Dịch: VoMenh
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Trước phòng vệ sinh, hai người xa lạ chạm mặt
Gã ca sĩ này khá bối rối; trong khi đó, tên to xác kia thì đang cúi đầu nhìn xuống gã, sắc mặt của hắn tái nhợt, trông vô cùng đáng sợ. Tên trâu nước đó mở miệng:
- Ông bạn là Mạnh Chí Thành phải không?
Gã ca sĩ này ngạc nhiên, hỏi lại:
- Còn anh bạn là ai?
- Tôi là Kira Yoshikage - tên to xác này nói tiếp - Lần này đến gặp ông anh đây là có chuyện quan trọng muốn cùng ông anh thảo luận.
Gã ca sĩ đưa tay xoa xoa đầu, hỏi:
- Kira Yoshikage? Anh bạn là người Nhật à?
- Không phải! Kira Yoshikage là nick-name của tôi mà thôi. Nếu ông bạn đây mà biết tên thật của tôi, thì cũng hơi phiền phức đấy... Chính xác hơn là... ông bạn sẽ gặp phiền phức...
Gã ca sĩ trợn mắt lên:
- Nhảm nhí... Mày định đến đây gây sự với tao à?
Đúng lúc này, có tiếng bước chân truyền đến từ bên trong nhà vệ sinh. Cô bé có mái tóc bảy màu đi ra từ bên trong, đứng sửa sang lại trang phục ngay bồn rửa tay. Gã ca sĩ bèn nhìn chằm chằm vào cái lưng ong nuột nà hấp dẫn ấy, tỏ vẻ thèm thuồng.
Vòng eo nhỏ cong cong cực kỳ mê người, ăn đứt những phụ nữ trung niên luống tuổi.
Gã ca sĩ cảm giác cả người mình đang nóng dần lên. Thằng này trợn mắt nhìn người đàn ông lạ mặt lần nữa, nói:
- Tao đang bận lắm, không rãnh nói xàm với chú mày. Nếu đúng là mày có việc tìm tao thì ra ngoài đó chờ đi, lát tao tính, ok man?
Gã ca sĩ đuổi tên thanh niên lạ mặt này đi, tránh ảnh hưởng đến công cuộc tán gái vĩ đại của gã. Hiển nhiên, tên thanh niên có dáng hình trâu nước này cũng không phải là cái dạng người dễ bị đuổi. Sau khi hắn thấy mục tiêu trong ánh nhìn của gã ca sĩ, chẳng những không chịu đi ra, ngược lại còn tiến đến vài bước, chắn ngang tầm mắt của gã. Hắn nói thì thào:
- Anh Mạnh, tôi nói thiệt, đây là chuyện cực kỳ quan trọng, mong ông bạn nể mặt chút xíu!
Gã ca sĩ lúc này đã bị che khuất tầm nhìn về hướng cô gái xinh đẹp kia bởi tên trâu nước trước mặt này.
Tiếng nước chảy chấm dứt chứng tỏ cô gái kia đã sửa soạn xong. Tiếng bước chân vang lên, cô gái sắp đi ra ngoài. Mạnh Chí Thành có chút gấp gáp. Thế nhưng, gã trâu nước trước mặt đang muốn phá hỏng kế hoạch tình ái của tên ca sĩ này. Ngay khi cô bé kia đi ngang hai người, nhìn một cái, có vẻ ngạc nhiên khi nhận ra tên ca sĩ bảnh bao. Mạnh Chí Thành liếc cô nàng, cười thân thiện. Cô gái sững sốt, đỏ mặt vì thẹn thùng. Cô ta cũng cười duyên với Mạnh Chí Thành rồi quay đầu bước đi ra.
Lúc ấy, gã đô con chứng kiến toàn bộ hành động đó, vẻ mặt càng lạnh lùng hơn.
Chờ cô bé kia đi ra xa, hắn mới nhìn chằm chằm Mạnh Chí Thành, nói:
- Ông bạn, giờ nể mặt thằng này một chút được rồi chứ?
Mạnh Chí Thành trợn mắt, xoay người bước đi theo cô gái, không quên mắng nhiếc:
- Nể mặt cái cmm! Mày mà còn đi theo ám bố, bố kêu người đập chết miee mày!
Nói xong, gã đi thẳng một nước. Thế nhưng khi vừa xoay người bước đi, một cánh tay rắn chắc đè ép lên đôi vai của gã.
Từng đọc ngón tay thô kệch đặt trên bả vai gã tựa như những gông xiềng bằng thép, bấu vào đau đớn.
Kẻ tự xưng Kira Yoshikage đứng sau lưng Mạnh Chí Thành lên tiếng, giọng nói âm trầm:
- Ông bạn này, mắng chửi người khác không phải là thói quen tốt đâu! Tôn trọng thằng em này một chút được không?
Chí Thành hết nhịn nổi, định dùng tay mình hát tay của đối phương ra khỏi bờ vai.
- Tôn trọng mày à....
Gã không thể nói ra một câu trọn vẹn, vì gã nhận ra, lực tay của đối phương vô cùng mạnh khiến gã không thể nào đẩy ra cái tay đang bóp chặt trên vai mình.
Im lặng mấy giây, Mạnh Chí Thành cuối cùng phải quay lại nhìn thẳng vào đối phương, mặt nghiêm túc hẳn.
- Thằng nhãi này, mày định chơi tao à? Mày nghĩ mày to xác là ngon sao? Mày ra ngoài đi nghe ngóng thử xem, thằng Mạnh Chí Thành này lăn lộn ở đây nhiều năm như vậy, khu này có ai mà không biết tao.
- Tao chỉ cần gọi một cú điện thoại là cả băng kéo tới.
- Mày nghĩ mày to con là ngon à? Mấy thằng to xác như mày trong băng nhóm tụi tao có cả lũ.
Mạnh Chí Thành mở lời uy hiếp.
Tên trâu nước lạ mặt này lắc nhẹ đầu, vẫn chăm chăm nhìn gã.
- Anh Mạnh định kêu người tới sao? Vậy cũng tốt! Lại có thêm người biết được chuyện mà ông anh đây từng làm cách đây hai năm. Lúc đó, nhân chứng vật chứng đều đủ cả!
Tên to xác vừa nói xong thì Mạnh Chí Thành cười khẩy một tiếng.
- Cách đây hai năm cái cm gì? Mày định lừa tao à?
Mạnh Chí Thành phùng mang trợn mắt, thét lên:
- Cách đây hai năm, bố mày éo có...
Nói đên đây, gã nghẹn họng...
Bới vì gã nhớ đến một chuyện xảy ra hai năm về trước, và còn nhân chứng vật chứng...
Mạnh Chí Thành hơi sợ sệt, lại cố ra vẻ:
- Hai năm gì? Tao không hiểu mày đang nói gì hết!
Tên trâu nước này cuối đầu nhìn xuống tên ca sĩ đang dần dà hoảng sợ, cười âm tà:
- Chẳng lẽ anh Mạnh đã quên cô gái ấy cách đây hai năm?
- Cô bé nhuộc tóm vàng, mặc quần cao bồi ngắn cũn cỡn, áo chẽn hở hang lộ hàng, trông vô cùng hấp dẫn... Anh Mạnh ra tay làm một vài hành động quá đáng trên người cô ta, chẳng lẽ anh Mạnh quên sạch sành sanh?
Những lời tên trâu nước này vừa nói làm Mạnh Chí Thành hốt hoảng thật sự.
Gã nhanh chóng lùi về sau một bước, mặt tái xanh, cố giả vờ không hiểu:
- Nói nhảm hả ba? Tao chẳng hiểu mô tê gì sất!
Mạnh Chí Thành định chạy trốn, nhưng khi vừa biểu lộ ý đồ thì bàn tay “sắt thép” kia lại đè xuống mạnh hơn.
Bàn tay có lực lượng khủng bố ấy làm gã ca sĩ liên tưởng mình giống như một chú gà nhỏ đang nằm trong tay một tên khổng lồ, tùy thời đều bị bóp chết.
- Đừng hốt hoảng, anh Mạnh à! Thằng này không phải đến gây rối đâu.
- Tin tưởng tôi đi, tôi là có lòng tốt đến giúp ông anh thôi.
- Cô gái hai năm về trước vẫn còn một mối thù chưa được kết toán.
- Vì vậy, lần này tôi đến tìm ông anh là để ông anh chấm dứt nỗi hận thù kia.
- Tôi không có ác ý, điều này hẳn là ông anh đã nhận ra.
- Nếu tôi muốn hại anh, thì lần này không chỉ một mình tôi xuất hiện, mà còn có cả cảnh sát nữa.
Gã đô con vừa nói vừa cúi đầu nhìn xuống, trên mặt hắn ta xuất hiện một nụ cười vô cùng giả tạo.
Nhìn thấy nụ cười này, Mạnh Chí Thành càng lúc càng thấy lo lắng, khó mà tin tưởng đối phương.
Thế nhưng, gã ca sĩ đang bị đối phương dùng “thiết thủ” kềm kẹp, đường đâu mà chạy?
Nếu như đập nhau ầm ỹ làm cảnh sát kéo đến, như vậy, sự nghiệp tương lai của gã cũng chắc chắn toi theo.
Nghĩ thế, Mạnh Chí Thành ép buộc mình phải tỉnh táo lại.
Gã tỏ vẻ bình tĩnh, nhìn tên trâu nước trước mặt, nói:
- Mày lật bài đi, giờ mày muốn gì?