Dịch giả: VoMenh
Dương Húc Minh sởn cả gai óc khi thấy bọn rắn lũ lược kéo đến chung quanh, điều này còn đáng sợ hơn bị bọn ác quỷ bao vây nữa.
Bọn rắn với số lượng khổng lồ làm da đầu hắn như tê dại. Hơn nữa, mỗi một con rắn lại rất to lớn, dài hơn cả thước. Kết cấu của cả quần thể rắn này tựa như một bầy côn trùng nhung nhúc bị phóng đại, chỉ khác nhau ở chỗ bọn trùng này có lớp vảy sặc sỡ hoa văn, rậm rạp, chằng chịt, vô cùng kinh tởm.
Cả bầy nhất quán bao vây lấy Dương Húc Minh, từng động tác chẳng khác gì bầy hổ mang khát máu; chúng nâng cả người cao lên, nhìn chằm chằm con mồi ở giữa.
Xì xì xì... xì xì xì....
Dương Húc Minh hoảng loạn thật sự. Bọn rắn này có số lượng quá nhiều! Hắn vội vàng nhảy cỡn lên, né tránh những cú táp tiên phong, đồng thời vung kiếm chém những con độc xà bò đến gần này, đồng thời móc quyển nhật ký trong túi áo ra.
- “Tiểu Tư!”
Quyển nhật ký màu hồng nhạt nhanh chóng được lật bung ra, lực hút mạnh mẽ ấy lại xuất hiện. Dương Húc Minh có thể cảm giác được loại lực lượng vô hình đó khi nó vừa xuất hiện; hắn nhận ra loại sức mạnh đó có vẻ cũng không lớn lắm, ngay cả không khí cũng không chấn động bao nhiêu.
Ngay khi được lật ra, quyển sổ tay nhỏ đó tựa như biến thành một cái lỗ đen, hút hết tất cả bọn rắn trong chu vi 2 mét vào bên trong, tạo ra một khu vực trống không xung quanh Dương Húc Minh.
Bọn rắn bên ngoài phạm vị lực hút trông thấy đồng loại bị cắn nuốt như vậy liền rối rít trườn về sau, ngọ nguậy lẫn tránh xa khỏi chỗ đó.
Giữa thế giới đẫm máu này, bọn rắn điên cuồng trườn bò, tầng tầng điệp điệp, hiện ra một cảnh tượng vô cùng tởm lợm...
Ghê quá má ơi!
Hắn cảm giác tâm thần mình bắt đầu rối loạn, căng thẳng cực độ. Nếu gặp phải những người có bệnh sợ rắn, chắc hẳn đến lúc này sẽ triệt để đứt mạch máu mà chết rồi.
Mặc dù vậy, Dương Húc Minh nhanh chóng nhận ra tình trạng dị thường của lũ rắn này.
Bọn chúng đang ngọ nguậy một cách có tiết tấu, nhìn kỹ lại thì thấy quyển Sinh Tử Lục bị Dương Húc Minh ném đi lúc nãy bị lũ rắn này thúc đẩy liên tục, nhích dần về bóng dáng đẫm máu toàn thân, tay cầm tích huyết tiểu đao đứng ở khu vực trung tâm chỉ huy bọn bò sát này.
Dưới chân gã đó ngập tràn bọn rắn gớm ghiếc, nhưng bọn chúng lại vô cùng ngoan ngoãn, cơ bản là không dám tấn công con Lệ quỷ kinh khủng này. Hay nói chính xác hơn, là con Lệ quỷ khủng bố này đang khống chế bầy rắn.
Cả hai đứng đối mặt, ghìm nhau.
Gương mặt của tên quản lý nhà máy điên khùng kia vẫn còn đang trong trạng thái đờ đẫn, lại trắch bệch, nhợt nhạt, trông như một công nhân nhà máy phải liên tục làm việc ca đêm. Trong lúc giằng co, bầy rắn đã di chuyển quyển Sinh Tử Lục đến cạnh chân con ác quỷ này. Tên đó vẫn không nhúc nhích, những con rắn dưới chân bèn quấn quýt lẫn nhau, ngọ nguậy, cuối cùng tạo thành một cột rắn hình khối, nhô cao lên.
Từ xa nhìn lại, quyển Sinh Tử Lục nhỏ nhắn kia đang nằm yên tại đỉnh cột trụ rắn độc vừa mới hình thành này, lẳng lặng dâng lên gã ác quỷ hung lệ kia.
Những tia máu vằn vện trong mắt gã dần dần tiêu biến.
Gã ta cúi đầu nhìn xuống quyển sách cũ rách nát này, im lặng vài giây.
Sau đó, tên lệ quỷ ấy ngẩng đầu, nhìn Dương Húc Minh, nói:
- “Mày không phải là Lưu Sinh.”
Âm thanh của nó khản đặc, vô cùng khó chịu:
- “Lưu Sinh đang ở đâu?”
Dương Húc Minh ngạc nhiên nhìn con quỷ trước mặt, đây chín là lần đầu tiên hắn nghe được Lệ quỷ biết nói chuyện nha.
Chần chờ mấy giây, hắn trả lời:
- “Mày tìm chú Sinh làm gì? Mày là bạn của chú ấy sao?”
Con lệ quỷ này vặn ra một nụ cười cực kỳ kinh khủng.
Ánh mắt hung lệ của nó dán chặt vào cả người Dương Húc Minh, nó gầm nhẹ: - “Nó là kẻ thù của tao!”
- “Bọn bây phải chết! Tất cả bọn bây phải chết hết! Tao sẽ xé xác bọn bây ra!”
A a a a a.....!!!
Những tia máu biến mất ban nãy lại xuất hiện lần nữa, phủ kín hoàn toàn ánh mắt của gã quản lý nhà máy đáng sợ này.
Nó tức giận gầm rú, cất tiếng thét thê lương, cuối cùng nổi điên toàn phần, mất hẳn lý trí.
- “Bọn bây chết hết cho tao!!!”
Ngay lúc con ác quỷ lên cơn, bầy rắn dưới chân nó cũng bắt đầu bạo động.
Hàng ngàn con số trườn về hướng Dương Húc Minh, há ra cái miệng đỏ ngầu như máu táp điên cuồng. Thế nhưng, cứ vào chu vi hai mét là một cỗ hấp lực vô hình xuất hiện, sau đó hút tất cả bọn bò sát này vào trong quyển nhật ký màu hồng nhạt.
Thế nhưng, bầy rắn này có số lượng quá nhiều, nhiều đến nỗi vượt quá sự tưởng tượng của nhân loại.
Bọn rắn này mặc dù bị thôn phệ, nhưng lại hết lớp này đến lớp khác, tranh nhau lao vào. Nền xi măng dưới chân tựa như là hang ổ của bọn chúng còn số lượng bầy rắn lại là vô cùng vô tận tăng lên.
Dù cho quyển nhật ký của Tiểu Tư có hấp lực điên cuồng đến cỡ nào thì số lượng của bầy rắn vẫn liên tục tăng lên, tựa như thách thức với quyền năng của quyển nhật ký.
Dương Húc Minh quả thật bó tay với đội quân rắn vô tận như thế này.
Nếu Tiểu Tư không thức tỉnh cái năng lực mới như hiện tại trước khi hắn đến Hầm trú ẩn Chung Sơn, đừng nói con đại boss đang chễm chệ xa xa kia, hắn vốn dĩ đã sớm ngủm trước bọn độc xà kinh khủng này rồi.
Chẳng trách sao Sinh Tử Lục bảo hắn không được đánh thức kẻ kinh khủng nhất hang động này. Lão quản lý nhà máy này ban đầu nhìn vào tưởng là dạng boss gà, thậm chị suýt nữa bị Dương Húc Minh xử đẹp.
Ai ngờ đâu, một khi nó nổi điên, nó liền trở thành dạng Lệ quỷ vượt xa mọi cấp bậc mà trước đây Dương Húc Minh từng đối mặt. Thậm chí ả nữ quỷ tại tòa biệt thự kia cũng phải dưới cơ bóng dám đỏ thẫm đang đứng ngắm nhìn từ xa xa kia.
Dương Húc Minh siết chặc hai hàm răng, nhìn chòng chọc vào gã ác quỷ tại đó, Sát Phụ kiếm bị hắn nắm chắc trong tay.
Hắn đã chính thức rơi vào tuyệt cảnh.
Ban đầu, bọn rắn kia chỉ có thể tập trung xung quanh Dương Húc Minh hai thước, nhưng hiện tại chu vi ấy đã thu nhỏ còn một mét. Hắn nhận ra lập thôn phệ của Tiểu Tư đã gần đến điểm giới hạn.
Nếu hắn vẫn chưa nghĩ ra biện pháp đối phó thì lần này chết chắc rồi!
Bí quá hóa liều, hắn vừa nhìn chằm chằm lão ác ma kia, vừa hô lớn:
- “Lão Hồ, tên Tiền Kiến Hoa vừa đi vào phòng riêng của mày đấy!”
Dương Húc Minh vừa nói xong, bầy ác xà đang bạo động bỗng nhiên bị đứng hình. Trong khi đó, gã ác quỷ khủng bố đứng tại vị trí trung tâm kia lại đột nhiên rơi vào trạng thái ngơ ngẩn.
Từng tia máu đỏ tươi trong mắt từ từ rút lui dần.
Một vẻ mờ mịt xuất hiện trên gương mặt tái nhợt của gã ấy.
- “Vợ tao... Tiền Kiến... “
Qua một giây, đầu Lệ quỷ hung tợn này nhìn về Dương Húc Minh, gào rú:
- “Vợ tao đã chết! Chính tay tao giết bà ấy! Tiền Kiến Hoa cũng chết bà nó rồi! Bọn chúng vĩnh viễn không thể đến với nhau được đâu!”
Dù thấy con ác quỷ kia phản ứng điên cuồng nhưng Dương Húc Minh vẫn bình tĩnh. Điều này cho thấy.... quả nhiên như hắn nghĩ, bọn lệ quỷ này là do oán hận hình thành, do đó suy nghĩ trong tiềm thức đôi khi sẽ bị đả kích dẫn đến hỗn loạn.
Hắn cười lạnh một tiếng, nói:
- “Mày nghĩ vợ mày chết ư? Mày chắc không? Mày không để ý là Tiền Kiến Hoa không hề xuất hiện tại căn Hầm trú ẩn trong này sao?”