Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 388: Chương 388: Hai mươi ba




Dịch: BsChien

Nhóm dịch: Vô Sĩ

- “Móa!”

Trong nháy mắt nhìn rõ những bóng đen bên cạnh, Dương Húc Minh cùng Ứng Tư Tuyết đồng thời bị giật nảy mình.

Ứng Tư Tuyết bị dọa hết hồn, trực tiếp hô to một tiếng, triệu hồi Hư giả thế giới ra.

Nhưng trong tầng hầm, những bóng đen kia lại chỉ vô thanh vô tức đứng ở nơi đó. Đối với hai kẻ xâm nhập Dương Húc Minh cùng Ứng Tư Tuyết thì không có chút phản ứng nào.

Những bóng đen đứng xúm xít quả thực tựa như những bức tượng đá. Hai người Dương Húc Minh kinh nghi bất định mấy giây, hồi lâu mới ý thức được tình huống hiện tại.

- “Những thứ này.. Chẳng lẽ đều là điêu khắc à?” Dương Húc Minh nghĩ nghĩ, chậm rãi tới gần một cái bóng đen ở gần hắn nhất.

Theo khoảng cách của hai bên rút ngắn, quỷ hỏa trên người Dương Húc Minh chiếu sáng toàn thân bóng đen phía trước.



Làn da trắng bệch, biểu lộ đờ đẫn, con mắt ảm đạm vô thần… Trước mặt Dương Húc Minh hoàn toàn là một bộ thi thể rất sống động.

Dương Húc Minh nhìn về phía Ứng Tư Tuyết, phát hiện Ứng Tư Tuyết cũng đang nhìn lại hắn.

Hai người bốn mắt gặp nhau, Ứng Tư Tuyết cất tiếng:

- “Trong phòng này.... Đều là thi thể à?”

Dương Húc Minh lại nhìn qua những bóng đen khác, phát hiện những thân ảnh xúm xít xung quanh đều là những thi thể. Những cái xác này tựa hồ dùng phương thức đặc thù để bảo tồn, bày ở nơi đây chẳng biết bao lâu mà không hề hư thối.

Tất cả thi thể đều có một cái điểm đặc trưng chung, đó chính là chỗ mắt cá chân buộc sợi dây thừng màu đỏ, miệng mũi cùng lỗ tai bên trong nhồi đầy chu sa màu đỏ.

Ứng Tư Tuyết nói:

- “Cái này so với trong truyền thuyết không giống lắm nhỉ?”

Dương Húc Minh ngơ ngác hỏi:

- “Không giống với truyền thuyết là sao?”

Ứng Tư Tuyết đáp:

- “Căn cứ những tin tức lưu truyền trên mạng, thợ cản thi Tương Tây vào thời điểm chế luyện thi thể, sẽ bôi chu sa lên mi tâm, hai lòng bàn tay, ngực, sau lưng, hai lòng bàn chân của thi thể. Sau đó dán phù lục bùa chú lên, dùng vải ngũ sắc buộc quanh cơ thể.

Bảy chỗ ấy gọi là thất khiếu xuất nhập. Lấy chu sa phù lục phong bế là để lưu lại bảy hồn phách của người chết.

Về sau còn phải đem một chút chu sa nhét vào lỗ tai, lỗ mũi người chết, lại lấy bùa dán lên. Bởi vì tai mũi miệng chính là ba chỗ chính để hồn phách xuất nhập, làm như vậy có thể đem nó lưu tại cơ thể người chết.

Cuối cùng còn phải thoa chu sa dán phù lục lên gáy thi thể, dùng vải ngũ sắc bó chặt lại, cho người chết đội mũ rộng vành. Như vậy mới gọi là đủ thủ tục cản thi.

Thế nhưng những thi thể ở trong hầm ngầm này, ngoại trừ trong miệng mũi tai có nhồi chu sa vào, còn lại những điểm khác đều không giống với truyền thuyết. Mà trên mắt cá chân trói sợi dây đỏ là mục đích gì?

Đương nhiên, trọng yếu nhất chính là cha của anh tại sao lại cất giữ nhiều thi thể như vậy trong tầng hầm nhà mình?”

Ứng Tư Tuyết vô cùng hoang mang nói:

- “Cản thi tượng mục đích chính là trợ giúp những người chết tha hương nơi xứ lạ được trở về cội nguồn quê quán, lá rụng về gốc, để xác chết được quay về quê nhà an táng. Đây là công việc lấy tiền làm việc thiện.

Cho nên cản thi tượng một khi hoàn thành nhiệm vụ, đưa những thi thể về quê quán xong rồi sẽ một mình quay về, không có khả năng sưu tập nhiều thi thể như vậy trưng bày trong nhà.

Cản thi tượng không phải là người đam mê thu thập thi thể. Trong nhà bày nhiều thi thể như vậy, tuyệt đối không bình thường.”

Ứng Tư Tuyết nhìn về phía Dương Húc Minh, nói:

- “Lấy ngọn nến đỏ của anh ra thử một chút. Em có một loại liên tưởng đáng sợ, cần cây nến đỏ của anh nghiệm chứng.”

Dương Húc Minh mặc dù trong đầu mờ mịt như sương mù, nhưng vẫn biết nghe lời Ứng Tư Tuyết, phải xuất ra ngọn nến nhân duyên đang gói kín trong giấy đỏ.



Khi hắn giật xuống giấy đỏ bao nhân duyên nến, trong nháy mắt, cây nến run rẩy rồi bùng lên ngọn lửa màu u lam khủng khiếp.

- “Cái đệt!”

Nhìn thấy ánh sáng màu lam phát ra, Dương Húc Minh bị dọa đến nhảy dựng lên.

Loại màu sắc lửa nến này… Chẳng lẽ nơi đây có một con mãnh quỷ đỉnh cấp?

Hắn khiếp sợ nhìn bốn phía. Nhưng mà trong tầng hầm vẫn quạnh quẽ tĩnh mịch, không hề có bất kỳ dị trạng gì phát sinh. Liền ngay cả những thi thể đứng đờ đẫn kia vẫn lẳng lặng ở tại vị trí vốn có của chúng, không hề có cử động gì.

Mắt thấy ngọn nến bắt đầu ngắn đi với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, Ứng Tư Tuyết vội vàng hô:

- “Nơi này không có quỷ, mau tắt ngọn nến đi anh!”

Nghe nói như thế. Dương Húc Minh lập tức quay người chạy ra bên ngoài.

Ngọn nến một khi đã bốc lửa màu lam thì không có cách nào để hắn tắt đi được. Biện pháp duy nhất chính là rời xa khu vực có Lệ quỷ. Nghe được Ứng Tư Tuyết nói nơi này không có quỷ, Dương Húc Minh lập tức hiểu ý cô nàng nên chạy vội ra ngoài.

Sau khi ra khỏi tầng hầm, ngọn nến tự tắt trở lại trạng thái bình thường. Dương Húc Minh dùng giấy đỏ gói ngọn nến cẩn thận từng li từng tí. Lúc này mới quay trở lại tầng hầm, phát hiện Ứng Tư Tuyết đang đứng ngó nghiêng xem xét từng cái thi thể trong hầm.

Đến lúc này, hai người đều đã đoán được thân phận chân thực của những thi thể nơi đây.

- “Những thi thể này đều là môi giới cha anh dùng để phong ấn ác quỷ.” - Ứng Tư Tuyết nói - “Cha anh và Người dẫn đường hẳn là bằng hữu có mối quan hệ rất tốt, thậm chí có thể nói là đồng bạn thân mật nhất.

Nhưng Người dẫn đường lần trước không phải anh Tiểu Minh, không có quyển Nhật ký có thể thôn phệ tất cả Lệ quỷ.

Gặp được một loại Lệ quỷ nào đó khó giải quyết, Người dẫn đường không cách nào triệt để giết chết, không thể tiêu diệt hoàn toàn đối phương, lúc đó ông ta sẽ làm thế nào?”

Ứng Tư Tuyết nhún vai nói tiếp:

- “Đương nhiên là nghĩ biện pháp phong ấn.

Bọn họ đem những Lệ quỷ quá cường đại hoặc không cách nào xử lý, dùng cản thi thuật phong ấn vào trong thi thể, vĩnh viễn nhốt lại trong hầm ngầm.

…Nơi này tất cả có hai mươi ba cỗ thi hài, nam có bảy bộ, nữ mười sáu bộ, nhìn thì thấy nữ nhân hóa Lệ quỷ xác suất lớn hơn nam nhân rất nhiều.

Cân nhắc đến phương diện nhân tố tinh thần, có lẽ bởi vì nữ nhân càng dễ oán trời trách đất, hướng tới mức độ cực đoan.

Cũng có thể là thời trước trọng nam khinh nữ quá nghiêm trọng, dẫn đến nữ nhân nhận áp bách quá nhiều, cho nên xác suất phụ nữ biến thành Lệ quỷ càng lớn.”

Ứng Tư Tuyết quay đầu nhìn về phía Dương Húc Minh, cười tinh quái:

- “Dương đại sư, anh cảm thấy là nguyên nhân nào dẫn đến nữ quỷ số lượng nhiều hơn so với nam quỷ?”

Dương Húc Minh nghĩ nghĩ rồi đáp:

- “Nữ nhân sinh âm khí nặng. Cho nên sau khi chết lại càng dễ âm hồn bất tán, dễ biến thành Lệ quỷ sao?”



Ứng Tư Tuyết bĩu môi nói:

- “Thôi đừng có nói linh tinh, anh đây là thuyết pháp mê tín phong kiến.

Nếu như bị chết thảm, nhận kích thích quá lớn, lực lượng tinh thần không ổn định, như vậy người chết có xác suất rất lớn biến thành lệ quỷ. Sau khi chết lấy một loại phương thức tinh thần thể khác lưu tồn lại ở nhân gian.

Đây chính là quá trình biến đổi rất logic khoa học, chỉ là tạm thời không được các nhà khoa học nghiên cứu vạch trần ra mà thôi.”

Ứng Tư Tuyết bừng bừng khí thế tuôn ra một tràng:

- “Chúng ta phải bài trừ phong kiến mê tín, giơ cao ngọn cờ thời đại, sử dụng khoa học hữu hiệu diệt ma trừ quỷ, đồng thời tìm kiếm bản chất tồn tại của Lệ quỷ.

Dạng này mới phù hợp là một người diệt quỷ trừ ma, mới có thể là biểu tượng mẫu mực trong thời đại mới.

Như anh Minh một thân tư tưởng mê tín phong kiến, nhất định sẽ quét vào đống rác rưởi của thời đại trước. Anh có biết hay không?

Chúng ta phải dùng con mắt chủ nghĩa duy vật biện chứng để đối đãi với sự vật, kiên trì phát triển khoa học, dạng này mới có thể tiếp tục con đường trừ quỷ vệ đạo.

Cứ phải như vậy mới thu được thành công.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.