Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 486: Chương 486: Hai trái tim




Dịch: Âm Gian Tú Tràng

Nhóm dịch: Vô Sĩ

Sau khi cầm điện thoại di động lên, Ứng Tư Tuyết không ngừng tay, nhấn nhấn liên tục để truy tra nội dung bên trong. Bên cạnh đó, cô nàng còn dùng bút vẽ vời gì đó trên mặt giấy trắng.

Mãi đến tận trưa, cô ấy bèn thở một hơi dài, xoay lại hai người đàn ông.

- “OK, đã kiểm tra xong, nói chung là thu được một vài tin tức hữu dụng.

Nếu ai mà dùng cái điện thoại cùi bắp này để kiểm tra nội dung cách đây hai tháng, phỏng chừg đều nổi máu điên mất.

Trong danh sách liên hệ, contact liên lạc nhiều nhất là một người bà con ruột thịt của bà ấy, ngoài ra có thêm hai số khác cũng liên lạc nhiều lần.

Cũng có nhiều số khác, nhưng tần suất liên lạc quá ít, không thể khẳng định đó có phải là Người nuôi quỷ hay không.

Chủ yếu là chúng ta kiểm tra số máy của Nha bà và người bà con kia. Bên cạnh đó, vào tháng ba năm ngoái, có một đoạn ghi chép cuộc gọi giữa bà ta và một người bà con khác, nhưng sau tháng ba lại không thấy gọi điện cho nhau nữa. Có lẽ những người bà con khác của Nha bà đã chết rồi, hoặc là cắt đứt liên lạc.

Cân nhắc đến tính chất thân nhân giữa Nha bà và Quỷ Diện, xác suất những người họ hàng khác đã qua đời rất cao.

Về phần những cuộc gọi này có chỉ ra thêm thông tin nào hay không, vậy thì em bó tay rồi.

Không có bất cứ tin nhắn nào, danh bạ điện thoại cũng chỉ có một vài cái tên, thậm chí không ghi rõ tên nữa, chủ dùng mấy con số 12345 để mã hóa thôi.

Vòng tròn giao lưu khá hẹp, ngoại trừ người nhà ra, bà ta không hề giao lưu với ai cả.

Người như thế này, có tỷ lệ cao là người thân của Quỷ Diện rồi.

Hiện giờ, em sẽ nghĩ cách truy tra mấy cuộc điện thoại liên tục giữa Nha bà và Quỷ Diện này. Thầy Nhạc với anh Minh, hai người ngủ trước đi.

Nhớ duy trì cảnh giác, đừng có đi lung tung. Mấy ngày nay là giai đoạn nguy hiểm đó, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ Quỷ Diện xuất hiện, tấn công chúng ta.

Hiện giờ, em cũng chẳng biết Quỷ Diện làm cách nào để tìm ra tay, chân của Lý Tử ở bệnh viện. Liệu phương pháp đó có thể tìm ra chúng ta hay không? Vì thế, mọi người cẩn thận một chút, không nên tùy tiện ra ngoài.

Vã lại, mọi người đều ở sát vách nhau, có chuyện gì cứ la làng lên nhé.”

- “Được rồi, vậy anh cùng San San coi tivi một chút.”

- “Vậy anh đi chơi game... à quên, đây là phòng của anh mà!” Dương Húc Minh bèn hỏi: - “Vậy giờ em về phòng tự kỷ hả?”

Ứng Tư Tuyết ngoẹo cổ suy nghĩ một hồi, rồi nói: - “Em quay lại kiếm anh sau nhé.” Nói xong, cô ấy đứng dậy, đi cùng Nhạc Chân Đào ra khỏi phòng.

Phòng của Nhạc Chấn Đào ở sát vách phòng của Dương Húc Minh, trong khi phòng của Ứng Tư Tuyết đối diện phòng của hắn.

Trên thực tế, Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết đều có thể ở chung một phòng, vì đây là dạng phòng Suite, có 02 phòng con trong một căn phòng rộng. Đúng là sự lãng phí của nhà giàu nha, giàu đến mức làm người khác đau lòng.

Dương Húc Minh ngồi xuống, gọi điện thoại tâm sự với mẹ một chút. Cả hai trò chuyện về chuyến du lịch tại Cửu Giang, hay việc có rãnh rỗi ghé Lư Sơn chơi hay không.

Mặc dù hắn đến Cửu Giang mấy ngày qua, nhưng cả cái bóng của khu Lư Sơn còn không thấy. Nhưng chẳng sau, không thấy thì hắn có thể bịa chuyện, miễn sao ứng đối với mẹ hiền không nghi ngờ là được.

Sau khi trò chuyện với mẹ xong, Dương Húc Minh ngồi chơi game. Do không chơi lây ngày, hắn mất phong độ, bị ăn hành ngập mặt, còn bị đồng đội report.

Quá bực mình, hắn tắt máy tính, xuống phòng tập gym, trải nghiệm đẳng cấp phòng tập thể hình của khách sạn 05 sao.

Thời gian cứ thế trôi qua, bầu không khí khá yên tĩnh.

Mặc dù bé gái con nuôi San San của thầy Nhạc vẫn còn nhát gan, sợ người lạ, nhưng tình hình có vẻ khả quan hơn trước. Dù sao thì bé vẫn rất nghe lời.

Buổi tối, sau khi về phòng, Ứng Tư Tuyết nghe việc Dương Húc Minh chơi game bị ăn hành, bèn hứng chí muốn cùng hắn dual leo rank. Kết quả là, do rank của hai người quá chênh lêch, Ứng Tư Tuyết đành tạm mua lại một tài khoản có xếp hạng thấp để chơi cùng với hắn.

Trong lúc chơi, Dương Húc Minh vẫn thể hiện đẳng cấp gà mờ của mình, im hơi lặng tiếng, liên tục nghe những âm thanh đại loại như “Quét sạch”, “Legendary” phát ra từ loa máy tính. Hắn thở dài, làm feeder rất buồn nha.

Cứ nghĩ thế, còn đâu là phong thái của một đấng nam nhi.

Cuối cùng, dưới sự dẫn dắt của Ứng Tư Tuyết với hiệu số 18-0-9, hắn với kết quả 3-7-3 cũng có thể hưởng trọn niềm vui chiến thắng.

- “Ok, em về ngủ. Anh cũng ngủ sớm đi.”

Trước khi rời đi, Ứng Tư Tuyết nói: “Hiện tại, anh cần nghỉ ngơi nhiều một chút, bồi dưỡng đầy đủ tinh thần, nếu không dễ bị Lý Tử hút khô lắm.

Dĩ nhiên, thật ra vấn đề hút khô cũng không nghiêm trọng cho lắm, vì như thế Lý Tử sẽ xuất hiện sớm hơn.

Em vẫn đang chờ tin tức, khoảng thời gian này, chúng ta nên ở yên tại đây. Chỉ cần không bị Quỷ Diện tìm ra, chúng ta có lẽ sẽ có cơ hội chiến thắng.”

Dương Húc Minh cũng khá bình tĩnh: - “Không sao, anh cũng không vội.

Nếu không ổn, chúng ta chỉ cần nghĩ cách trộm cuốn bí kíp về là được. Chờ hồi phục tất cả thực lực cho Lý Tử, chúng ta lại quay về đối mặt với Quỷ Diện sau.”

Thái độ lạc quan của Dương Húc Minh khiến Ứng Tư Tuyết mỉm cười: - “Thấy anh thế này, em yên tâm rồi. Lúc trước, khi mới đến Cửu Giang, nhìn bộ dáng nôn nóng xoắn xuýt của anh như thế, nhìn rất là kinh dị nha.

Xem ra, sau khi Lý Tử tiến vào bên trong thân thể của anh, Dương đại sư nhà ta cũng đã trưởng thành.”

Nhìn Ứng Tư Tuyết mang theo nụ cười tủm tỉm về phòng rồi, Dương Húc Minh liền đứng dậy, đóng cửa phòng lại.

Thời khác này, hắn lại biến thành một người khác nữa... hay đúng hơn, hắn không còn là một người bình thường nữa.

Dương Húc Minh sờ lấy vị trí trái tim của mình, cảm nhận từng nhịp đập của nó.

Hắn thì thầm: - “Lý Tử, em mau quay về đi.”

Đêm đó, Dương Húc Minh mơ một giấc mơ.

Dưới nhành liễu ven hồ tại công viên Đầm Lầy, có một cô gái lặng yên ngồi tại đó. Cô ta lật xem một quyển sách trên tay, có vẻ khá nhập tam.

Dương Húc Minh đứng cách cô ấy không xa lắm, có thể trong rõ đôi má hồng quen thuộc kia, cùng bờ môi cong cong nhếch nhẹ. Hắn định mở miệng ra gọi cô ấy, nhưng rồi giật mình tỉnh lại.

Hắn phát hiện mình vẫn nằm trên nệm em, con mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, tay phải giơ lên. Cái động tác ấy trông y hệt động tác mà hắn vừa làm trong giấc mộng.

... Nằm bất động khoảng hai giây, Dương Húc Minh xoa nhẹ mi tâm, chống tay ngồi dậy.

Hắn than thở: “Sao cảm thấy nhức eo quá vậy... hở?” Vừa nói xong, Dương Húc Minh liền sững sốt lần nữa. Bởi vì, hắn nhận ra một chuyện quái dị. Trong thân thể hắn, dường như có đồng thời hai trái tim đang đập nhịp nhàng?

... Đệch...

Dương Húc Minh bèn sờ ngực mình lần nữa, nhưng cảm giác vừa rồi đã biến mất. Trong lồng ngực của hắn, chỉ có một trái tim đang nhảy nhót như thường lệ mà thôi.

Như vậy, chẳng lẽ cảm giác có hai trái tim cùng đập ban nãy chỉ là ảo giác thôi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.