Quyển 4: Không người sống sót
Tác giả: Thất Nguyệt Tửu Tiên
Dịch: BsChien
Nhóm dịch: Vô Sĩ
***
Trong thế giới hắc ám tuyệt đối, tất cả đều biến thành màu đen trắng đơn thuần. Chủ thể màu sắc là hắc ám, nhưng vẫn có thể nhận thấy những đường nét rõ ràng của vật thể bên trong. Loại cảm giác giao thoa giữa hiện thực cùng tà dị khiến lòng người sợ hãi.
Mà con mèo đen mắt đỏ đứng kia chính là dị loại duy nhất của thế giới này.
Nó ngửa đầu, giương đôi mắt huyết hồng nhìn chăm chú nơi thân ảnh mặc áo cưới đỏ, ánh mắt càng lúc càng rực sáng, tựa hồ nó đang cố gắng hết sức phát động năng lực tấn công kẻ đã biến thế giới này thành hắc ám.
Nhưng mà khoảng cách quá x, ngay cả nằm bẹp trên đường Dương Húc Minh đều biết, năng lực của mèo đen phạm vi cũng không xa. Mà phạm vi khống chế bóng đen của Lý Tử thể hiện ra tuyệt đối rộng lớn vượt quá sức tưởng tượng.
Cho nên con mèo đen này nếu như không từ bỏ hắn, tuyệt đối không cách nào từ xa tập kích Lý Tử.
Nhưng coi như mèo đen hiện tại từ bỏ hắn đi tấn công Lý Tử, cũng chưa chắc có thể thắng. Bởi vì năng lực của nó chủ yếu mạnh ở chỗ vô thanh vô tức, không cách nào phòng bị.
Trong tình huống không biết gì, gặp phải tập kích của mèo đen là coi như chết chắc, ngay cả chỗ trống phản kháng đều không có. Nhưng bây giờ năng lực của nó đã thể hiện, thậm chí cả thân hình mèo đen đều bị cái bóng của Lý Tử ép hiện hình.
Con mèo đen này nếu như xông qua tấn công Lý Tử, tự thân tồn tại đã bị bại lộ, năng lực đã bị biết trước, dưới tình huống ấy, tỉ lệ thắng của nó rất thấp. Đây là điều chỉ cần liếc qua là thấy.
Có lẽ, đây cũng là kế hoạch của Ứng Tư Tuyết.
Chỉ cần làm cho con mèo đen này tiến đến tập kích Lý Tử, buông tha Dương Húc Minh, như vậy Lý Tử có thể tùy thời rời xa mèo đen. Dạng này tất cả mọi người đều được an toàn.
Cũng không biết Ứng Tư Tuyết làm thế nào giao tiếp câu thông cùng Lý Tử.
Dương Húc Minh gục ở trên đường, không nhúc nhích ngo ngoe gì được. Máu từ từng lỗ chân lông vẫn chậm rãi chảy ra ngoài.
Nhưng con mèo đen vẫn như cũ đứng trước chỗ hắn không xa. Nó mặc dù vẫn chằm chằm nhìn về phía Lý Tử nhưng cũng không rời đi.
Rõ ràng, nó còn có ý định ưu tiên giết chết Dương Húc Minh..
Ý thức được điểm này, Dương Húc Minh lạnh toát cả người, nhưng hắn vẫn không hoàn toàn tuyệt vọng.
Bởi vì hắn tin tưởng, Ứng Tư Tuyết hẳn còn có hậu thủ.
Con mèo đen kia không có khả năng đứng mãi ở đây nhìn chằm chằm hắn, chỉ cần Ứng Tư Tuyết mang mẹ Dương Húc Minh đi, sau đó phát động năng lực lệ quỷ tấn công bà mẹ. Như vậy con mèo đen tất nhiên sẽ đi bảo hộ mẹ hắn!
Lúc con mèo đen đi đến bên đó, trong khoảng thời gian ngắn ngủi lúc mèo chưa kịp phát động năng lực, cũng không biết Ứng Tư Tuyết có thể thành công dùng khả năng lệ quỷ của mình trấn áp con mèo đen hay không.
Tâm tình Dương Húc Minh từng giây từng phút càng trở nên nôn nóng. Mà con mèo đen đang ngồi cạnh người hắn đột nhiên có hành động.
Nó tựa hồ cảm giác được cái gì đó.
Trong thế giới hắc ám tuyệt đối, thân thể mèo đen bắt đầu vặn vẹo.
Con mèo chuẩn bị biến mất…
Nhưng vào lúc này, hắc ám bốn phía từng tầng từng tầng bao trùm lấy con mèo, tựa như bùn đen gắt gao cuốn lấy nó.
Mèo đen giãy dụa bằng những động tác vô cùng chậm chạp, khó khăn. Cuối cùng, quá trình này bị kéo dài đến mười mấy giây đồng hồ, toàn bộ thân thể con mèo mới biến mất khỏi tầm mắt Dương Húc Minh.
Cùng lúc đó, cách chỗ Dương Húc Minh tầm một cây số, xe Maserati dừng ở ven đường, mui xe bị mở ra.
Ứng Tư Tuyết cùng Dương mẫu đứng trước mũi xe, nhìn xem động cơ bên trong. Chỉ là Ứng Tư Tuyết hơi đứng lui về phía sau một chút.
Mẹ Dương Húc Minh giơ điện thoại chiếu sáng, nhìn động cơ, có chút hoang mang:
- “Cái động cơ này nhìn có vẻ không bị hư hỏng gì...”
Phía sau bà, Ứng Tư Tuyết đã phát động năng lực. Bóng người trắng bệch từ sau lưng Ứng Tư Tuyết xông ra, trực tiếp nhào về phía Dương mẫu.
Ngay một khắc này, ngọn gió lạnh lẽo bỗng nhiên từ phía sau thổi tới.
Có thứ gì đang tới!
Sau đó, một đôi tròng mắt màu đỏ ngòm xuất hiện bên người Ứng Tư Tuyết, nhìn trừng trừng vào cô gái.
Không sai, chỉ có một đôi mắt huyết hồng... Không có thân thể.
Tận đến một giây đồng hồ về sau, đầu của con mèo đen mới vùng vẫy khỏi vô số bùn đen bao vây, chật vật hiện hình.
Một cái đầu mèo đen quỷ dị xuất hiện, không có thân thể.
Nhưng ngay tại thời điểm cái đầu mèo xuất hiện, bóng quỷ trắng bệch trước người Ứng Tư Tuyết đã đổi hướng lao vọt về phía cái đầu mèo.
Sớm có dự mưu!
- “Hư giả thế giới!”
Trong tiếng hét vang của Ứng Tư Tuyết, bóng quỷ trắng bệch lao vọt tới trước đầu mèo đen, nhanh tới mức cơ hồ chỉ còn lại tàn ảnh. Mà lúc này, mèo đen từ cổ trở xuống vẫn chưa hiện hình.
Hai tay của bóng quỷ màu trắng trực tiếp bắt lấy đầu mèo đen.
- “Tiểu Tuyết, cái xe này khởi động... Sao? Tiểu Tuyết?”
Mẹ Dương Húc Minh xoay người, kinh ngạc nhìn xem phía sau lưng rỗng tuếch, mặt ngớ ra.
- “Lại chơi trò đột nhiên biến mất.” Bà mẹ đột nhiên tỉnh táo lại, “Hai đứa ranh con này, không phải đùa ác gì ta đấy chứ?”
Dương mẫu im lặng đứng ở ven đường, lẩm bẩm nói:
- “Từ đầu ta đã cảm thấy không thích hợp, hiện tại lại chơi mất tích... Khẳng định là Dương Húc Minh thằng nhóc này bày trò ngu ngốc gì rồi! Mấy tháng không gặp, trở về gặp mẹ một chuyến, cứ như vậy chọc ghẹo bà lão như ta sao?”
Năm phút sau, điện thoại di động của Dương Húc Minh mà bà mẹ vẫn cầm trên tay đột nhiên rung lên, số điện thoại di động là của một người xa lạ. Bà bấm nhận cuộc gọi, phía bên kia lập tức truyền đến giọng của Dương Húc Minh:
- “Alo! Mẹ, bây giờ mẹ đang ở đâu thế? Con đến chỗ mẹ ngay!”
- “Đến đến cái gì? Chơi trò gì vậy mấy đứa ranh con, hết trò rồi hay sao đi chọc bà già?”
Dương mẫu quát mắng om sòm trong điện thoại, nghe được thanh âm này, Dương Húc Minh gượng cười một tiếng:
- “Đây là hiểu lầm.... Mẹ đang ở chỗ nào? Con tới liền, sẽ giải thích cho mẹ!”
Bà mẹ Dương Húc Minh nghe vậy hạ giọng, chậm rãi đưa vị trí của mình cho con trai. Chỉ mấy phút sau, bà thấy Dương Húc Minh chạy hộc tốc tới.
Đến nơi, hắn chống hai tay vào gối thở hồng hộc như trâu. Dương mẫu thì ngồi tại ven đường, thảnh thơi nhìn xem hắn, nói:
- “Tiểu tử thúi, giải thích gì nói rõ ràng đi, chúng mày đang chơi trò đùa ác gì đây?”
- “Vâng....”
Dương Húc Minh nhìn mẹ mình trước mặt, lại quay nhìn khắp xung quanh, không thấy Ứng Tư Tuyết.
Hắn nhẹ nhàng thở phào.
Năng lực có hiệu quả. Chỉ là bà mẹ trước mặt bây giờ làm cách nào giải thích lừa gạt đây!
Dương Húc Minh nhìn bà mẹ trước mặt đang nghiêm trang săm soi, hắn xoắn xuýt không biết cất lời như thế nào. Đúng lúc hắn vừa định mở miệng thì cách đó không xa lại đột nhiên vang lên tiếng cười của Ứng Tư Tuyết.
- “Dì ơi! Kỳ thật chuyện này là chủ ý của cháu!”
Ứng Tư Tuyết vốn đã biến mất lại đột nhiên xuất hiện phía trước, cô đi đến bên cạnh Dương mẫu. Thời điểm quay mặt nhìn Dương Húc Minh, cô nàng nháy mắt bày tỏ ý: Yên tâm!
Rõ ràng là Ứng Tư Tuyết đã thắng. Bị năng lực “Hư giả thế giới” kéo đi, dù là người hay Lệ quỷ, nếu thua thì đều thành thịt cá trên thớt mặc cho Ứng Tư Tuyết xử trí.
Dù Ứng Tư Tuyết chắc chắn sẽ không hoàn toàn diệt đi con mèo đen kia, nhưng đoán chừng trong thời gian ngắn, con mèo sẽ không thể tập kích bọn hắn.
Dương Húc Minh vừa thở phào một hơi, Ứng Tư Tuyết cười láu lỉnh níu tay Dương mẫu, nói:
- “Dì à! Chỗ phía sau Dì chính là Ủy ban Phường, chỗ khai báo đăng ký kết hôn đó!”
Nghe được lời này, Dương mẫu tròn mắt sửng sốt. Ứng Tư Tuyết thì cười tủm tỉm tiếp tục nói:
- “Dì cảm thấy muốn làm nàng dâu Dương gia, cần phải thỏa mãn điều kiện gì ạ?”
Một khắc này, Dương Húc Minh đột nhiên cảm thấy Ứng Tư Tuyết đang tìm đường chết. Bởi vì hắn dám khẳng định, Lý Tử hẳn đang ở gần đây, đang nhìn chăm chú nơi này.