Dịch giả: VoMenh
Vương Trấn rất ngạc nhiên khi nghe Dương Húc Minh nhắc đến việc này.
- “Thằng nhãi này, em hỏi vậy chi dạ?”
- “Em tò mò xíu thôi mà đại ca, hỏi chơi thôi!” - Dương Húc Minh vội thanh minh: - “Anh Trấn lần trước có nói mà. Anh bảo có ma quỷ lộng hành bên trong Hầm trú ẩn Chung Sơn đó, rốt cuộc là có thiệt hem vậy?”
Vương Trấn nhìn hắn một cái rồi nói:
- “Chú em quả là rất khoái nghe ba cái truyền thuyết linh dị ghê hen! Ủa ủa? Mà lần trước anh vừa nói thì chú em liền bịt miệng anh liền mà? Sao tự nhiên bây giờ lại tò mò thế?”
Dương Húc Minh lúng túng, cười giả lã: - “Em muốn nghe mà anh! Ai nói là em hông thèm nghe? Tại lần trước em bận nên hông kịp nghe anh kể thôi. Lần này anh Trấn kể vụ đó cho em nghe đi. Thật ra, em định tập tành bắt chước lão BsChien chém gió thành thần, sáng tác truyện mạng linh dị đó mà. Hiện tại em có hai nguồn tài liệu để lấy cảm hứng viết, một là Quỷ Động, hai là chính bản thân cái thành phố Lục Bàn Thủy này, khắp nơi đều toàn là các truyền thuyết ma quái giữa đô thị nha, vô cùng thích hợp để sáng tác truyện đó.
Vương Trấn ngạc nhiên lần nữa: - “Thiệt hông vậy ba? Chú em định sáng tác truyện linh dị hả? Nghiêm túc hả?”
Đương nhiên là nói xạo rồi! Mình bây giờ bận bịu cả ngày để giành giật mạng sống, thời gian đâu mà ngồi cào phím!
Chỉ là, hắn vì lừa gạt để Vương Trấn nói cho hắn nghe vài manh mối tại Hầm trú ẩn kia, đành cố gắng dày mặt xạo sự.
- “Đây chỉ là ý tưởng vừa xuất hiện trong đầu em thôi! Em cảm thấy tại Lục Bàn Thủy này truyền lưu nhiều chuyện ma ghê, nếu giờ em ráp nối từng câu chuyện nhỏ nhặt ấy thành một tác phẩm dài, biết đâu lại có thể xuất bản luôn ấy chứ.”
Vương Trấn liếc mắt, chớ hề tin là Dương Húc Minh có thể viết ra được một quyển truyện hay tầm cỡ.
Dù vậy, anh ấy vẫn nhìn xuống đồ hồ một cái, rồi nói: - “Được rồi, cũng còn sớm... em Lưu, em ngồi đó nghỉ ngơi một lát đi, chờ anh với lão đệ này bình phẩm cầm, kì, thi, họa một lát rồi mình đi.”
Vương Trấn nhét quyển sổ tay vào túi rồi nói: - “Chú em nói đi, muốn nghe chuyện gì? Cứ hỏi hết rồi đoạn nào mà anh trả ời được thì anh mới trả lời.”
- “Ok la! Anh Trấn lúc trước có nhắc đến vụ ma quỷ lộng hành tại Hầm trú ẩn Chung Sơn ak, kể em nghe vụ đó đê!” Dương Húc Minh hỏi: - “Có thiệt là ma quỷ quậy phá hông anh?”
Vương Trấn liếc qua chị Lưu đang ngồi cạnh bên, hỏi: -”Em Lưu, em có nghe vụ quỷ ám tại Hầm trú ẩn Chung Sơn hông?”
Chị Lưu gật đầu:
- “Em có nghe.”
Sau đó, cô ấy qua qua nói với Dương Húc Minh: - “Thật ra câu chuyện ma quái tại Hầm trú ẩn Chung Sơn cũng phải là chuyện bí mật gì cho lắm, dân bản xứ Lục Bàn Thủy đều biết đến việc đó. Em tùy tiện tìm một người địa phương hỏi xem, chị bảo đảm là em nghe được tới mấy cái version chuyện ma về nơi đó luôn.”
Câu nói của chị cảnh sát làm Dương Húc Minh khá ngạc nhiên.
- “Chuyện là vầy...” Vương Trấn nhún vai một cái, nói:
- “Chuyện quỷ ám Hầm trú ẩn được xem như là câu chuyện ma ghê gớm nhất, và được truyền bá rộng rãi nhất tại Lục Bàn Thủy này.
Bên cạnh mấy loại phiên bản bị dân mạng chém gió mà ra, thì ngay cả tài liệu bên trong Cục cảnh sát của anh ghi lại cũng vô cùng tà dị.”
Vương Trấn nói tiếp:
- “Ba mươi năm trước, tại đây từng có một ông chủ cả kinh doanh ngành làm bún, rồi sau đó mở nhà máy sản xuất bún.
Thời đó, vật liệu rất khan hiếm, nên ai mà mở được nhà máy như ông ấy thì đúng là một đại gia đó nha.
Thuở đầu, nhà máy của ông ta kinh doanh rất thuận lợi, càng làm càng phát đạt, cơ ngơi càng lúc càng bề thế.
Từ đó, ông ấy tuyển nhân viên càng lúc càng nhiều, chuyện làm ăn giống như diều gặp gió.
Thế nhưng, ngay lúc đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp, thì có người chết trong xưởng bún của ông ấy.”
Vương Trấn kể:
- “Hai người chết đầu tiên là giám đốc xưởng bún và kế toán công xưởng.
Hai người đó là một cặp vợ chồng.
Thi thể của bọn họ được tìm thấy bên trong một căn phòng ở tầng sâu nhất của Hầm trú ẩn; gian phòng ấy khi đó được dùng làm nơi chứa những sợi bún vừa mới được sản xuất ra.
Lúc phát hiện ra thi thể, xác của người vợ bị băm nát ra thành từng mảnh vụn, vô cùng tàn nhẫn. Những mảnh vụn thịt người ấy bị trộn chung với những thớ bún vừa xuất xưởng kia.
Anh nghe nói, máu tươi thấm ướt tất cả những sợi bún đang được trữ hàng tại đó, biến chúng thành những sợi bún đỏ thẫm, tanh hôi nồng nặc.
Trong khi đó, người giám đốc xưởng bún kia chết là do ông ấy tự treo cổ mình ở chính giữa căn phòng. Lúc chết, mắt ông ấy trợn to nhìn thẳng về hướng cửa phòng, tựa như là chết không nhắm mắt.
Cha của em Lưu đang ngồi đây chính là một trong những người cảnh sát tham gia điều tra vụ án mạng khi đó. Theo bác ấy miêu tả, lúc cả nhóm cảnh sát tiến vào trong căn phòng kia thì đều giật mình kinh hoảng khi nhìn thấy gương mặt vặn vẹo, khủng bố, đáng sợ của lão giám đốc treo cổ kia.
Sau một quá trình điều tra phức tạp, bọn họ tra ra được cô nhân viên kế toán đó bị phân thây bởi chính tay ông chồng của mình.
Tóm lại là, thảm án này có tình tiết gồm: chồng giết vợ, sau đó tự tử.
Tuy vậy, nếu chỉ như thế thôi thì cũng chẳng tính là chuyện ma quái gì sất.”
Nói đến đây, mặt Vương Trấn đanh lại:
- “Chuyện kỳ quái chính là, vài ngày sau khi cặp vợ chồng này chết thì cả gia đình của ông chủ sở hữu xưởng bún đều dọn vào Hầm trú ẩn để ở.
Ngay đêm dọn vào, bọn họ bèn đuổi sạch hết tất cả nhân viên của xưởng bún ra khỏi căn Hầm trú ẩn.
Theo lời khai của những nhân viên đó, cả nhà của ông chủ xưởng bún đã thỉnh một vì thầy bói có đạo hạnh cao thâm đến để khai đàn trừ ma đuổi quỷ.
Đáng tiếc thay, họ thất bại...
Sang ngày thứ hai kể từ khi dọn vào...
Cả nhà vị doanh nhân ấy đều chết treo giữa phòng, chết theo kiểu tự sát, tự mình dùng thòng lọng tròng vào cổ chết treo; cảnh sát khi đó không thể tìm ra bất cứ dấu vết mưu sát nào.
Ông chủ xưởng bún, vợ ông ta, hai đứa con gái của ông ấy, hai ông bà song thân của ông chủ đó, cùng với lão thầy bói đến nôi này đêm trước... cộng lại tất cả gồm bảy người, tất cả đều là chết treo trong hang động Hầm trú ẩn.
Tất cả những cái xác ấy đều có một vẻ mặt khá kì quái lúc chết, đó là cười ngoác mồm vui vẻ. Tròng mắt của những cỗ tử thi ấy trợn to, nhìn chằm chằm về hướng cửa ra vào, tựa như đang chào mừng những người sống tiến đến nộp mạng.”
Nói đến đây, Vương Trấn ngập ngừng, tựa như đang tìm từ ngữ thích hợp để kể tiếp.
Vài giây sau, anh ấy mới thở chậm từ từ, nói tiếp:
- “Cuối cùng, cấp trên phát định đó là án tự sát, bởi vì cảnh sát lúc ấy không thể nào tìm ra bất cứ manh mối nào chứng minh đó là một vụ mưu sát hay là ngộ sát gì cả.
Chuyện cứ như thế kết thúc, hồ sơ vụ án cũng tạm thời được xếp vào tủ bảo mật.
Sau đó, xưởng bún đóng cửa. Hầm trú ẩn Chung Sơn cũng bị niêm phong, không mở cửa cho bất cứ ai bước vào nữa, mà cũng không có ai rãnh rỗi đi vào đó.
Thế nhưng, trong dân gian vẫn truyền miệng về sự kiện đáng sợ do ma quỷ quấy phá tại căn Hầm trú ẩn Chung Sơn. Thậm chí, dân địa phương gần đó đồn rằng bọn họ thỉnh thoảng lại nhìn thấy bóng quỷ đáng sợ vờn quanh tại cửa động, muốn đi ra bên ngoài.
Mặc dù kinh khủng là thế, nhưng chẳng có vụ án nào phát sinh kể từ vụ đó, dư luận lại tạm thời yên ắng xuống.”
Vương Trấn đưa tay xoa xoa trấn, mặt nhăn mày nhó tiết lộ:
- “Cách đây 5 năm, lại có một vụ án mạng xảy ra bắt buộc bọn anh lại phải đều tra về căn Hầm trú ẩn Chung Sơn quỷ quái này lần nữa!”