Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 365: Chương 365: Mẹ ơi




Dịch giả: VoMenh

Trong nhà bếp, mùi dầu sôi thơm lừng tỏa ra. Ngụm lửa lớn đun nóng cả vạt dầu tỏa ra hơi nong hừng hực, lan ra ngoài cửa.

Dương Húc Minh nhanh nhẹn lách mình, trốn vào trong nhà bếp, sau đó khóa trái cửa lại.

Đùng một tiếng, cửa chính nhà bếp run rẩy. Ngay khi Dương Húc Minh vừa vào trong thì con quái vật kia đã đuổi theo sát nút, hiện tại đang bị ngáng chân bên ngoài.

Hiển nhiên, cánh cửa này không thể nào làm con quái vật ấy từ bỏ ý đồ. Nó bắt đầu điên cuồng đập phá cánh cửa, muốn phá tán vách chắn này ra.Nhưng thân hình nó khá nhỏ, sức mạnh lại không lớn cho lắm nên mặc dù nó tông lấy tông để cũng chỉ là những âm thanh đùng đùng vang lên mà thôi, còn cánh cửa chẳng hề suy suyễn.

Thấy tình cảnh này, Dương Húc Minh thở dài một hơi.

Mặc dù con quái vật này đáng sợ, nhưng ít nhất là hiện tại nó vẫn chưa trưởng thành.

Hắn lui lại, đến giữa nhà bếp. Ngọn lửa màu đen từ cơ thể hắn bắt đầu lan ra.

Trong thoáng chốc, vất thương tại bả vai của hắn bị ngọn lửa màu đen bao phủ. Dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa, chẳng ngờ rằng về thương trên vai ấy lại có thể khép kín lại bằng một tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.

Đây là điều mà Dương Húc Minh vừa phát hiện ngay khi bị con quái vật kia cắn trúng. Lúc ấy, chỗ vết thương bị ngọn lửa cháy sém qua lại có xu hướng lành lặn dần. Vậy ra, lúc trước bên trong thế giới ảo ảnh ở Vương Quan doanh, chẳng lẽ vết thương của hắn lành lặn vô cớ là do ngọn lửa màu đen này sao? Dương Húc Minh vô cùng bất ngờ vì nó có đến hai công dụng, một là khiến lệ quỷ chịu đau đớn không xiết, hai là khiến vết thương trên người có thể khép lại nhanh chóng.

Thấy cảnh này, Dương Húc Minh liền tán đi ngọn lửa đang thiêu đốt trên vai, ngăn chặn vết thương hồi phục. Sau đó, hắn với tay lấy con dao phay đang cắm trên tấm thớt trong nhà bếp, rồi đâm mũi dao vào vết thương đẫm máu ngay trên vai.

Lưỡi dao sắc bén chậm rãi cắt vào bên trong lớp thịt, khiến máu tươi chảy ra càng nhiều hơn.

Sự đau đói xuyên thấu qua tận linh hồn, khiến bàn tay đang cầm dao của hắn phải run lẩy bẩy.

Nhưng mà, hắn không hề thét lên, chẳng có gào rú ch hết.

Hắn nhìn chằm chằm vào cánh cửa nhà bếp đang dao động bần bật, cảm nhận ra được sự điên cuồng của con quái vật ấy. Tiếp theo, hắn cắn răng một cái, tiện tay cắt rời một miếng thịt từ vai mình ra.

Một dòng máu tươi đỏ chót tràn ra, tựa như hắn đã lỡ tay cắt trúng mạch máu. May thay, ngọn lửa màu đen kịp thời xuất hiện, bao phủ vị trí đầm đìa máu tươi kia. Lớp máu thịt be bét ấy nhanh chóng khép lại dần, sau đó kết vảy.

Trong khi đó, Dương Húc Minh nắm khối thịt máu me kia trong tay, thậm chí cảm nhận được hơi ấm của nó nữa.

Hắn mở vòi nước trong bồn rửa bát ra, dùng nước rửa sạch vết máu trên người mình, tiếp theo là mở tủ gia vị, lấy bột hồ tiêu và bột thì là ra, sau đó vẩy lên trên cơ thể.

Cuối cùng, hắn lấy một cái nồi, rồi cho khối thịt tươi sống vừa cắt từ cơ vai của mình vào trong, kế tiếp là nâng cái nồi ấy đưa lên bên trên chảo dầu.

Suốt quá trình này, từng động tác của Dương Húc Minh rất tỉnh táo, cẩn thận tỉ mỉ, không hề bối rối.

Hiện tại, con quái vật bên ngoài đã ngừng tông cửa, mà nó chuyển qua động tác gặm nhấm cả cánh cửa. Âm thanh răng nanh đang xét nát dần lớp cửa ấy khiến da đầu hắn tê dần. Sau đó không lâu, cánh cửa gỗ to lớn thủng ra một lỗ nhỏ.

Con quái vật thấy thế, bèn bò qua cái lỗ này.

Dương Húc Minh vẫn thờ ơ như cũ, chỉ là đứng bên cạnh chảo dầu, lạnh lùng nhìn con quái vật xấu xí trước mặt.

Về phần con quái vật kia, sau khi đi vào, nó cũng không lập tức nhảy bổ vào Dương Húc Minh.

Tựa như... nó hơi hoang mang!

Hiện tại, toàn thân Dương Húc Minh toàn là mùi bột tiêu và mùi cây thì là. Được hương vị đậm đặc này che đậy, dù cho có chó nghiệp vụ đứng gần đó cũng khó mà phá hiện ra Dương Húc Minh, huống chi là con quái vật này.

Cuối cùng, con quái vật định vị mục tiêu của nó chính là cái nồi bên trên chảo dầu.

Thớ thịt bên trong cái nồi ấy lan tỏa ra một hương vị thơm lừng của da thịt Dương Húc Minh, cho dù nó cảm thấy cũng không đậm đà như ban nãy.

Cuối cùng, trong cái nhìn lạnh lùng chăm chú của hắn, con quái vật thét lên hứng phấn, trực tiếp nhảy dựng lên, nhào về cái nồi trong tay Dương Húc Minh.

Tốc độ của nó cực nhanh, tạo thành một cái bóng mờ lướt đến. Lúc này, động tác của Dương Húc Minh cũng không hề chậm.

Ngay khi thân hình con quái vật lao tới thì Dương Húc Minh úp chiếc nồi lại khiến miếng thịt của hắn rơi vào trong chảo dầu đang sôi sùng sục kia.

Trong nháy mắt, chảo dầu sôi trào mạnh lên, một mùi hương nức mũi, thơm lừng từ thịt chín lan tỏa trong nhà bếp, nhưng rồi một giây sau, chảo dầu ấy dường như muốn nổ tung lên.

Thì ra là, vì con quái vật định hướng mục tiêu là miếng thịt kia, nên ngay lúc nó nhảy chụp vào miếng thịt thì đồng thời rớt luôn vào trong chảo dầu. Dầu nóng sôi trào, máu tươi bắn lên tung tóe, cả cái chảo rung động kịch liệt.

Trong chảo dầu, tiếng rên xiết thê lương của con quái vật vang lên.

- “Oa oa oa oa oa!”

Tiếng la hét ấy y hệt như tiếng con nít khóc. Thế nhưng, Dương Húc Minh liều mạng đưa nắp nồi lên, xông đến, không màng những tia dầu bắn tung tóe vào tay.

Khi bóng đen vừa té vào chảo dầu thì hắn nhanh nhẹn đóng chặt nắp nồi lại.

Đùng đùng...

Hắn cảm giác được từng cú đập mạnh mẽ giáng vào cái nắp mà hắn đang cố hết sức để đè kín cái chảo.

Con quái vật ấy muốn thoát ra!

Nhưng nhờ vào nồi dầu đang sôi trào, trong lớp dầu với nhiệt độ cực cao ấy, con quái vật này cũng bị tổn thương cực nặng.

Tuy nó không chết ngay tức khắc, nhưng cường độ giãy giụa cứ yếu dần, yếu đến nỗi không còn tạo ra tiếng vang trên nắp nồi nữa.

Chỉ là đề phòng nó giở trò, nên Dương Húc Minh vẫn gồng hết sức đè chặt cái nắp, tuyệt đối không chừa bất cứ cơ hội nào để con quái vật này thoát thân.

Bên dưới nắp, tiếng kêu của nó càng lúc càng thảm thiết, mức độ giãy giụa cũng yếu lắm rồi. Cuối cùng, nó bật ra tiếng khóc nỏ non, hêt như em bé, hòng cầu xin tha thứ.

- “Ba ba!”

Giữa căn nhà bếp đầy mùi tanh tưởi, tiếng khóc lóc thút thít tựa như tiếng rên rỉ của trẻ con vang lên vô cùng thê lương.

Thế mà, bàn tay đè chặt nắp nồi của Dương Húc Minh không hề thả lỏng, thậm chí là vẻ mặt cay nghiệt của hắn cũng không hề đổi sắc.

Hắn vẫn đúng yên tại đó, lạnh lùng nhìn chảo dầu đang chứa đựng con quái vật bên trong đang suy yếu dần. Cuối cùng, con quai này bỗng dưng im bặt.

Vài giây sau, một tiếng thét xé lòng vang lên, tựa như đây là nỗ lực cuối cùng của nó. Sau khi nó thét lên xong, cả chảo dầu hoàn toàn im lặng xuống, chỉ còn âm thanh sôi tí tách của dầu nóng vang lên.

Con quái vật dùng hết sức để thét lên xong, cũng chẳng còn sức lực để động vài cái nắp đang che chắn ở trên nữa.

Tuy nhiên, âm thanh mà nó thét lên là:

Mẹ ơi!

Nghe rõ tiếng la ấy, Dương Húc Minh im lặng, nhíu mày thật chặt.

Ngay lúc ấy, một con gió lạnh âm u thổi vào từ bên ngoài cửa sổ.

Cửa chính nhà bếp đột ngột nổ tung vì một sức mạnh nào đó ghê gớm tông vào.

Từng luồng gió lạnh rét người gào thét xung quanh nhà bếp, thổi tắt làn khí gas đốt lửa trên bếp lò kia.

Áo cưới đỏ thẫm như máu hiện lên giữa căn nhà bếp.

Một đôi mắt lạnh lùng, chết chóc im ắng nhìn chằm chằm vào Dương Húc Minh và bàn tay đang áp chặt cái nắp nồi kia.

Thế giới này bỗng chốc yên tĩnh hẳn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.