Dịch: VoMenh
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Thượng Nê pha cách thôn Lâm Gia khoảng 2 km theo đường chim bay.
Đó là khoảng cách bằng phần mềm Map định vị, đúng là 2 km, nhưng chênh lệch về độ cao của địa hình cũng tầm 1 km nha.
Khu đó nằm bên trong vùng thung lũng lớn của Bắc Bàn Giang, sừng sững trên vách núi cao, tạo ra một góc gần 90 độ so với địa hình dưới mặt đất. Bên dưới nơi đó là dòng sông cuồn cuộn sóng dữ, phía trên lại là đỉnh núi cao chót vót hiểm trở. Xe hơi chạy trên đường cứ như là lướt nhanh bên cạnh lưỡi hái tử thần. Con đường đi từ thôn Lâm Gia đến Thượng Nê Pha cũng không rộng rãi cho lắm, dù gì đi nữa cũng chỉ là đường xe chạy cấp nông thôn, khó mà tu sửa thoáng đãng được. Trong đó, có một đoạn đường hình thành do đục xuyên cả vách núi, phía trên là nham thạch lồi lõm, phía bên cạnh lại là vách núi cao mấy trăm mét chênh vênh.
Nếu Ứng Tư Tuyết bẻ vô lăng xông ra bên ngoài từ vị trí này, Dương Húc Minh có cảm giác tất cả bọn họ - cả người và xe - đều thịt nát xương tan.
- “Đường này nguy hiểm quá chừng!”
Dương Húc Minh nắm chắc tay vịn trên ghế, cảm giác đôi chân mềm nhũn.
Dù đã lăn lộn tại Quý Châu ba năm, nhưng đây cũng là lần đầu tiên hắn ngồi ô tô đi xuyên qua vách núi, cảm giác vô cùng kinh khủng.
Hơn nữa, hắn lại ngồi kế bên ghế lái, luôn có ảo giác mình có thể rơi xuống bên dưới bất cứ lúc nào nha.
- “Đại tiểu thư, em lái chậm xíu đi...” Dương Húc Minh không yên tâm bèn dặn dò: - “Đây cũng không phải đường chạy đua nha.”
Ứng Tư Tuyết liếc hắn một cái: - “ Thì ra Dương đại sư có chứng sợ độ cao à? Nhìn anh sợ như vậy, hông biết là hai cái cẳng kia có bị mềm nhũn ra chưa vậy?” Dương Húc Minh vẫn cố mạnh miệng: - “Anh sợ em ngáo tốc độ rồi đạp mạnh chân ga thôi, chứ tầm độ cao này tuổi gì dọa được anh? Trò con nít!”
Xe ô tô vẫn lao về phía trước, chẳng mấy chốc ra khỏi đoạn đường đèo này.
Trước mặt lại là một khe núi ở giữa hai vách núi sừng sững.
Lâm Thu nói: - “Qua chỗ khe này là có thể thấy Thượng Nê pha rồi hai anh chị.”
Ứng Tư Tuyết gật đầu một cái, nhấn ga lướt nhanh qua khe hẹp này.
Sau khi qua khỏi khe núi, một khung cảnh mới toanh hiện ra trước mặt ba người.
Thung lũng to lớn Bắc Bàn Giang tựa như một con thú dữ đang nhe nanh, múa vuốt trước mặt mọi người. Dòng sông mạnh mẽ đang tuôn trào cuồng cuộng bên dưới thung lũng, hai bên không có đê đập bằng phẳng mà chỉ thấy núi cao thẳng tắp hàng nghìn mét.
Cũng không hẳn được gọi là núi cao, mà là vách đá mới đúng, vì mặt phẳng của lớp núi này dựng đứng lên theo góc nhìn ngang của mặt nước sông. Người ta nhìn vào cứ có cảm giác như Thượng Đế dùng một nhát búa chém thẳng xuống mặt nước sông, cắt lưu vực này thành phân nửa; trong khi đó, phía sau vách núi đá ấy chính là con đường nhựa kéo dài xuống khu vực đồng bằng thấp hơn.
Độ nghiêng của sườn núi hiện tại cũng phải vượt hơn 45 độ nha.
Trong phút chốc, Dương Húc Minh có cảm giác như thân thể mình bị giật tung về phía trước, sau đó được đai an toàn kéo lại.
Cảm giác này tựa như lúc đầu ngồi chung xe với Lý Tử đi chơi núi vậy.
Kinh khủng nhất là, bên cạnh độ nghiêng của sườn núi này chính là vách đá nha!
Từ đây rơi xuống, chính là phơi thây giữa Bắc Bàn Giang, xương cốt thành phấn!
- “Dừng xe dừng xe! Anh nghiêm túc kêu em dừng xe nhaaaaa!!!!”
Vì sợ độ cao, Dương Húc Minh la làng lên. Ứng Tư Tuyết nhìn anh chằng với sắc mặt tái nhợt cạnh bên bèn lên tiếng chọc quê.
- “Không phải anh nói độ cao này tuổi gì ư? Giờ kêu em dừng lại làm gì?” Cô nàng vừa cười vừa nói.
Dương Húc Minh trợn mắt nhìn cô nàng, thở hổn hển, điều chỉnh là hô hấp cùng tâm trạng, nói: - “Anh không sợ độ cao nhưng giờ bị em hù thành sợ rồi đó, có ai lái xe đi đèo như em không?”
Ứng Tư Tuyết cười khúc khích, nói: - “Được rồi, em chạy chậm lại.”
Sau đó, Ứng Tư Tuyết thật thà lái chậm lại, từ từ băng qua sườn núi kinh khủng này.
Xe ô tô đi đến đoạn cuối của sườn núi, vòng một đoạn cua. Mặc dù bên dưới cũng tiếp tục là dốc nghiêng cực cao, nhưng điểm cuối không phải là vách đá mà là một ngôi làng nhỏ. Lúc này, Dương Húc Minh bình tĩnh lại một chút.
- “Địa hình hiểm trở thế này mà cũng có người ở ư?”
Dương Húc Minh nhìn những ngôi nhà định cư lọt thõm giữa hai bên triền núi kia, bày tỏ sự bội phục: - “Anh nghĩ ai ở nơi này mà không cẩn thận, đi bộ sẩy chân một cái là rớt liền xuống núi ngay.”
Ứng Tư Tuyết nhìn vách núi xa xa, nói: - “Nơi đó có một hang động... chỉ là hang động đá vôi đó có vẻ lớn đến lạ thường nha!”
Lời mà Ứng Tư Tuyết vừa nói làm Dương Húc Minh phải chú ý. Nhìn sang đó, hắn quả nhiên thấy được một cửa động to khủng khiếp ngay trên vách đá.
Miệng ha đó phải cao tầm 4 đến 5 mét, dù là ở một khoảng cách rất xa cũng có thể cảm nhận được độ vĩ mô của nó. Hang Dã Cô cũng khá lớn, nhưng đem so với cái động đá vôi này thì quả thật phải kêu bằng anh hai, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp. Ứng Tư Tuyết nói nhỏ: - “Đừng nói đây là phó bản sắp tới đi nha?”
Hai người nhìn lẫn nhau, khó nói nên lời. Cả hai vừa phá đảo phó bản Hang Dã Cô chưa được bao lâu, giờ gặp cái động này còn khổng lồ hơn phó bản trước đó, cảm thấy vô cùng khủng hoảng. Dù là nhìn cái miệng hang động ở lưng núi xa xa, Dương Húc Minh đều cảm thấy rợn người, tựa như là mình sắp bị nuốt chửng vào trong vậy.
Miệng cửa vào nằm ngay trên vách núi thẳng đứng ấy cứ như một cái miệng to đầy máu của một đầu hung thú dữ tợn, tạo ra một cảm giác đè nén trong lòng người xem.
Lâm Thu đang ngồi ghế sau, thấy vậy bèn lắc đầu nói: - “Không biết trong đó có gì nữa. Trước kia em cũng từng hõi qua nhưng bà Sáu nói đó giờ chưa từng có người đi vào trong cái hang ấy.
Nghe đồn rằng trong đó vừa to lớn, vửa tối đen như mực, không biết thông hướng đến nơi nào, cơ bản là không thấy cửa ra.
Hơn nữa, vừa qua miệng động thì tràn ngập nước đọng, sình lầy, rất khó cho người thường đi bộ qua. Do đó, chẳng có bất cứ người dân trong làng nào chịu phí công đi thăm dò cả.”
- “Được rồi...” Dương Húc Minh xoa trán, nói: - “Anh nhẩm đoán ra đi đâu để cứu anh trai của em rồi.”
...Nhìn lỗ hổng to lớn trên vách núi kia, Dương Húc Minh cảm giác thật là đau đầu. Nếu quả thật đúng như lời Lâm Thu nói, bên trong hang động chỉ toàn là sình lầy và ao tù, khó có thể đi bộ qua, thì Dương Húc Minh phải làm sao đây? Chẳng lẽ đây là lý do mà Sinh Tử Lục kêu Dương Húc Minh đi giải quyết sự kiện linh dị tại Thượng Nê pha này?
Chẳng nhẽ xử đẹp con quỷ kia là có thể tìm ra biện pháp đi thông hang động trước mặt?
Dương Húc Minh ngẫm nghĩ, bèn quay qua hỏi Ứng Tư Tuyết:
- “Đại tiểu thư, đố em một vấn đề. Nếp như anh nấp bên trong một căn nhà, ngoài cửa thì có một con Quỷ gõ cửa muốn tiến vào nhà giết anh.
Như vậy, làm thế nào dưới điều kiện bắt buộc là anh không được mở cửa nhưng lại có thể giết chết nó đây?”
Dương Húc Minh hỏi xong, Ứng Tư Tuyết suy nghĩ một chút bèn đáp: - “Anh sợ gặp mặt con quỷ à?”
... - “Không phải...” Dương Húc Minh nói: - “Đây là một manh mối quan trọng để giết quỷ.”
Ứng Tư Tuyết đơ mặt, không nói lời nào, sau đó nói tỉnh queo: - “Anh có thể đứng đằng sau cửa rồi summon thế thân của mình bay ra ngoài chém nó!!!”