Dịch: Thập Dạ
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Thành Cửu Giang buổi sáng sớm, nắng mai tràn về cùng hơi lạnh gió sớm thổi tới, khiến cho lòng người thư giãn thoải mái.
Liên tiếp mưa gió bão bùng mấy ngày qua, giúp cho nhiệt độ không khí phố thị hạ xuống thấp rất nhiều. Tuy mưa bão đã tan đi nhưng khí trời vẫn còn rất mát mẻ, theo nha khí tượng dự đoán, tiết trời dễ chịu này còn có thể kéo dài qua một đoạn thời gian.
Cho nên trên hành lang và ngoài sân bệnh viện, hiện tại có rất nhiều người tranh thủ bầu không khí này đi dạo qua lại, hít thở vận động thể dục thân thể.
Nhân viên y tế bận rộn, bệnh nhân rảo bước tới lui rộn rã. Bệnh viện tư nhân này thuộc hàng cao cấp, đầu tư số lượng lớn tiền của của và lôi kéo được nhiều y bác sĩ có nghiệp vụ cao về làm việc, vì vậy cũng rất nổi tiếng trong vùng.
Khá đông người đi lại trong khuôn viên, không ít trong số đó là bệnh nhân, ngẫu nhiên có một bà cụ lưng hơi còng từ ngoài cổng tiến vào, bà cụ này mang theo một hộp cơm giữ ấm, nhìn qua giống như là mang đồ ăn tiếp tế cho người nhà nằm trong viện, dạng này vào chăm sóc thân nhân ở đây có rất nhiều, cho nên cũng không gây nên sự chú ý của một ai.
Dù cho có một hai bệnh nhân hoặc nhân viên y tế, giây phút rảo bước ngang qua bà cụ, ngửi được một cỗ thoang thoảng mùi máu tươi, nhưng vốn dĩ đây là bệnh viện, mùi thuốc sát trùng gay mũi cùng với mùi máu nhàn nhạt trong không khí như thế này, cũng không có gì hiếm lạ.
Bà cụ cúi đầu còng lưng, chậm rãi đi vào khu điều trị nội trú. Mùi máu tươi nhè nhẹ vẫn lượn lờ quanh quẩn theo bên người.
Bà cụ này dường như đang tìm kiếm cái gì đó.
Đứng trước cửa khu nội trú nhìn quanh một vòng, bà cụ hướng về cầu thang bộ đi lên, không sử dụng thang máy bên cạnh.
Lầu một, lầu hai, lầu ba... chậm rãi tiến lên từng tầng lầu, tại mỗi lầu bà cụ sẽ dừng lại một lát, đứng tại đầu hành lang quan sát toàn bộ một lượt.
Nhưng tựa hồ bà cụ vẫn chưa thấy được phòng bệnh cần tìm.
Rốt cục khi leo đến lầu bảy, một thân già nua suy yếu mệt mỏi đứng thở hổn hển, bà cụ dừng lại nhìn quanh.
Tầng lầu này là nơi cao nhất của khu nội trú, cũng là khu cao cấp nhất, mỗi bệnh nhân có một phòng điều trị riêng, thiết kế của tầng bảy cũng rất khác biệt, vật liệu cao cấp xa xỉ, không gian rộng rãi thoáng đạt, biểu lộ rõ đây là nơi giành cho thành phần có tiền.
Đứng tại đầu hành lang, bà cụ cúi thấp đầu mặt lạnh nhạt liếc sang bên cạnh một cái.
Thế nhưng là xung quanh đây vắng lặng, ngoài bà ta thì không có một ai khác.
Bà cụ lại giống như là nhìn thấy thứ gì. Sau đó, bà ta khẽ gật đầu.
Tầm mắt của bà, dõi theo một thứ gì vô hình, đồng thời bà cũng chậm chạp cất bước đi tới, hai tay vẫn giữ chặt hộp cơm bên người.
Một bước, một bước, một bước... bà nhẹ nhàng rảo bước trên hành lang, âm thanh rất khẽ.
Ngang qua từng căn phòng điều trị, có đóng cửa, có mở cửa, trong đó có một gian phòng treo bảng tên bệnh nhân: “Ứng Tư Tuyết“.
Bước ngang căn phòng này bà cụ cũng không có dừng lại mà tiếp tục đi tới.
Nhưng con mắt của bà, rất nhẹ nhàng kín đáo, liếc ngang nhìn vào bên trong một thoáng.
Trong phòng bệnh rỗng tuếch không có một ai, mền gối trên giường sắp xếp ngay ngắn, dường như bệnh nhân đã ra ngoài.
Bà cụ tiếp tục chậm rãi hướng về phía trước, không dừng lại.
Tiến đến phòng trực ban của lầu bảy, bà cụ dùng khẩu âm đặc sệt tiếng địa phương, cất tiếng hỏi:
- “Lão Ngô Nhị có phải đang điều trị ở tầng này không?”
Cùng lúc đó, sau lưng bà cụ, cửa phòng bệnh treo bảng tên “Ứng Tư Tuyết” bất tri bất giác mở ra một khe nhỏ.
Hai vị y tá trẻ tuổi trực ban tầng này nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn bà cụ, ngơ ngác không hiểu.
Cũng may còn vị y tá trưởng có thể nghe hiểu một chút khẩu âm địa phương, trả lời bà cụ:
- “Dì à, ở lầu này không có bệnh nhân nào tên là Ngô Nhị.”
Bà cụ tỏ vẻ không hiểu, tiếp tục dùng tiếng địa phương hỏi: “Không phải lão ấy nằm trong Trường Trung y viện, lầu bảy khu nội trú sao? Tin nhắn rõ ràng như thế, làm sao đến đây lại không có rồi?”
Y tá trưởng gian nan một phen, cùng bà cụ đối thoại một lúc lâu, mới bất đắc dĩ nghe hiểu bà cụ nói gì, “Dì ơi, Trường Trung y viện là nằm ở khu Nam thành phố, ở đây thuộc phía Bắc, dì đi nhầm bệnh viện rồi.”
- “Theo người nhà dì chỉ dẫn, đón xe buýt số 29 đến trạm cuối cùng xuống xe là sẽ đến Trường Trung y viện, dì rõ ràng mới bắt tuyến xe số 29 đến đây mà?”
Y tá trưởng nghĩ nghĩ nói: “Tuyến xe buýt số 29, dạ đúng, chính xác có đi ngang qua bệnh viện này, nhưng chắc là dì lên nhầm hướng rồi, trạm ở nơi này là cũng không phải là cuối cùng, mà là chỗ trung chuyển sang tuyến kế tiếp a.”
Vài câu đối thoại đơn giản, lại khiến song phương lúng túng một hồi.
Phương ngữ vùng Giang Tây đa dạng phức tạp vô cùng, có nhiều khi hai thị trấn cách nhau một con sông đã nói ngôn ngữ khác biệt.Y tá trưởng xem như cũng là người địa phương Giang Tây, vậy mà đối với khẩu âm của bà cụ này nói nghe cũng không hiểu lắm, vừa nói chuyện vừa suy đoán, hỏi thăm rất vất vả.
Rốt cục bà cụ cũng giật mình hiểu ra, nhẹ gật đầu nói: “Ra vậy, dì ngồi đúng tuyến nhưng sai hướng rồi? Vậy hiện tại quay lại tuyến 29, bắt xe ngược lại đi đến trạm cuối cùng là được?”
- “Đúng đúng, dì bắt tuyến đó theo hướng ngược lại là được.”
Y tá trưởng nói khan cổ mới miễn cưỡng khiến cho bà cụ nghe hiểu. Hướng về ba vị trực ban cảm ơn, bà cụ lại mang theo hộp cơm giữ ấm, xoay người rời đi.
Lưng còng đầu cúi thấp, chậm rãi tiến về thang máy.
Khi đi ngang qua căn phòng bệnh nhân “Ứng Tư Tuyết”, cánh cửa lại lặng lẽ mở một khe nhỏ, có thứ gì đó vô hình từ bên trong chạy thoát ra ngoài.
Kế tiếp, cửa phòng nhẹ nhàng khép lại.
Bà cụ tiếp tục cất bước chậm rãi tiến về phía trước, mỗi nơi đi qua đều vương một cỗ nhàn nhạt mùi máu tươi.
Từng bước chật vật run run, tựa hồ có thể ngã sấp bất cứ lúc nào, rốt cục bà cũng đến được cửa thang máy, bấm nút gọi thang xuống tầng.
Thang máy biểu thị đang chạy từ tầng số một lên trên.
Lầu hai, lầu ba, lầu bốn, tại lầu năm ngừng lại, có người bước vào bên trong thang máy?
Ngay thời khắc này, cặp lông mày của bà cụ bỗng nhăn chặt lại, bà nhìn sang không gian trống rỗng bên cạnh, sắc mặt chợt biến đổi tựa như vừa nhận một lời cảnh báo nào đó. Quay đầu nhìn về cửa thang máy lần nữa, khuôn mặt bà cụ co quắp lại, giống như cánh cửa này đang phong ấn một con quái thú, một khi mở ra sẽ lao tới cắn xé người.
Bà cụ vội vã lui bước, hướng về phía thang bộ định rời đi, nhưng bỗng nhiên thời điểm này, từ phía dưới lầu năm và lầu sáu truyền lên tiếng bước chân. Có người đang dùng cầu thang bộ để lên lầu bảy?
Hiện tại nếu đi xuống, tất nhiên song phương sẽ đụng mặt.
Nhiệt độ không khí xung quanh đột ngột hạ thấp, tràn đầy lạnh lẽo.
Nhìn về phía thang máy... đèn tín hiệu báo thang đã tiến lên lầu sáu.
Tốc độ thang máy không chậm. Đinh một tiếng, rốt cục cửa thang cũng mở tại lầu bảy, hai người trẻ tuổi một nam một nữ từ trong bước ra.
- “Ừm?!” Trong nháy mắt vừa ra khỏi thang máy, nam nhân có dáng người khôi ngô bỗng cảnh giác quét mắt nhìn bốn phía.
Nhưng toàn bộ hành lang vắng lặng không người, hoàn toàn yên ắng.
Bàn tay nhét trong túi quần vừa thiêu đốt lên Quỷ hoả, cũng không có dập tắt.
Hắn tiếp tục cảnh giác quan sát khắp nơi. Trên dưới trái phải đều quét qua một vòng, Dương Húc Minh vẫn không phát hiện ra điều gì khả nghi.
Hắn xoay đầu nhìn về Ứng Tư Tuyết, ánh mắt hai người chạm nhau, đều thấy rõ sự nghiêm trọng trong mắt đối phương.
Hiện tại chưa có manh mối tìm ra người nuôi quỷ. Để phòng ngừa đối phương thiết lập cạm bẫy trên tay chân của Lý Tử, Ứng Tư Tuyết đã sắp đặt một vài cơ quan nho nhỏ.
Trong phòng cô đã bí mật lắp một camera giám sát, có thể bao quát được 80% toàn bộ diện tích gian phòng.
Đồng thời cửa phòng cũng có một cái thiết bị cảm ứng, chỉ cần có người mở ra, Ứng Tư Tuyết lập tức sẽ nhận được tín hiệu cảnh báo.
Những thứ sắp đặt này chỉ để phòng ngừa vạn nhất, ba người Ứng Dương Nhạc cũng không thật sự trông mong gì nhiều.
Thời điểm vừa rồi, Ứng Tư Tuyết đang tiến hành kiểm tra sức khoẻ tổng quát, điện thoại của cô đột nhiên phát ra tín hiệu cảnh báo - cửa phòng bệnh có ai đó vừa đẩy ra!
Nhưng thông qua camera theo dõi, lại không có ai tiến vào trong phòng, thậm chí cánh cửa chỉ mở ra một đường rất nhỏ, tựa như là bị gió thổi.
Thế nhưng cửa phòng là có chốt khoá, gió đâu ra thổi mở đây?
Ba người lập tức chạy về khu nội trú, chia làm hai đường Dương Ứng bắt thang máy, Nhạc Chấn Đào từ thang bộ đi lên, ngăn chặn tất cả lộ tuyến của đối phương.
Xem như có là người nuôi quỷ, rốt cục cũng là thân xác phàm nhân nha, không có khả năng từ lầu bảy tuỳ tiện chạy mất.