cách cảm?

Hay là nói, chỉ cần Dương Húc Minh rời xa cây nến nhân duyên một khoảng cách nhất định, Lý Tử liền có dự báo?

Nhưng mà lần trước, Dương Húc Minh một mình đi đến núi Phượng Hoàng, thời điểm còn đang tìm linh hồn Tiểu Tư. Lúc đó hắn không mang theo ngọn nến bên người, Lý Tử cũng chẳng có phản ứng gì.

Dương Húc Minh nghĩ nghĩ, lấy Sinh Tử Lục ra, chỉ thấy trang thứ ba đã có sẵn mấy dòng chữ màu đỏ thẫm như máu:

Bụi về với bụi, đất về với đất. Hoa Bỉ Ngạn khô héo, ác quỷ tiêu tán. Nơi này bị trộn lẫn giữa chân thực và hư ảo, cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường.Nhưng chú em lại trêu chọc vào phiền phức mới.

Linh hồn tà ác đang có ý đồ mượn Bỉ Ngạn Hoa giáng lâm nhân gian, bị chú em phá gãy, nó tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Chú em nhất định phải sớm chuẩn bị sẵn sàng.

Lần sau gặp lại nó. Có lẽ chính là một trận không chết không về.

Thân phận chân thật của nó: Không có tin tức…

Quá khứ của nó với chú em: Không có tin tức…

Chú em phải mau chóng tìm kiếm càng nhiều tin tức mấu chốt, thì mới có thể suy luận ra tình báo chân chính.

Ngoài ra, chú em cũng có vài thu hoạch mới…

Lệ quỷ kinh khủng nhất trong truyền thuyết, quả nhiên không tự nhiên sinh ra.

Cô ta có thể từ Huyết Hà bò lên…

Huyết Hà..... Bỉ Ngạn Hoa...

…Còn đang suy luận … Xin chờ một chút…

… Xin mời kiên nhẫn chờ đợi kết quả suy luận…

Chú thích: Bỉ Ngạn Hoa khô héo, chắc chắn sẽ dẫn đến thù hận của người trồng hoa.

Chú em hiện tại rất nguy hiểm. Hãy cẩn thận phòng ngừa những chỗ có khả năng bị tập kích.

… Thông tin đang suy luận… Xin chờ một chút …

Hữu nghị nhắc nhở: Chúc mừng chú em, đến giờ mới phát hiện một việc: Chú em đã trêu chọc vào chuỗi nhân quả còn kinh khủng hơn so với tưởng tượng.

Trên thế giới này, đại khái không có người nào có thể so đo với độ may mắn của chú em.

Nếu như có thể, xin chú em hãy đưa quyển sách này cho người khác.Chia tay sớm bớt đau khổ.

Đọc hết những dòng chữ màu máu lít nhít, Dương Húc Minh mặt nhăn nhó như đỉa phải vôi.

Nói móc nói mỉa, hù dọa các kiểu….Sợ rồi? Móa! Sách mà cũng biết sợ? Quá mất mặt đi!

Đắc tội vài đứa trồng hoa, biết trên đời có Huyết Hà, với thu hoạch thêm một con ác linh muốn xơi sống hắn. Có vậy thôi chứ bao nhiêu mà phải sợ?

Lại còn xiên xỏ đòi chia tay sớm bớt đau khổ? Có còn là tín vật truyền đời của môn phái chú Sinh hay không? Có còn chút nào trung thành nghĩa khí hay không?

Muốn chia tay ông hả? Đừng hòng!

Dương Húc Minh trợn mắt nhìn Sinh Tử Lục trên tay, gấp sách lại, vỗ vỗ lên trang bìa.

- “Yên tâm, chúng ta quen biết lâu như vậy, ta làm sao vứt bỏ ngươi mà đi được? Chỉ cần ta không chết, ngươi tuyệt đối không chết được.”

Sau đó, hắn đem quyển sách bại hoại nhét vào trong túi áo.

Bên cạnh, Phạm Chí Cương mặt đần thối nhìn hắn:

- “Anh phóng viên… Anh đang nói chuyện với ai vậy?”

Dương Húc Minh nhìn sau vào mắt thanh niên lưng còng, ngạc nhiên hỏi:

- “Không phải anh bạn có Âm Dương Nhãn sao? Trong mắt anh, quyển sách tôi vừa lấy ra là cái dạng gì?”

- “… Là một quyển sổ tay thông thường…” Phạm Chí Cương thật thà đáp - “Mặc dù tất cả đều trống trơn, nhưng tôi có cảm giác bên trong trang giấy có gì đó… Anh phóng viên, đây có phải là quyển sách viết bằng chữ vô hình không?”

Dương Húc Minh vô cùng kinh ngạc khi Phạm Chí Cương lại không nhìn thấy những dòng chữ bằng máu trên Sinh Tử Lục. Lúc nãy, Dương Húc Minh mở sách ra đọc ngay trước mặt tên này một hồi lâu, kết quả gã vậy mà không nhìn thấy chữ nào?

Ngay cả Phạm Chí Cương có Âm Dương Nhãn mà còn nhìn không thấy… Chẳng lẽ những văn tự trên Sinh Tử Lục chỉ có một mình Dương Húc Minh nhìn được?

Dương Húc Minh ghi nhớ phát hiện này vào đầu. Hắn đứng lên, phủi bụi đất bám trên người.

- “Chúng ta đi ra ngoài trước đi, nơi này âm trầm u ám quá.”

Dương Húc Minh nhìn lại một lần nữa căn hầm trước mắt, vẻ mặt hiện lên chán nản.

Mặc dù Sinh Tử Lục đã báo tin, tất cả quỷ trong Hầm trú ẩn này đã chết hết. Nhưng hắn cũng chẳng muốn lượn lờ mãi trong này.

Uhm, nói đến quỷ, lần này hắn đến căn hầm này, nhiệm vụ chủ yếu là đuổi giết con mụ Trành quỷ. Kết quả Trành quỷ chỉ gặp một chút xíu rồi sau nó trốn mất tích. Ngược lại trêu chọc đến hai con Lệ quỷ thuộc loại hàng khủng.

Đệt mợ! Bà cô Trành quỷ của Lý Tử vậy mà kiếm được chỗ trốn quá ngon lành, chui vào Hầm trú ẩn Chung Sơn này, lại có thêm hai tên bảo kê siêu cấp. Quả đúng là cáo già.

Cũng không biết con mụ này bây giờ chạy trốn đến đâu rồi. Dương Húc Minh đoán chừng nó sẽ không ở lại nơi hầm trú ẩn này nữa. Tiếp theo sẽ lại có thêm nhiệm vụ phải đi tìm nó lần nữa… Đau đầu.

Cuộc sống quả thật là khó khăn mà.

Bôn ba vất vả một đêm, nhiệm vụ trọng yếu nhất thì lại không hoàn thành. Quả thực chính là lãng phí thời gian.

Dương Húc Minh nhăn nhó hỏi:

- “Mấy giờ rồi?”

Phạm Chí Cương lắc đầu:

- “Không biết, nhưng chắc là sắp sáng.”

Dương Húc Minh lấy điện thoại di động ra, nhìn đồng hồ trên màn hình.

Hiện tại là năm giờ mười lăm, hoàn toàn chính xác sắp bình minh rồi.

Nhưng trên màn hình điện thoại, ở mục thông báo, hắn nhìn thấy có bốn tin nhắn chưa đọc.

Dương Húc Minh khẽ giật mình.

Ai lại nhắn tin cho hắn nhiều như vậy?

Hắn mở tin nhắn ra đọc.

Tin thứ nhất: “Anh đang ở chỗ nào?”

Tin thứ hai: “Anh đi đâu? Vì sao lại biến mất?”

Tin thứ ba: “Không được đi đến thế giới kia. Không cho phép đi.”

Tin thứ tư: “Em đến tìm anh”

Nhìn bốn tin nhắn này, Dương Húc Minh sửng sốt. Tin nhắn đầu tiên được gửi tới trước đây vài giờ.

Lúc ấy hắn mới đi vào hầm trú ẩn được một lát.

Về sau, những tin nhắn tiếp theo, mỗi cái đều cách nhau năm phút.

Người gửi không có, chỉ có một đống mã số không có ý nghĩa.

Rất hiển nhiên, đây là tin nhắn Lý Tử gửi tới.

Nhưng nội dung tin nhắn mới khiến Dương Húc Minh suy tư. Tin nhắn đầu tiên có vẻ rất bình thường. Nhưng tin nhắn thứ hai… “Vì sao lại biến mất” có ý nghĩa rất kỳ lạ.

Chẳng lẽ nói, sau khi Dương Húc Minh tiến vào hầm trú ẩn, Lý Tử liền không cảm ứng được hắn nữa?

Tin nhắn thứ ba “ Không được đi đến thế giới kia. Không cho phép đi”, tựa hồ là Lý Tử tưởng Dương Húc Minh đi vào một thế giới nào đó, cho nên mới mất đi cảm ứng với hắn?

Chẳng lẽ “Thế giới kia” chính là địa phương mà nữ quái Bỉ Ngạn Hoa vẫn một mực nhắc đến? Cũng là vị trí của Huyết Hà? Lý Tử đã leo ra khỏi Huyết Hà? Cô ấy cho rằng Dương Húc Minh sở dĩ biến mất là đi vào chỗ đó?

Uhm... Chẳng lẽ trên thế giới này thật sự tồn tại loại hình dị không gian sao? Kiểu kiểu như Địa Ngục?

Mà lại càng quỷ dị ở chỗ, xem thời gian tin nhắn được gửi đến, lúc đó Dương Húc Minh còn chưa bị hôn mê. Điện thoại di động thì luôn mang theo bên người. Liên tiếp có bốn tin nhắn gửi đến, hắn không có khả năng bỏ lỡ toàn bộ!

Nhưng Dương Húc Minh có thể đảm bảo, tối hôm qua hắn không hề cảm nhận được điện thoại rung hay tiếng chuông báo tin nhắn mới.

Cho nên sau khi hắn đi vào trong hầm trú ẩn, tin nhắn của Lý Tử cũng không tiến vào được. Cho nên mới dẫn tới Lý Tử trực tiếp đuổi tới tận đây.

Yên lặng nhìn cây nến màu đỏ nằm yên trong túi, sắc mặt Dương Húc Minh trở nên phức tạp.

Chuyện này càng ngày càng thú vị đây…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.