Dịch: Hồ Mị Không Về
Biên: VôMệnh
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Từng cơn gió rét lại thay cho sự âm trầm, dồn nén trong thế giới ác mộng.
Nhưng mà, cơn gió này tạo ra một cảm giác cực kỳ khó chịu.
Đặc biệt là, con lệ quỷ đứng giữa ngôi mộ kia đang toát ra một hơi thở tà dị kinh người.
Lúc Dương Húc Minh nhìn nó, nó cũng nhìn lại Dương Húc Minh. Cả hai đối mắt, hắn lùi lại một bước.
“Một mình một ngựa à?” Hắn phát hiện chỉ có một mình hắn giữa chiến trận, vì thầy Nhạc đã tự kéo bản thân vào trong thế giới ác mộng rồi.
Như vậy, nguyên lý của thao tác này chính là thầy Nhạc dùng năng lực để thay đổi vị trí giữa mình và thầy ấy giữa hai thế giới ư? Nguyên lý quái quỷ gì vậy? Là trao đổi theo đồng giá à?
Thật ra, Dương Húc Minh không rõ, liệu năng lực của Nhạc Chấn Đào có cái tác dụng phụ này hay không nữa? Hắn bắt đầu quan sát con quỷ trước mắt, đồng thời tự giải thích theo am hiểu của chính bản thân.
Chắc chắn không phải do con quỷ này sử dụng năng lực của thầy Nhạc để mang hắn ra đây.
Dương Húc Minh chần chờ một hồi rồi nói: “Này, tao thấy quyển sách trong tay mày quen lắm, hay cho tao mượn xem thử nhé?” Đa phần, lệ quỷ đều có thể nghe - hiểu, nên hắn muốn thử một lần. Chẳng qua, dù Dương Húc Minh có nỗ lực giao lưu thế nào thì con lệ quỷ kia cũng không hề đáp lại.
Hắn nói lần nữa: “Có phải mày bị Quỷ Diện giết không? Mày đã biến thành quỷ rồi, chẳng lẽ không hận Quỷ Diện sao? Mày không muốn giết mụ ấy để trả thù à?”
Dương Húc Minh im lặng thì chẳng sao, đến khi hắn nói xong thì con quỷ ấy liền hành động.
Nó chợt ngẩng đầu, rên xiết một cách hết sức thống khổ.
Giọng nó y như tiếng băng cát-sét phát ra, vừa ngột ngạt, lại khiến người khác cảm thấy tan nát cõi lòng.
Lừng làn máu tươi đỏ thẫm bắt đầu len lỏi ra khỏi từng thớ da thịt rách nát, men theo những con dao giải phẫu kia. Không lâu sau, cả cơ thể nó đỏ thẫm một màu máu tươi. Nó giơ tay lên, chỉ thẳng vào Dương Húc Minh. Ngay lập tức, một ngọn lửa màu xám tái nhợt phóng thẳng tới trước.
“Đệch cụ nhà mày!” Dương Húc Minh vội lách người né khỏi. Không may thay, chân hắn vẫn bị ngọn lửa ấy đốt trung vào.
Đúng lúc ấy, hắn cảm giác đùi mình năng thêm, khiến cả người mất thăng bằng. Trong khi đó, ngọn lửa nhanh chóng lan lên toàn thân. Một cỗ trọng lực cực nặng đè hắn xuống nằm sát mặt đất, ép hắn không thể động đậy nổi dù chỉ là một ngón tay. Thậm chí, hắn muốn hít thở đều phải cố gắng dùng tất cả sức lực, cảm giác ngực mình như muốn nổ tung.
Cái méo gì thế này? Thì ra lửa quỷ của mình mạnh đến thế ư?
Dương Húc Minh cố sức giãy giũa. nhưng đành bó tay. Đây là lần đầu tiên hắn trải nghiệm năng lực của chính bản thân mình, thì ra lại khó chịu đến vậy!
Loại năng lực này có lẽ vô dụng với quỷ hồn, nhưng nếu đánh nhau với người thì không khác gì một lỗi Bug trong game nha!
Hắn chỉ biết cắn răng, vùng vẫy từng giây một.
Nhưng mà, Dương Húc Minh chỉ có thể nằm dài trên mặt đất như thế, không có cách nào nhúc nhích được.
Hắn cảm giác mình sắp ngừng thở luôn rồi.
Ngay lúc nguy cấp, ngọn lửa màu đỏ bừng chảy lên, cường hóa sức mạnh cơ bắp cả người Dương Húc Minh. Rốt cuộc, hắn miễn cưỡng phá tan cái trọng lực nặng nề ấy.
Dương Húc Minh nhanh chóng lùi nhanh lại, tránh xa con lệ quỷ trong mộ kia. Giữa bóng tối, nhìn hắn vô cùng chật vật. Tuy vậy, con ngươi màu đỏ như máu của con lệ quỷ kia vẫn nhìn chằm chằm vào Dương Húc Minh.
Trong thời gian ngắn, Dương Húc Minh không dám làm bất cứ hành động sơ suất nào nữa. Con lệ quỷ này quá tà môn! Năng lực của nó không phải là quấy nhiễu, mà chính là [Sao chép!]
Nó có thể sao chép năng lực của người khác à?
Vớ vẩn thế!
Dương Húc Minh nhăn nhó mặt mày, đứng quan sát con quỷ giữa một khoảng cách khá xa giữa khu núi rừng này.
Nếu con lệ quỷ quấn kín băng vải này có năng lực [Sao chép,] vậy chẳng lẽ vừa rồi nó kịp thời sao chép năng lực lửa quỷ màu xám trắng của mình ư? Là do mình từng sử dụng trước đó à? Vậy, nó muốn sao chép thế nào là sao chép thế đó hay sao?
Hoặc là, nó chỉ có thể sao chép đúng một loại năng lực? Nó có thể sử dụng một lúc nhiều loại năng lực mà nó từng sao chép không? Ít ra, nó từng sao chép năng lực của thầy Nhạc. Nhưng từ khi thầy Nhạc biến mất, nó chưa dùng lại năng lực ấy đến lúc này. Hơn nữa, tại sao nó không đuổi theo mình mà chỉ đứng yên giữa ngôi mộ để sử dụng năng lực?
Dương Húc Minh chau mày, trong khi quan sát bỗng nhận ra một chuyện.
Có một cái bóng nhỏ vừa bắn ra từ ngôi mộ, rồi biến mất giữa vùng rừng núi.
Vừa thấy vậy, hắn giật mình, vội vàng phóng chạy.
Không phải con quỷ đó không truy kích, mà nó đã truy kích rồi!
Nó đang sử dụng năng lực tạo bóng của Lý Tử để đuổi theo Dương Húc Minh.
Nhưng mà, trong thế giới hiện thực này, Dương Húc Minh chưa từng sử dụng qua năng lực tạo bóng cơ mà. Chẳng lẽ nó có thể sao chép luôn năng lực của người từng dùng trong thế giới ác mộng?
Hay nó chỉ cần liếc mắt là có thể sao chép tất cả năng lực của mục tiêu?
Vừa suy nghĩ, Dương Húc Minh vừa chạy thụt mạng không ngừng.
Hắn chạy điên cuồng trong rừng núi, lại chạy vòng véo chứ không dám chạy thẳng.
Cuối cùng, hắn vọt lên một sườn núi nhỏ cách ngôi mộ không xa lắm. Sau đó, hắn sử dụng ngọn lửa màu đỏ để cường hóa hay chân mình, rồi cố xông ra khỏi khu rừng núi này bằng cách... nhảy xuống!
Hắn không biết cái bóng ấy ẩn nấp ở vị trí nào nếu vẫn luồn lách bên trong khu rừng. Hắn sợ bị cái bóng ấy tóm được. Vì vậy, Dương Húc Minh chọn cách nhảy lên giữa không trung. Cả thân thể to cao của hắn lượn một vòng trên trời, tạo thành một hình cánh cung rồi rơi thẳng xuống ngôi mộ.
Dương Húc Minh vung cao thanh Sát Phụ kiếm to lớn, chém mạnh một nhát về con lệ quỷ hung tợn kia.
Con quỷ này sử dụng năng lực lửa quỷ và bắt bóng của hắn.
Muốn bắt bóng, thì chân phải chạm đất.
Ngọn lửa trắng kia lại tăng cường sức nặng của mục tiêu trúng chiêu.
Dù là năng lực nào, thì nó đều không thể ngăn cản một người cường tráng như hắn đang rơi từ trên cao xuống!
Giữa bầu trời đêm mịt tối, ánh trăng heo hắt trên cao, từng làn gió thổi xuyên cánh rừng vắng, Dương Húc Minh bay thẳng xuống con ác quỷ đang đứng giữa ngôi mộ như một quả đạn đại bác nặng nề!
Một giây đó, dường như thời gian đang ngừng lại!
Dương Húc Minh nhìn chằm chằm con ác quỷ bên dưới! Con ác quỷ bên dưới cũng ngẩng đầu lên, dõi đôi mắt đỏ lòm để nhìn hắn.
Thanh Sát Phụ kiếm ghê rợn bổ mạnh vào đầu lệ quỷ quấn kín băng vải kia.
Sau đó...
Dương Húc Minh ngẩn người.
Hắn nhận ra, hắn vẫn đứng trên sườn núi nhỏ, cầm kiếm trong tay, chuẩn bị tư thế nhảy khỏi vị trí hiện tại.
Trong khi đó, con lệ quỷ quấn băng kín kia vẫn đang đứng trong ngôi mộ. Nó ngẩng đầu, im lặng nhìn hắn.
Mọi chuyện đã bị quay ngược lại thời điểm lúc hắn chuẩn bị nhảy.
Tuy nhiên, trong lúc giữa người mà quỷ đang đối mặt lẫn nhau, bỗng nhiên cả người con lệ quỷ kia rách nát nghiêm trọng, máu tươi bắn xối xả ra ngoài, tựa như nó vừa chịu một đòn đánh nào đó cực mạnh.
Nhưng Dương Húc Minh dám khẳng định rằng, vừa rồi hắn chưa từng chém trúng con ác quỷ cơ mà. Vã lại, chuyện gì đã xảy ra trong khoảnh khắc vừa rồi? Nhớ đến tình huống vừa rồi, hắn bỗng nghĩ đến một sự kiện.
Đó chính là cái bóng của đứa bé bên trong căn hầm tại biệt thự cũ của nhà họ Dương.
Nhưng mà biệt thự nhà họ Dương xa xôi như thế, tại sao con quỷ này lại có thể sao chép năng lực của đứa bé kia?
Đừng bảo rằng... đứa bé ấy chính là phân mảnh linh hồn của chính bản thân Dương Húc Minh nhé?