Dịch: BsChien
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Dương Húc Minh đã rõ ràng vấn đề, hắn âm trầm nói:
- Con nhện này đến từ ngoài thôn, lâu nay nó vẫn không từ bỏ ý đồ tiến vào trong làng. Chứng tỏ trong làng có thứ gì đó hấp dẫn nó.
Nhưng đó là thứ gì mà có thể kích thích con quái vật này đến mức độ như vậy? Là món tế phẩm nào đó hay nó chỉ đơn thuần là muốn giết chóc?
Cũng có khả năng là bản thể bên trong miếu Phật kia?”
Dương Húc Minh nhìn về phía Ứng Tư Tuyết, nói:
- “Cái xác khô trong Phật đường kia, không nghi ngờ gì, đó chính là hạch tâm của nơi này. Bất luận thiện niệm hay ác niệm đều là do nó sinh ra.
Ác niệm nhện khổng lồ mỗi lần vào thôn, nếu như chỉ muốn giết chóc, vậy thì đứng mũi chịu sào chính là những con quỷ chết cháy ở mấy căn nhà kia… Uhm, chính là mấy con quỷ trốn trong tượng Bất Động Minh Vương.
Thế nhưng con nhện lại không có hứng thú với mấy tên quỷ chết cháy này, mỗi lần vào nó đều trực tiếp hướng về phía rừng trúc mà đi.
Lần trước nó phát hiện chúng ta, cũng không có ngay lập tức tập kích, chỉ đứng ngoài cửa rình mò chờ đợi.
Nói như vậy, có lẽ khi đó không phải là trong phòng có thứ quỷ gì chấn nhiếp con nhện, chỉ đơn giản là nó không thèm giết chết chúng ta.”
Bởi vì, theo tình huống thông thường mà nói, nó tóm được một con mồi liền bắt buộc phải biến mất, để cho thiện niệm tiếp quản thế giới nơi này. Bản thân con nhện không muốn khi chưa tìm được mục tiêu chính của nó thì đã bị bắt rời đi.
Nó không thèm giết chúng ta vì nó muốn ở lại làng thêm một khoảng thời gian nữa. Chỉ là sau đó cái bóng gõ chiêng đi ra hấp dẫn nó, khiến nó không khống chế được lao ra tóm cái bóng quỷ kia. Con nhện khi đó đành chấp nhận thu tế phẩm rồi rời đi.
Mà bây giờ, nó coi như giết người ăn quỷ xong rồi cũng không dễ dàng biến mất, con nhện liền không chút kiêng kỵ tra tấn đùa bỡn con mồi, dẫn dụ ác quỷ trong quan tài màu máu.
Sau đó, thiết lập cạm bẫy không thành công, nó ăn luôn mồi câu rồi cũng không dừng lại, trực tiếp đi hướng sâu vào trong rừng trúc.”
Dương Húc Minh tiếp tục nói:
- “Nếu con nhện quái này chỉ muốn ăn bọn quỷ hoặc là giết chóc cho vui, thì trong thôn có một đống lớn quỷ chết cháy cho nó tha hồ chém giết.
Nhưng nó lại đi hướng thẳng vào trong rừng trúc… Hoặc là những bóng đen trong rừng trúc đối với nó tràn ngập lực hấp dẫn, hoặc là ánh mắt của nó đang tập trung vào cái miếu Phật sâu trong rừng.”
Những lời suy đoán của Dương Húc Minh khiến Ứng Tư Tuyết trợn mắt kinh ngạc nhìn hắn.
- “Phân tích rất hợp lý… Bất quá đây có thật là Tiểu Minh mà em vẫn biết không? - Cô nàng nháy mắt cười đểu - Anh không phải là bị ác quỷ phụ thân đấy chứ?”
Dương Húc Minh cảm thấy cạn lời:
- “Em nói móc anh đúng không? Em coi anh là cái gì? Là loại hữu dũng vô mưu, cơ to não như quả nho hay sao?”
Ứng Tư Tuyết ngoác mồm ra cười:
- “Được rồi! Nhưng dù cho biết con nhện quái vật kia muốn đi miếu Phật, chúng ta lại có thể làm được gì chứ?”
Dương Húc Minh trầm mặc mấy giây, hắn quay lại nhìn quan tài màu trắng sau lưng, nói:
- “Trong thôn này, có lẽ còn có một con quỷ có thể giao lưu nói chuyện…”
Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết cùng lúc nhìn nhau, cả hai đều hiểu ý đồ đối phương. Không hề chậm trễ giây phút nào, Dương Húc Minh cầm Sát phụ kiếm, trực tiếp lao ra khỏi căn phòng. Đi ngay sát sau hắn là Ứng Tư Tuyết.
Lúc này trong thôn nhỏ tràn ngập bóng tối tĩnh mịch, lặng yên không một tiếng động. Những căn phòng hai bên đường đều mở rộng cửa, nhưng bên trong không hề có bất cứ động tĩnh gì.
Những con quỷ chết cháy vẫn trốn trong bàn thờ vậy mà im thin thít, không hề có tiếng cười quỷ dị hay tiếng đi lại nói chuyện xôn xao như trước đó. Cũng không có con quỷ nào nảy sinh ý đồ tấn công Dương Húc Minh bọn hắn.
Toàn bộ thôn nhỏ an tĩnh tựa như một nơi bỏ hoang lâu năm, không có thứ gì trong đó. Hai người Dương Húc Minh cũng lặng yên chạy xuyên qua con đường nhỏ trong thôn, rất nhanh đã đến trước cửa căn nhà đầu tiên.
Dương Húc Minh trực tiếp xông tới, tung chân đạp văng cánh cửa, há lớn miệng kêu gọi:
- “Bác già! Khẩn cấp! Mau ra đây! Con quái vật kia định đi vào miếu Phật!”
Dương Húc Minh đứng ngay cửa la lớn, nhưng trong phòng tối om vẫn im lìm như cũ, không có bất kỳ âm thanh nào trả lời hắn. Mọi thứ bên trong căn nhà vẫn duy trì bộ dáng y hệt như lúc bọn hắn rời đi.
Ông lão xuất hiện khi trước cũng không thấy tăm tích ở đâu. Nhưng Dương Húc Minh cũng không thật sự trông cậy vào tiếng kêu gọi của mình có thể lôi được đối phương ra mặt. Hắn trực tiếp đi sâu vào trong phòng, đến bên cạnh cái quan tài màu trắng.
- “Ông bác! Mau ra đây!”
Dương Húc Minh gõ mạnh vào nắp quan tài.
- “Bác mà không ra, con quái vật kia đi vào trong miếu Phật bây giờ!”
Dương Húc Minh lớn tiếng cảnh cáo. Nhưng trong quan tài vẫn im thin thít, không có bất kỳ cái gì đáp lại. Thế là Dương Húc Minh hít một hơi thật sâu, giơ lên thanh đại kiếm trong tay, gằn giọng:
- “Ông bác, bác có ở nhà không? Nếu bác không ở đây thì cháu phá nhà bác đó nha!”
Trong quan tài vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Dương Húc Minh thở dài, nói:
- “Ông bác, đây là bác bức cháu nhé!”
Nói xong, Dương Húc Minh vuốt tay trái lên lưỡi kiếm từ chuôi đến tận đầu mũi, ngọn lửa trắng bạc bùng lên, Sát phụ kiếm thiêu đốt trong lửa quỷ nhìn thật là hung mãnh dữ tợn.
Vung mạnh thanh kiếm lửa bạc, Dương Húc Minh chém thẳng vào quan tài màu trắng trước mặt…
…Ầm…
Một tiếng nổ lớn vang lên, thanh kiếm vốn đã rất nặng nề, lại phụ gia thêm ngọn lửa quỷ khiến nó trở nên vô cùng trầm trọng. Nhát chém của Dương Húc Minh phản chấn khiến hai tay hắn run rẩy. Cái quan tài cũng rung lên bần bật giống như bị cự chùy đập trúng.
Dương Húc Minh lần nữa hét lớn:
- “Ông bác! Mau tỉnh lại! Lửa quỷ đốt cháy mông rồi!” - Hắn đã triệt để mất kiên nhẫn - “Ông bác đã không có ở nhà, vậy cháu liền giúp bác dọn nhà một chút!”
Dương Húc Minh vừa nói vừa buông Sát phụ kiếm xuống, sau đó hai tay đặt lên thành quan tài, ra sức đẩy.
…Rầm…
Cỗ quan tài màu trắng trực tiếp bị Dương Húc Minh xô đổ. Trong quan tài vang lên một chuỗi âm thanh trầm đục, tựa hồ đồ vật bên trong đang bị lăn lộn va đập vào thành quan tài.
Trong phòng yên tĩnh mấy giây. Sau đó, nắp quan tài màu trắng rốt cục bị đẩy ra, một bàn tay khô gầy chậm rãi vịn vào mép quan tài.
- “Mấy người từ bên ngoài tới tụi bây đều không lễ phép như vậy sao?”
Một lão già gầy gò khắc khổ, vừa lầu bầu vừa ho khan, chậm rãi bò từ trong quan tài ra. So với lần đầu gặp mặt, lúc này ông lão phát sinh biến hóa rất lớn. Bất luận nhìn thế nào thì hình ảnh của lão hiện tại càng giống một con quỷ chứ không giống người sống như lúc trước.
Lão lồm cồm đứng dậy, nói:
- “Đã biết ta là quỷ còn dám tới phá quan tài của ta… Tiểu tử này, lá gan của cậu cũng lớn đó.”
Thanh âm của lão già cũng biến đổi, trở nên rin rít khàn đục khiến người ta ghê rợn sợ hãi. Dương Húc Minh tỉnh bơ không hề e ngại, hắn lạnh lùng nói:
- “Con nhện quỷ từ ngoài thôn nó đang muốn đi vào Phật đường kìa! Lão già, bác định mặc kệ nó thật hả? Nếu như để nó tiến vào miếu Phật, hậu quả như thế nào chẳng lẽ lão không biết sao?”
- “Biết, nó sẽ đoạt được thi thể trong miếu, chính thức được giải thoát khỏi gông cùm của thế giới này, tự do tàn sát…”
Cùng với câu nói này của ông lão, nhiệt độ trong không khí trở nên lạnh lẽo băng giá rất nhiều…