Dịch: Tiểu Tán Tu
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Trên ban công, nữ quỷ hoa Bỉ Ngạn cười khinh thường. Cô nhìn hai lệ quỷ trước mặt, bộ dạng hoàn toàn không chút sợ hãi nào, ngược lại cô ta chỉ cười lạnh, cô ta cười vì chế nhạo đối phương ngu xuẩn.
- “Lũ sâu bọ cho dù số lượng nhiều cũng không thể nghịch chuyển được cục diện. Anh Minh, tính mạng của anh lần này sẽ thuộc về em!”
Cô gái nở nụ cười rạng rỡ, giống như đã nắm chắc thắng lợi trong tay mình. Nhưng ngay lúc đó, tình hình lại thay đổi. Cô ta nhìn chòng chọc vào chiếc giày thêu trong ngực Tiểu Tư, biểu cảm hơi không kiên nhẫn.
- “Thứ rác rưởi đó cũng dám lấy ra ư?”
Cô ta quay đầu, lạnh lùng nhìn về phía Dương Húc Minh nói:
- “Anh Minh, anh giỏi lắm, vậy mà anh có tìm được nhiều con nữ quỷ linh tinh như vậy. Anh thực sự quá thiên vị, nếu anh đã yêu thích bọn chúng như vậy, sao không tự sát, rồi đoàn tụ với chúng nó, khỏi phải âm dương cách biệt, vĩnh viễn không được ở bên nhau.”
Nữ quỷ Bỉ Ngạn hoa tỏ ra rất không vui. Biểu cảm của cô ta giống như kẻ đã nắm được cái bánh ngọt, một mình mình có thể độc chiếm, thưởng thức nó, nhưng bất ngờ bị kẻ khác cướp mất ngay trước mắt.
- “Thực sự quá khó chịu. Vất vả lắm em mới có cơ hội ra ngoài một lần, rõ ràng đã nhìn thấy thành thị, còn có cơ hội hoàn thành ao ước bấy lâu nay, vậy mà…. Bực quá, thực sự bây giờ em rất bực!”
Nữ quỷ tên Từ Huyên vừa lẩm bẩm trong miệng, vừa chăm chú nhìn Dương Húc Minh, biểu cảm âm trầm, tà khí lượn lờ quanh người, giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào, cả người cô ta tỏa ra khí tức kinh khủng.
Cô ta bực bội tới mức phát điên, nói:
- “Anh Minh, anh khiến em khó chịu như vậy, có phải anh nên bồi thường cho đúng không? Khó khăn lắm em mới trở về được một lần, chịu bao nhiêu khổ sở mới được nhìn thấy anh…Vậy mà anh nỡ…. Anh là đồ đáng ghét!”
Sau đó Từ Huyên hạ cánh tay vừa chỉ vào mặt Dương Húc Minh, ngón tay trên bàn tay vẫn còn đang run rẩy, chứng tỏ cô ta thực sự rất tức giận.
- “Rõ ràng anh chỉ là của em…Của một mình em… Thuộc sở hữu của riêng em…. Anh Minh, anh thật đáng ghét! Đồ đáng ghét….”
Từ Huyên oán hận nhìn chằm chằm Dương Húc Minh, cô ta vô cùng bực bội nguyền rủa nói:
- “Người đàn ông hai lòng như anh không đáng tiếp tục sống trên cuộc đời này nữa! Em không nhẫn nại được nữa, em không chịu được nữa! Hiện tại em muốn giết anh, giết anh xong em sẽ mang anh đi, để anh phải trả giá thật đắt!
Bọn mày cút đi! Tao sẽ không nương tay với anh Minh nữa đâu!”
Nữ quỷ hoa Bỉ Ngạn vô cùng tức giận, cô ta oán hận nói:
- “Em sẽ đích thân tới, sau đó sẽ tự tay giết anh! Không lâu nữa, em sẽ đến mang anh đi. Đám nữ quỷ vô dụng bên cạnh anh, chẳng cứu được anh đâu!
Cho dù bác Dương có sống lại cũng chẳng thể cứu nổi anh! Loại đàn ông thay lòng đổi dạ cặn bã như anh, căn bản không đáng sống sót!”
Trên ban công, bóng nữ quỷ hoa Bỉ Ngạn dần trở nên trong suốt, cuối cùng biến mất. Hình cảnh cuối cùng Dương Húc Minh nhìn thấy, là biểu cảm cực kì oán độc của cô ta, khiến cả người hắn nổi da gà.
Những lời nguyền rủa cuối cùng của cô ta dường như còn quanh quẩn trên ban công, làm cho Dương Húc Minh có chút bất an. Nhưng sau đó trong phòng ngủ rỗng tuếch, chỉ còn một chiếc giày thêu màu đỏ lẳng lặng nằm trên sàn nhà, còn quỷ ảnh trắng bệch ôm quyển nhật kí đã biến mất.
Dương Húc Minh kinh ngạc nhìn cảnh này, hắn cúi xuống nhìn chân mình. Hắn phát hiện toàn bộ cái bóng của mình đều rất bình thường, không có kéo dài ra. Giống như chuyện phát sinh vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn. Nhưng Dương Húc Minh có thể khẳng định, tất cả tuyệt đối không phải là ảo giác.
Chuyện vừa nãy phát sinh, hắn còn nhớ như in, nữ quỷ hoa Bỉ Ngạn kia vốn dĩ chỉ có thể ở trong thế giới huyết hà lại có thể chui ra, đồng thời còn muốn giết hắn.
Chỉ vì Tiểu Tư và Lý Tử, ngoài ra còn có Tưởng Tiểu Vũ cùng nhau xuất hiện mới dọa đối phương rút lui. Nhưng trước khi rời đi, cô ta còn để lại những lời nói vô cùng oán hận cay độc, rồi còn muốn tự mình tìm tới Dương Húc Minh.
Chẳng lẽ vừa rồi chỉ là ảo ảnh phản chiếu của cô ta? Cô ta thực sự có biện pháp nào đó sống lại trong thế giới hiện thực sao?
Dương Húc Minh cảm thấy có chút không ổn. Hiện tại hắn trêu chọc một mình Quỷ Diện đã rất đau đầu, giờ lại tòi ra một nữ quỷ hoa Bỉ Ngạn nữa.
Dương Húc Minh thở dài, sau đó quay người đi vào trong phòng, hắn định đi tìm Ứng Tư Tuyết thương lượng kế sách đối phó một chút. Trên ban công, khung cảnh lại yên ắng quạnh quẽo trở lại, chỉ có gió đêm gào thét hai bên bờ sông Trường Giang.
...
Dưới chân cầu vượt, hai chàng thanh niên ướt sũng người đang trú mưa, một người lên tiếng:
- “Đêm nay mưa to quá, thời tiết ở Thủy Thành thực sự quá thất thường, hiện tại mới là đầu tháng chín đã có mưa rào, hại tao ướt hết người, nhếch nhác giống quỷ vậy.”
Chàng thanh niên còn lại nghe vậy đáp lại:
- “Lúc trước người ta bảo ở đây tháng chín còn đang nóng như biển lửa, không có điều hòa không chịu nổi, tao tưởng thật nên bỏ hết quần áo ấm ở nhà, không mang lên đây… Haizz… Sau này thi đại học, nhất định tao sẽ chọn nơi khác, tuyệt đối sẽ không chọn mấy trường ở Quý Châu này, thời tiết vừa lạnh vừa thất thường, khó chịu quá.”
Chàng thanh niên đầu tiên trả lời:
- “Đúng vậy, mới tháng chín đã mưa và lạnh như vậy rồi, thực sự khiến ta không chịu nổi.”
Hai chàng thanh niên đang nói chuyện phiếm, bỗng nhiên nghe thấy tiếng ho sù sụ khổ sở từ sau lưng trong bóng đêm vọng tới.
Bọn họ lập tức quay đầu lại, lúc này mới phát hiện dưới chân cầu vượt tối đen như mực vẫn còn một bóng người đang cuộn mình lại.
Trong gió đêm lạnh lẽo, người đó đang cố thu mình lại để tránh cái lạnh của mưa đêm, nhưng cả người bà ta dường như đang run lẩy bẩy.
- “Nhìn cái gì mà nhìn? Hai thằng nhãi chúng mày, còn nhìn nữa tao móc mắt chúng mày ra ăn bây giờ!”
Tiếng chửi oán độc chói tai của mụ khiến hai chàng thanh niên sợ hãi, nghe giống như tiếng quỷ khóc trong đêm vậy. Dưới trời mưa đêm tối tăm mù mịt, tiếng chửi của mụ lại càng khiến bầu không khí đáng sợ rùng rợn hơn.
Hai chàng thanh niên lập tức xoay người, ba chân bốn cẳng chạy như bay, bất chấp trời đang mưa to, sau đó biến mất trong màn đêm tối. Sau khi hai người rời đi, phía dưới chân cầu vượt lại trở nên yên tĩnh như cũ, chỉ có bóng người kia vẫn co quắp trong bóng tối, miệng phát ra những tiếng ho sù sụ thống khổ.
Trong gió lạnh, mụ ta bắt đầu chửi rủa bằng giọng khàn khàn khó nghe của mình.
- “Bọn bác sĩ đang chết…Lũ khốn nạn…Chỉ biết ăn chặn lừa tiền bạc….Tao sẽ sớm giết hết chúng mày…Giết sạch chúng mày…”