Dịch giả: BsChien
Những lời của Phạm Chí Cương khiến Dương Húc Minh cau mày. Hắn trầm tư suy tính hồi lâu.
Hóa ra tên này chỉ có xâm nhập khu vực ngoài rìa của hầm trú ẩn, bắt rắn xong rồi té luôn chứ những nơi sâu bên trong thì căn bản không dám đến.
Tiếp theo, trong hầm này sau mười hai giờ đêm sẽ phát sinh biến hóa nào đó chưa biết. Phạm Chí Cương nói là tiếng hít thở, chẳng lẽ là con quái vật kinh khủng nhất mà Sinh Tử Lục đã nhắc đến?
Bất quá, theo Sinh Tử Lục miêu tả, thứ kinh khủng này bình thường ở trong trạng thái say ngủ. Chỉ cần không kinh động nó, chắc không có vấn đề gì.
Dù sao lần này Dương Húc Minh tới hầm trú ẩn, mục đích chủ yếu là đi tìm nửa con Trành quỷ kia, chém giết nó thu hồi cái giày thêu.
Còn những lệ quỷ khác trong hầm thì nước sông không phạm nước giếng. Dương Húc Minh cũng không phải đến trừ tà diệt quỷ, những thứ kia không đụng đến hắn thì hắn cũng lười quan tâm.
Ho khan một tiếng, Dương Húc Minh nói:
- “Yên tâm anh bạn, đến lúc đó anh đưa tôi đến những khu vực anh thường tới là được. Những chỗ sâu hơn thì tự tôi sẽ đi vào.”
Mặc dù Dương Húc Minh cũng muốn mang theo Phạm Chí Cương đi vào sâu trong hầm, chủ yếu là nhìn trúng khả năng nhìn thấy quỷ của gã. Đi vào trong có lẽ có chút tác dụng.
Nhưng ngay cả Phạm Chí Cương cũng chưa từng xâm nhập sâu vào khu vực nội bộ hầm trú ẩn, bên trong lại có tồn tại ghê gớm nào đó chưa biết. Như vậy, vì lý do an toàn, tốt nhất là hắn đi một mình. Có gì còn thuận tiện chạy trốn.
Hai người ngồi trước cửa hầm chờ hồi lâu, đến đúng mười hai giờ, Dương Húc Minh lúc này mới đứng lên.
- “Ok, Lên đường.”
Hắn vác thanh Sát phụ kiếm lên vai,đi thẳng tới phía cửa sắt vào hầm. Về phần hộp gỗ và nến đỏ đều được giấu trong bụi cây bên cạnh.
Đây là Dương Húc Minh chuẩn bị sẵn, phòng ngừa trường hợp không thể đối phó được quỷ quái trong hầm, hắn chỉ cần tìm cách chạy ra cửa, gọi Lý Tử cứu mạng.
Tất nhiên là nếu hắn có thể chạy được tới cửa…
- “Đi thôi, anh bạn dẫn đường.”
Nhìn chằm chằm vào gốc cây đen ngòm sát trong cửa hầm, Dương Húc Minh trầm giọng nói:
- “Có con quỷ đứng kia kìaaaaa…”
Phạm Chí Cương giật thót, bị dọa đến suýt vãi ra quần. Gã run rẩy kêu lên:
- “Trời ơi, chơi gì ác vậy anh phóng viên… Tôi thì đã rất sợ rồi, anh còn đùa giỡn cái kiểu kinh khủng như vậy? Ở đây mới cửa hầm chưa có quỷ mà!”
Dương Húc Minh cười hắc hắc, một tay kéo cánh cửa sắt, tay kia vác Sát phụ kiếm dẫn đầu tiến vào hầm. Mà sau lưng hắn, Phạm Chí Cương cũng cẩn thận từng li từng tí bước theo.
Hai người đi qua cửa sắt, đứng lại, nhìn trước mặt là một miệng hầm đen ngòm tựa như cánh cổng địa ngục. Dương Húc Minh hỏi:
- “Có thể dùng đèn pin không?”
- “Chỉ cần lúc những quái vật kia xuất hiện, nhanh chóng tắt đèn đi thì không việc gì!” - Phạm Chí Cương gật đầu đáp.
- “Ok, vậy chúng ta đi thôi.”
Dương Húc Minh bật đèn pin, chiếu sáng một khoảng phía trước. Đúng như lời Phạm Chí Cương đã nói, khi tiến vào hầm, xuất hiện đầu tiên là một lối đi hẹp chỉ vừa đủ hai người cùng sánh vai.
Không gian hắc ám bị bịt kín lâu ngày, thoảng mùi ẩm mốc hôi thối.
Ánh đèn pin không cách nào chiếu sáng khu vực quá xa. Mặc dù Dương Húc Minh có thể mua loại đèn pin có cường độ sáng mạnh hơn, nhưng hắn thấy không cần thiết.
Những con Lệ quỷ cũng không phải người sống, cầm đèn pin siêu sáng rọi thẳng vào thì bọn chúng cũng chẳng lóa mắt. Ánh đèn quá mạnh có khi lại hấp dẫn bọn quỷ kia đến thì toi.
Hai người bước chậm rãi, cẩn thận từng li từng tí đi sâu vào trong hang động đen kịt. Nhưng trong hầm trú ẩn vẫn tĩnh mịch im ắng, không có bất kỳ phản ứng cổ quái gì.
Mặc dù đã qua mười hai giờ đêm, nhưng Dương Húc Minh cũng không nghe thấy tiếng hít thở như Phạm Chí Cương nói tới. Hắn nhìn Phạm Chí Cương một chút, thấy tên lưng còng này sợ hãi đến tái mặt, đi đứng vặn vẹo như con giun gặp gà mái.
Hẳn là đi vào hầm lúc nửa đêm thế này đã gợi lên những ký ức khủng bố của gã. Dương Húc Minh cũng không nói gì, hai người im lặng tiến lên phía trước.
Đứng ở chỗ này, quay nhìn lại sau lưng, cửa vào của hầm trú ẩn giống như một cái cửa sổ trên mái nhà, rất xa, rất nhỏ. Ngoài cái cửa sổ ấy ra thì mọi thứ xung quanh đều là một màu đen nhánh.
Hai người Dương Húc Minh giống như rơi vào một cái hũ cổ cao, chỉ nơi miệng hũ xa tít kia là có chút ánh sáng, cũng là sinh lộ duy nhất.
Càng đi vào trong, cảm giác cô tịch vô hình càng mãnh liệt. Bọn hắn giống như bị cách ly ra khỏi thế giới, bất cứ lúc nào cũng có thể bị hắc ám thôn phệ.
Tiếng hít thở của Phạm Chí Cương trở nên gấp rút. Tên gù này trước đây thường xuyên xâm nhập vào hầm trú ẩn, gã càng rõ ràng cảm nhận được cái hầm này hôm nay có gì đó không thích hợp.
So với những lần trước đó gã đi vào, lần này hầm trú ẩn trở nên quỷ dị, âm trầm, hoàn toàn khác biệt. Tất cả đều khiến Phạm Chí Cương cảm giác vô cùng lạ lẫm.
Tia sáng duy nhất bây giờ là ánh đèn pin trong tay Dương Húc Minh. Phạm Chí Cương nuốt một ngụm nước bọt. Gã đột ngột lấy tay che lấy đèn pin, run rẩy thì thào nói:
- “ …Đừng bật đèn!”
Trong bóng tối đen kịt này, ánh sáng duy nhất lại không mang lại cho Phạm Chí Cương bất kỳ cảm giác an toàn nào. Thậm chí còn khiến gã lo lắng sợi hãi.
Dường như gã cảm thấy bốn phía trong bóng tối đều là những con mắt đang rình rập, mà ánh đèn pin trên tay Dương Húc Minh chính là tự làm bại lộ bản thân.
Dương Húc Minh bấm tắt đèn pin, hai người triệt để bị hắc ám thôn phệ. Phạm Chí Cương khó hiểu thở phào một hơi. Bóng tối âm trầm tựa hồ có thể bảo vệ bọn hắn, khiến bọn hắn không bị phát hiện.
Hai người tiếp tục đi tới phía trước. Con đường nhỏ bắt đầu rẽ ngoặt. Độ cong của ngã rẽ cũng không lớn, nhưng khi bọn hắn đi thêm một đoạn, liền phát hiện chút ánh sáng cuối cùng ở cửa hầm sau lưng đã biến mất.
Bọn hắn hoàn toàn rơi vào trong bóng đêm đen kịt, không nhìn thấy bất kỳ thứ gì. Nếu như lúc này hai người quay tròn tại chỗ một vòng, khả năng sau đó sẽ không còn phân biệt được hướng nào là trước hướng nào là sau.
Nhưng Phạm Chí Cương hít hít không khí. Gã vô thức đi về phía trước một bước, thấp giọng nói.
- “Nghe thấy rồi!”
Trong bóng tối. Dương Húc Minh túm lấy cánh tay Phạm Chí Cương. Bọn hắn không nhìn thấy nhau, chỉ có thể nắm tay cùng đi, nếu không chẳng biết lạc nhau lúc nào.
Dương Húc Minh thì thào hỏi:
- “Anh nghe được cái gì?”
Phạm Chí Cương lẩm bẩm nói
- “Tiếng của rắn!”
Phạm Chí Cương chợt dừng lại. Dương Húc Minh cũng đứng lại sát bên. Hai người dựa lưng vào vách tường, đứng lặng yên trong bóng tối.
- “Phía trước chính là khu vực đầu tiên, bên trong có rất nhiều rắn… Cẩn thận đấy!”
- “Sao anh biết? Tôi chẳng nhìn thấy gì cũng không nghe thấy gì?” - Dương Húc Minh hoang mang hỏi.
Phạm Chí Cương ngạc nhiên thì thào đáp:
- “Anh không nghe được sao? Tiếng rắn bò trên sàn nhà xoạt xoạt đấy!”
Dương Húc Minh nhăn mày, hắn tập trung hết tinh thần để lắng nghe. Quả nhiên trong bóng tối đang có thứ gì đó di dộng phát ra tiếng xàn xạt. Hoặc có thể nói… Có rất nhiều vật gì đó đang di dộng.
Tê tê.. xoạt xoạt…lít nha lít nhít… những tiếng vang nhỏ bé tựa hồ có vô số con rắn trong bóng đêm đang trườn bò cuộn xoắn lấy nhau.
Dương Húc Minh biểu lộ cứng ngắc.
Con mẹ nó... Sao mà nhiều thế?