Dịch: Niệm Di
Nhóm dịch: Vô Sĩ
***
Tiếng cười giễu cợt của Quỷ Diện khiến Nhạc Chấn Đào cảm thác thật chán nản.
Cho đến nay, anh ta vẫn chưa biết thực lực cụ thể của đối phương ở mức nào nhưng cứ thế mà lần lượt bị thương. Tại sao năng lực của vợ anh không thể kéo anh ta thoát thân? Thậm chí, năng lực ấy hoàn toàn vô hiệu. Dù là bản thân anh hay con dao gọt hoa quả bay tới, vợ anh đều không thể kéo đi. Chẳng lẽ năng lực của đối phương là quấy nhiễu à?
Tỷ lệ trúng đích của ngón đòn phóng dao vừa rồi là 100%. Đây không còn gọi là phóng dao chính xác nữa, phải gọi là tà môn mới đúng!
Một khi phi dao bay ra, dù có né sang hướng ngược lại thì thân thể của Nhạc Chấn Đào vẫn sẽ xuất hiện trên đường bay của con dao trong chốc lát. Mọi chuyện trông cứ như anh ấy tự đưa thân cho con dao đâm vào.
Loại biểu hiện quỷ dị thế này khiến anh ấy không thể biết được năng lực thật sự của đối phương.
Hay có lẽ, Quỷ Diện trước mặt có 2 năng lực? Nhạc Chấn Đào điên cuồng suy luận, trpmg khi con dao gọt hoa quả sắc bén tiếp tục bay về phía hắn như một tia chớp giữa màn đêm.
Nhạc Chấn Đào vẫn đứng đó, không hề trốn tránh.
Mắt anh ta nhìn chằm chằm vào con dao đang bay. Theo đường bay hiện hành, nếu nó trúng vào anh, chắc chắn sẽ cắm ngay ngực.
Nhạc Chân Đào muốn tận mắt chứng kiến con dao đang bay này đâm trúng ngực mình như thế nào? Anh nghiến răng đứng tại chỗ, bất động, quyết định chịu cứng một dao trí mạng này.
Sau đó, phi dao nhanh chóng lướt đến.
Cắm vào lồng ngực Nhạc Chấn Đào.
Phập!
Máu tươi phụt ra từ bàn tay phải của anh ấy.
Giữa màn đêm, Nhạc Chấn Đào không thể tin vào mắt mình. Anh ta nhận ra cơ thể mình đã thay đổi vị trí từ lúc nào, trong khi chính bản thân anh lại không hay không biết.
Ở thời điểm hiện tại, vị trí đứng của anh ta vừa vặn để phi dao đâm xuyên bàn tay phải.
Nhạc Chấn Đào đột nhiên hiểu ra một chuyện.
“Năng lực của cô... là thay đổi vị trí của mục tiêu!
Nếu là như thế, vậy đã có thể giải thích tại sao năng lực của vợ mình phải thất bại.”
Điều kiện cần để thi triển năng lực của vợ anh ấy chính là nắm bắt vị trí cụ thể của mục tiêu trong thế giới thực, sau đó kéo mục tiêu vào vị trí tương ứng trong thế giới ác mộng.
Nhưng nếu có ai đó im lặng thay đổi vị trí của Nhạc Chấn Đào vào thời điểm vợ anh ta kích hoạt năng lực kia, dù chỉ chênh lệch 01 cm, năng lực của người vợ sẽ mất đi tác dụng!
Đây cũng là bí mật của chiêu phi dao bách phát bách trúng! Cứ ném dao ra trước đã - ngay cả khi không nhắm vào mục tiêu, Quỷ Diện vẫn có thể trực tiếp kích hoạt năng lực khống chế mục tiêu về đúng ngay đường bay của con dao ấy.
Sau khi nhận ra điều này, Nhạc Chấn Đào lao thẳng về phía Quỷ Diện mà không nói một lời. Mặc dù bóng người gầy gò trước mặt kinh khủng như ác quỷ, ngay cả khi Lý Tử mạnh mẽ cũng bị ả đánh bại dễ dàng, nhưng lúc này anh ấy đã có thể mò ra được năng lực thần bí của đối phương. Có lẽ anh ta có thể dựa vào manh mối này để thử dò xét một lần nữa!
Nhạc Chấn Đào nhìn chằm chằm bóng dáng trước mặt.
Vốn từng là một cậu bé hư hỏng chuyên gây gổ đánh nhau thời đi học nhưng chưa bao giờ ăn thiệt thòi, hiện nay anh ấy lại bộc lộ tính cách khốc liệt ấy một lần nữa.
Bất kể vết thương nặng trên người hay sự đáng sợ của đối thủ, Nhạc Chấn Đào cứ trực tiếp xông thẳng đến Quỷ Diện trước mặt!
Nếu như năng lực của đối phương vẻn vẹn chỉ là có thể thay đổi vị trí mục tiêu, người phụ nữ với thân hình gầy gò kia chắc chắn không thể đánh thắng được anh ấy!
Hành vi xông đến của Nhạc Chấn Đào cũng khiến Quỷ Diện hơi ngạc nhiên.
“Ồ? Không bỏ chạy à? Thế mà còn xông thẳng vào tao? Hóa ra một thẳng đạo đức giả như mày có khá can đảm nhỉ?”
Tiếng bước chân phóng nước đại vang lên inh ỏi giữa con hẻm nhỏ.
Gần như ngay lúc giọng nói của Quỷ Diện vang lên, Nhạc Chấn Đào trong trạng thái toàn thân đẫm máu đã lao tới trước mặt ả. Anh ta vung mạnh nắm đấm to tướng của mình vào mặt đối thủ.
Nhưng Quỷ Diện chỉ nở một nụ cười chế nhạo.
“Vô dụng thôi, thằng ngu!”
Đối mặt với nắm đấm bạo lực của Nhạc Chấn Đào, Quỷ Diện vẫn không hề nhúc nhích.
Ả chỉ đứng đó, cười một cách thờ ơ.
Sau đó...
Đùng!
Đang điên cuồng lao đến, chợt Nhạc Chấn Đào bay ngược ra sau với tốc độ còn nhanh hơn lúc anh ta xông đến.
Cơ thể Nhạc Chấn Đào bay ngược ra như một viên đạn đại bác, đập mạnh vào bức tường sau lưng.
Cảm giác đau nhức ấy kéo dài đến tận tứ chi. Ở ngay khoảnh khắc sắp đấm trúng Quỷ Diện, anh ấy có cảm giác bản thân như bị một chiếc xe lửa tốc độ cao tông trúng vậy. Cú đụng xe ngay chính diện kia đã mạnh mẽ hất Nhạc Chấn Đào bay ngược ra ngoài.
Năng lực này là gì?
Quỷ Diện đã thao tác như thế nào? Cho dù có khả năng thay đổi vị trí mục tiêu, vậy cũng không thể hất hắn bay ngược về sau như thế!
Nói chính xác hơn, chẳng lẽ năng lực của Quỷ Diện không phải là thay đổi vị trí mục tiêu sao?
Nhìn về phía Quỷ Diện bằng một ánh mắt khó tin, Nhạc Chấn Đào nhận ra mình thật sự bất lực, vô cùng tuyệt vọng, tuyệt vọng đến nỗi không tìm thấy bất cứ hy vọng nào.
Đối mặt với Người nuôi quỷ này, anh ấy thực sự không còn sức đánh trả. Ngay cả khi chưa thể nhìn thấy năng lực của đối thủ là gì, anh ta đã bị đùa bỡn đến mức còn thoi thóp.
Có vẻ như nếu không vì đùa bỡn con mồi là anh ấy, Quỷ Diện đã có thể dễ dàng giết chết anh trong vài giây. Sở dĩ không giết Nhạc Chấn Đào ngay, thật ra là do ả muốn đùa bỡn anh ấy, đồng thời chờ anh ấy gọi cầu cứu đồng bọn mà thôi.
Con mụ này muốn tung lưới hốt sạch một mẻ.
“Tao không để mày đạt được ý đồ đâu...”
Dựa lưng vào tường, ẩn mình trong bóng tối, Nhạc Chấn Đào trong bộ dáng đẫm máu đành thở dài một hơi, thầm nhắn nhủ với vợ mình bên trong tâm tưởng.
“Tiểu Thiến, quay về đi. Đi tìm Dương Húc Minh, kể lại cho bọn họ nghe chuyện xảy ra nơi đây. Đây là điều duy nhất mà chúng ta có thể làm vào lúc này...”
Vẻ mặt Nhạc Chấn Đào có chút chua xót. Anh không biết đối phương có năng lực gì, thậm chí còn không thấy bóng dáng xuất hiện, thế nên chẳng còn hy vọng gì cho cam. Đối mặt với Quỷ Diện như vậy, trong khi anh ta chỉ có một mình, rốt cuộc vẫn là thất bại...
Nhưng may mắn thay, Nhạc Chấn Đạo cũng tương tự với Người nuôi quỷ nhưng không giống nhau hoàn toàn. Người nuôi quỷ phải đồng sinh cộng tử với lệ quỷ, còn anh ấy thì không.
Ngay cả khi Nhạc Chấn Đào chết ở đây, vợ anh ấy vẫn có thể tiếp tục sống!
Ít nhất thì... Ít nhất, vợ anh ấy vẫn biết những gì đã xảy ra ở đây, để rồi có thể kể lại cho Dương Húc Mình biết.
Điểm sáng duy nhất còn lại là Nhạc Chấn Đào đã từng yêu cầu vợ mình đặt thùng gỗ chứa Lý Tử vào trong thế giới ác mộng. Nếu vợ và anh đều biến mất, thùng gỗ sẽ tự rơi ra khỏi thế giới ác mộng và trở về thực tại, không phải chịu cảnh lại thế giới ác mộng mãi mãi.
Bằng không, nếu Nhạc Chấn Đào chết ở đây, có lẽ sẽ không có ai giúp Dương Húc Minh lấy thùng gỗ ấy ra khỏi thế giới kia.
Nhạc Chấn Đào mắt từ từ nhắm lại.
Sau đó, anh ta mở mắt ra!
Khi cảm giác đến vợ mình đã đi khỏi đây, Nhạc Chấn Đào quyết đoán rút con dao gọt hoa quả ra khỏi lòng bàn tay. Mặc kệ vết thương đẫm máu và cảm giác đau đớn từ lòng bàn tay, anh nghiến răng nghiến lợi dùng con dao gọt hoa quả kia đâm mạnh vào trái tim mình.
Dù không thể nhìn thấu năng lực của Quỷ Diện, nhưng ít nhất anh sẽ có thể tự chết ở đây, nhất quyết không để kẻ thù bắt mình làm con tin hòng uy hiếp Dương Húc Minh.
Miễn Quỷ Diện vẫn chưa biết đến thân phận của Dương Húc Minh, vậy vẫn còn hy vọng!
Nhạc Chấn Đào nắm chặt con dao, tàn nhẫn tự đâm vào tim mình.
Sau đó, một dòng máu đỏ tươi trào ra từ ngực anh. Cơn đau do thủng thùy phổi khiến anh gần như nín thở.
Ấy thế mà, Nhạc Chấn Đào nhìn vào ngực mình với ánh mắt đầy hoài nghi, để rồi phát hiện ra rằng con dao gọt hoa quả mà anh đã đâm vào ngực trái thế mà lại cắm sâu vào vị trí bên ngực phải!
Cú đâm kia không xuyên được qua tim!
Vô thức nhìn về bóng người phía trước, Nhạc Chấn Đào hiểu rằng Quỷ Diện lại kích hoạt năng lực của ả lần nữa. Đồng thời, Quỷ Diện cười khẩy một tiếng từ bóng tối, sau đó nói:
“Gặp thứ đạo đức giả chuyên hô hào mấy vấn đề luân thường đạo lý như mày, tao không chơi chết mày thì làm sao tùy tiện bỏ qua được?
Huống chi, mày vẫn còn đồng bọn mà... Muốn hy sinh bản thân để che giấu bọn họ à? Đừng có mơ!”
Quỷ Diện giơ chiếc điện thoại trong tay lên, nhấn nút mở nguồn.
Âm báo bật nguồn nghe vô cùng chói tai trong bóng tối.
Nhạc Chấn Đào sa sầm cả mặt khi trông thấy chiếc điện thoại đó.
Vì đó chính là chiếc điện thoại của... anh ấy!
Ngay khoảnh khắc vừa rồi, Quỷ Diện chẳng những ngăn cản anh ta tự sát, mà còn lấy được chiếc điện thoại di động mà anh đã cất trong người ư?
Trong bóng tối, khuôn mặt của QUỷ Diện bị ánh sát điện thoại hắt lên, trông không khác gì một con quỷ thật sự vậy. Ả nhấn vào màn hình điện thoại, nói: “Điện thoại này là của mày à? Nếu mày có đồng bọn... chắc chắn sẽ có nhật ký liên lạc!
Giờ nếu tao gọi điện, để đồng bọn của mày nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết của mày... Chẳng biết bọn họ có đến đây cứu mày không nhỉ?”
Nói đến đây, Quỷ Diện cười to với một điệu bộ vô cùng vui vẻ.