Dịch: Niệm Di
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Nghe Ứng Tư Tuyết nói xong, Dương Húc Minh hiểu ý cô ấy ngay.
“Vậy là đi quật mộ nó ở thôn Liên Hương à?”
Ứng Tư Tuyết vỗ nhẹ vai hắn, vừa cười vừa nói: “Đây chẳng phải là truyền thống đời đời trong nhà họ Dương của anh à? Anh đừng nói 23 cái xác trong tầng hầm nhà anh đều do tổ tiên nhà họ Dương tình cờ nhặt được nha.”
Dương Húc Minh trợn mắt nhìn cô nàng, không thèm trả lời.
Nhạc Chấn Đào ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Nhưng ba người chúng ta chưa từng đến thôn Liên Hương, sao có thể tìm được ngôi mộ của Ngô Tiểu Tùng giữa rừng sâu núi thẳm như thế?
Còn đi hỏi thăm sẽ khiến người khác nghi ngờ.”
Ứng Tư Tuyết cười nhẹ, nói: “Thầy Nhạc, đừng lo. Em từng cho người đi điều tra rồi.
Mộ của Ngô Tiểu Tùng không có xây sâu trong rừng đâu, nằm ngay ngọn núi nhỏ phía sau thôn Liên Hương đấy, gần lắm.
Chúng ta đi tìm thử xem, cao lắm vài tiếng đồng hồ là cùng, không khó lắm đâu.”
Nhạc Chấn Đào ngạc nhiên: “Thế có được không? Chắc em tốn kém tiền thuê người lắm rồi hả?”
Ngược lại, Dương Húc Minh ho nhẹ, nói: “Anh đừng lo Đại tiểu thư tốn kém bao nhiêu tiền, người bình dân như mình không hiểu được đâu... Giờ chúng ta đến thôn Liên Hương luôn à? Hình như đó là quê cũ của Quỷ Diện thì phải?
Vã lại, cách đây mấy ngày còn có một hộ gia đình 7 người vừa bị Quỷ Diện giết sạch cả nhà phải không? Từ già đến bé đều chết sạch.
Lúc bọn họ qua đời, trên mặt nở một nụ cười pha lẫn vẻ hoảng sợ kỳ đị đấy.”
Dương Húc Minh lắc đầu: “Y chang như phim trinh thám hình sự vậy.”
Ứng Tư Tuyết liếc hắn: “Anh bớt nghiện phim đi, chuyên thọc gậy bánh xe không hà. Anh tránh ra đi, để em coi lại căn phòng này lần nữa.” Ứng Tư Tuyết nói: “Nhanh điều tra kỹ căn phòng này đi, xong thì đến thôn Liên Hương.”
Sau lưng Dương Húc Minh chính là cánh cửa phòng ngủ.
Ứng Tư Tuyết mở cửa, bước vào bên trong. Cô xem xét căn phòng ngủ nho nhỏ, ngửi được một mùi tanh hôi trong không khí. Căn phòng này rất u ám, bày trí thì khá đơn giản.
Giường được trải bằng một chiếc chiếu tre, chăn mền chất đống ở cuối giường. Trong góc phòng, cô nàng trông thấy một cái rương gỗ nhỏ. Trừ những thứ này ra, chẳng còn gì khác nữa. Dương Húc Minh bước đến góc phòng, mở rương gỗ ra.
Cái rương này sơn mày đen, trông khá cũ kỹ. Có vài nơi bị tróc sơn; cả chiếc rương tỏa ra mùi gỗ nhè nhẹ.
Sau khi mở nắp, hắn thấy một vài bộ quần áo được sắp xếp bên trong. Xem ra, đây là căn phòng của Nha Bà. Dương Húc Minh là từng món quần áo ra, cuối cùng phát hiện một thứ khác tại đáy rương.
Đó là một cái khóa trường mệnh bằng bạc, kiểu nho nhỏ, bạc màu vì đặt dưới đáy rương quá lâu. Bên cạnh đó là một cuốn sách dày, ghi là “Gia phả nhà họ Ngô.”
Dương Húc Minh lật ra xem, nhận thấy đây chỉ là một cuốn gia phả thông thường.
Có lẽ những món này chính là vật quý giá nhất đối với bà lão sống tại đây.
Ứng Tư Tuyết ngồi xổm xuống, kiểm tra một hồi rồi nói: “Xem ra, Quỷ Diện và Nha Bà có vẻ khác với những Người nuôi quỷ còn lại. Dù bọn họ có những con quỷ cực mạnh, nhưng không dùng nó để trang trải cuộc sống.
Ít ra, Nha Bà vẫn sống rất khắc khổ. Có thể khẳng định một điều là, bà ấy đi theo Quỷ Diện làm chuyện ác không chỉ vì kiếm tiền.”
Thật không ngờ mà.
“Chồng và con trai mình đều bị con dâu giết chết, thế mà bà cụ ấy vẫn tình nguyện đi theo đối phương làm chuyện ác. Đáng buồn thay, cuối cùng bản thân cũng chết luôn. Vốn dĩ không cầu tài cầu lợi, chấp nhận cuộc sống nghèo khó, cuối cùng mất mạng....
Rốt cuộc, bà ta có ý đồ gì?”
Ứng Tư Tuyết không hiểu điểm này.
Ngược lại, Nhạc Chấn Đào nhìn thấy thế bèn thở dài một hơi.
Dương Húc Minh đặt quyển sách xuống, nói: “Qua phòng Quỷ Diện xem thử đi, không chừng tìm ra manh mối khác.” Ba người rời khỏi căn phòng này, bước vào một căn phòng ngủ nhỏ khác. Cuối cùng, cả đám mới thấy trong căn phòng này có một cánh cửa sổ mở he hé, chắc là nơi mà Nhạc Ninh bò vào ban nãy.
Nơi đây cũng bày trí đơn giản không kém, chỉ có một cái giường và một cái tủ nhỏ.
Ứng Tư Tuyết kiểm tra cái giường, moi ra được một quyển album ảnh nho nhỏ bên dưới chiếc gối. Không có quá nhiều hình trong cuốn album này, tất cả đều là ảnh chụp của một người duy nhất.
Đó chính là Ngô Tiểu Tùng, con trai của Quỷ Diện.
Trong đây, từ một thằng nhóc thò lò mũi xanh, càng lật về sau, đứa bé trong ảnh lớn dần, ngày càng cao lớn.
Cuối cùng, nó trở thành một cậu bé cười tươi rạng rỡ, khiến người xem dễ có hảo cảm. Có lẽ, thằng nhóc này đã từng sống rất lạc quan. Chỉ là, cô ấy phát hiện có một bóng người nào khác thỉnh thoảng xuất hiện trong một số bức ảnh.
Đó chính là Nha Bà, một bà cụ già nua, lưng hơi còng. Dáng dấp của bà ấy có đôi khi thấp thỏm, lo lắng, hoặc ôm cháu trai, hoặc cười, dù tần suất được chụp ảnh không nhiều nhưng có thể thấy rõ mối quan hệ của bà ta và cháu trai cũng khá tốt.
Về phần hai người đàn ông trong gia đình này lại chẳng hề xuất hiện trong album ảnh.
Ngay cả Quỷ Diện cũng không xuất hiện trong đây.
“Suýt nữa thì quên, em có vài tấm hình của Quỷ Diện. Để lát nữa, em bắn qua điện thoại hai anh, để nhỡ có gặp thì hai anh cũng biết, tránh đụng độ nhau mà hai anh vẫn chưa rõ kẻ địch ra sao.”
Cô nàng nhìn Dương Húc Minh, hỏi: “Anh có phát hiện gì không?” Sau khi tra xét chiếc tủ nhỏ, hắn lắc đầu: “Chẳng có gì cả, ngoại trừ mấy bộ quần áo ra, thì trong này có vài tờ giấy khen, một chồng văn bằng. Tất cả đều là của Ngô Tiểu Tùng thời còn nhỏ.
Đây là giấy khen và chứng nhận của thằng nhóc khi học từ thời tiểu học, lên trung học rồi đến khi tốt nghiệp đại học. Thầy Nhạc, ngôi trường đại học này ở Giang Tây phải không?”
Nhạc Chấn Đào thở dài, vẻ mặt sầu muộn, đáp: “Đây là một một ngôi trường đại học nằm trong top 3 của Giang Tây, không phải học sinh xuất sắc thì không thi vào nổi đâu.”
Ứng Tư Tuyết mở bằng tốt nghiệp ra xem, trong đó có một bức hình thanh niên đang nhìn về ống kính, cười tươi rạng rỡ.
Cô nàng im lặng một hồi rồi cất tấm bằng vào tủ, nói:
“Chúng ta đi thôi, nơi đây không còn manh mối nào giá trị rồi.
Giờ đi thẳng đến thôn Liên Hương luôn.”