Dịch: VoMenh
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Gió đêm cực kỳ oi bức, khiến người ta có cảm giác như bị nhốt trong một cái lồng hấp. Dừng chân tại Giang Tây đến thời điểm này, hắn nhận ra mức độ nóng gắt của Giang Tây đã vượt qua phán đoán của bản thân mình. Thậm chí là lúc rạng sáng, thì tiết trời cũng khó chịu khó tả, khiến hắn cảm thấy rất khó thở.
Chẳng biết lúc ban ngày, nhiệt độ còn lên cao đến cỡ nào. Xa xa, có chiếc xe tải đang quẹo qua khúc cua đường cao tốc, tiến gần đến nơi này. Dương Húc Minh đã có thể trông thấy đèn xe.
Một ngọn lửa đỏ tươi bốc ra từ thân thể của hắn. Hắn ôm Ứng Tư Tuyết bằng tay trái, cõng hộp gỗ của Sát Phụ kiếm trên lưng. Tay phải thô kệch buông thõng bên người, lúc mở ra, khi thì nắm chặt vào, chuẩn bị tư thế.
Hắn và bà lão kia đều biết rõ, nếu hắn gọi xe dừng lại để đi nhờ, thì con chó đang trốn trong chiếc Maserati hỏng hóc kia có đủ thời gian để nhào lên chiếc xe hắn định gọi quá giang này. Vì lẽ đó, Dương Húc Minh định canh me lúc chiếc xe tải hàng này lướt ngang, thì hắn dùng thể lực siêu cường và tốc độ khủng khiếp được cường hóa để nhảy thẳng lên xe, ép buộc đi nhờ xe một đoạn.
Hành động này của Dương Húc Minh rõ ràng chính là dương mưu nha.
Hắn có thể trực tiếp đi nhờ xe, lại có thể chờ bản thể con chó kia ló ra là tiễn nó lên bàn thờ. Trừ khi bà lão kia bó tay, trơ mắt nhìn nhóm người Dương Húc Minh, không thì bản thân bà ấy phải lộ diện để ngăn chặn hắn.
Với Dương Húc Minh, dù hắn lựa chọn cách bỏ chạy hay ép buộc kẻ thù hiện thân, đều là cách lựa chọn hợp lý. Chỉ cần rời xa nơi đây, để con chó săn kia không thể nào tập kích hắn, như vậy cho dù gặp lại nó lần nữa thì bằng vào kinh nghiệm đã học tập từ nãy đến giờ, Dương Húc Minh sẽ tận lực ra tay giết chết nó ngay khi nó vừa xuất hiện. Hắn nhất định không để nó triển khai mọi năng lực và đội hình. Bà lão ẩn nấp phía sau cũng biết rõ điều này.
Bà ấy biết tất cả những hành động của Dương Húc Minh chủ yếu để ép buộc bà ta xuất hiện. Thế nhưng, bà ta không có bất cứ lựa chọn nào khác.
Một khi hai kẻ này thoát đi, đợt chó săn xuất hiện lần kế tiếp không tìm ra mục tiêu, không được thưởng thức máu tươi của kẻ địch sẽ quay về đây ăn tươi nuốt sống bà ta ngay tức khắc!
Với bản thân bà ta, ngoại trừ lựa chọn tiếp tục tấn công ra, bà ấy đã không còn đường lui nữa rồi.
Đây cũng chính là nhược điểm trí mạng trong năng lực của bà ấy!
Một khi sự tồn tại của bản thể bị phát hiện, kẻ thù có thể bỏ đi một mạch, không thèm đánh lại bà ta; sau đó, tự bản thân bà ta sẽ bị lũ chó săn ăn thịt!
- “Quân khốn nạn... bọn nhà giàu khốn kiếp!”
Bà lão nhìn chằm chằm vào Dương Húc Minh thông qua tầm m8at1 mơ hồ, giận dữ cắn chặt răng. Cái cảm giác biết rõ là nguy hiểm nhưng vẫn phải hành động dựa theo ý muốn của kẻ thù thật khó chịu, khiến bà ấy tức giận không cùng.
Trong khi đó, chiếc xe tải to lớn kia đang dần tiến đến.
Đèn xe sáng chói, chiếu rọi cả con đường cao tốc đen kịt.
Dương Húc Minh ôm Ứng Tư Tuyết đang hôn mê đứng ở ven đường, chuẩn bị tư thế.
Con chó săn nằm trong ô tô hỏng hóc sau lưng cuối cùng đã hành động.
Thân thể nó cong nhẹ, chuẩn bị kỹ càng.
Thời cơ đến chỉ trong nháy mắt, chỉ cần ngay khi gã thanh niên này phóng lên xe tải thì nó cũng nhảy lên kịp, trốn vào trong xe, thì phần thắng lại chuyển qua tay chủ nhân nó ngay!
Thế là, bà ta bắt buộc phải nhìm chằm chằm vào nam thanh niên này, nhìn cho thật kỹ, bắt kịp từng động tác. Ngược lại, cái gã đang ôm đồng bạn đứng ven đường ấy lại chẳng có vẻ gì là căng thẳng. Dĩ nhiên, tại sao hắn cần căng thẳng? Vốn dĩ hắn đã phát hiện ra điểm yếu của kẻ thù, biết rõ phương pháp thoát đi, đang trong trạng thái đắc ý nên căng thẳng mới là chuyện lạ.
Liên tưởng đến gã này chạy xe xịn, có mỹ nữ ngồi cạnh bên, trong lòng bà lão này lại dấy lên ngọn lửa ganh tị cùng cực, càng lúc càng cảm thấy ganh ghét khôn nguôi.
Tại sao chứ? Tại sao bọn bây lại được sinh ra trong gia đình giàu có, áo đẹp ăn ngon, tiền tài xài không hết?
Tại sao bản thân tao vừa sinh ra là vướng cảnh cơ hàn, bệnh tình sắp chết còn không có ai quan tâm?
Bọn đáng chết này... bọn giàu có khốn nạn này... Tất cả bọn bây đều đáng chết!
Trong khi bà lão nhìn chằm chằm vào gã ấy thì xe tải đã tiến gần đến nơi đó, rốt cuộc chàng trai ấy di động.
Ngay lúc xe tải lướt ngang qua người, Dương Húc Minh bèn nhảy lên. Cuối cùng, hắn bắt kịp phần đuôi xe tải.
Trong bóng tối, người đàn ông toàn thân được lửa đỏ bao trùm ấy treo tòng teng, một tay bám víu vào đuôi xe tải, nhanh chóng rời đi theo tốc độ chiếc xe. Vừa lúc đó, con chó săn kia cũng hóa thành một làn ánh sáng trắng, cấp tốc phóng về chiếc xe tải đang lao vùn vụt trên đường cao tốc.
Xe tải đang chạy với tốc độ 80km/giờ, chó săn chỉ cần vài giây là đuổi theo kịp.
Nhưng ngay khi chó săn vừa xuất hiện, kẻ đang bám víu vào đuôi xe phía sau bỗng nhiên nở một nụ cười. Hắn nhìn tia chớp màu trắng phóng ra từ chiếc ô tô hỏng hóc ấy mà cười rạng rỡ.
Giữa đêm, tiếng gầm gừ của quỷ ảnh vang lên. Dương Húc Minh cười lạnh, triệu hồi ngọn lửa màu trắng hiện ra. Trong nhảy mắt, cả người hắn bao bọc trong ánh lửa trắng bệch, kéo một đoạn dài trên đường cao tốc, che phủ cả một chu vi hai, ba mét tính từ sau đuôi xe.
Con chó trắng kia vừa nhào đến, lọt vào phạm vi này, bèn giảm lại tốc độ vì bị một khối trọng lực nặng khủng khiếp đè ép lên thân mình. Hình dáng của nó khựng lại, hiện ra rõ rệt.
Thế nhưng, dù cho chịu tải trọng lực nặng nề, vốn dĩ con chó săn này khác với những con chó săn trước đó, vẫn còn đủ sức lê thân đuổi theo.
Dù bị ngọn lửa màu trắng tác động, nó vẫn tăng tốc đuổi theo như cũ, dù không nhanh bằng lúc ban đầu. Ngược lại, người thanh niên đang bám víu vào đuôi xe tải kia lại chẳng còn bất cứ thủ đoạn nào khác nhằm ngăn cản chó quỷ nhảy lên xe.
Chỉ cần chó săn vọt vào trong xe tải... chỉ cần có thế thôi!
Một nụ cười hiện ra trên gương mặt mụ già ấy.
Bà ta đã thấy niềm vui chiến thắng ở ngay trước mặt mình. Chỉ cần đầu chó săn này tiến vào trong xe tải, tên thanh niên đó sẽ chẳng còn cách nào đấu lại với với. Sau đó, mười lăm phút sẽ nhanh chóng trôi qua.
Lần tiếp theo sẽ là 128 con chó săn xuất hiện, chắc chắn đủ khả năng xé nát hai tên nhãi nhép này.
- “Ha ha ha ha ha! Là tao thắng! Tao mới là người chiến thắng!”
Bà già thét lên một cách kích động trong khi con chó săn kia đã chạm được vào đuôi xe tải. Hai chân sau của nó đạp một cái, vọt lên xe. Lúc đó, nam thanh niên treo lở lửng phía sau xe không thể ngăn cản được, vì hắn khó mà tấn công với hai tay đang bấu víu thế kia.
Thời gian vẫn trôi qua.
- “Hư Giả Thế Giới!”
Một tiếng thét to giữa màn đêm vang lên.
Gương mặt của bà lão ấy sượng cứng lại.
Một quỷ hồn màu trắng vọt ra từ sau lưng Dương Húc Minh. Cô gái vốn dĩ nằm nhoài người trên vai Dương Húc Minh - Ứng Tư Tuyết - đã mở mắt ra từ lúc nào, nhìn một cách hài hước vào con chó đang đứng trên mui xe.
Con quỷ cái này... thức dậy từ lúc nào vậy?
Bà lão ấy hoàng sợ vô cùng.
Nàng điên cuồng thúc ép con chó săn trốn vào trong xe, tránh né quỷ hồn màu trắng kinh khủng kia...
Thế nhưng, đã chậm mất rồi.
Dưới tác động trọng lực của ngọn lửa quỷ màu trắng, tốc độ của chó săn hiện tại rất chậm. Đã từng hơn xa Hư Giả Thế Giới về mặt tốc độ, lúc này nó lại kém hơn quỷ hồn mà Ứng Tư Tuyết gọi ra rất nhiều.
Dường như ngay khi vừa xuất hiện, hai tay của Hư Giả Thế Giới đã đón đầu, nhanh chóng bắt lấy con chó săn vừa định phóng đi kia. Hình ảnh ấy tương tự như đầu chó săn này cố tình nhảy vào lòng của Hư Giả Thế Giới vậy.
Một tiếng gào thét giận giữ vang lên từ miệng bà lão xấu xa kia: - “Không!!!!!!!!!!”
Bên trên chiếc xe tải lướt nhanh trên đường cao tốc, trong nháy mắt, con chó săn ấy liền biến mất ngay khi vừa bị Hư Giả Thế Giới tóm lấy, bị năng lực của Ứng Tư Tuyết ném vào một không gian khác.
Thân thể của bà già kia trở nên cứng đờ.
Bà ta rơi vào trạng thái khủng hoảng, trong đầu liều mạng kêu gọi con chó săn vừa rồi, muốn liên lạc được với nó.
Thế nhưng, cảm giác phản hồi chỉ là sự đau đớn. Con chó săn kia đang chịu đựng thống khổ trong một vùng không gian nào đó.
Tiếp theo, nó chết rồi.
Nhận được tín hiệu này, bà lão liền cảm thấy mờ mịt. Chó chết, thì bà ta cũng chết chắc.
Rên một tiếng tuyệt vọng, mắt bà ta nhắm lại vĩnh viễn. Bà ta nắm chặt hai bàn tay đang co quắp bên người, sau đó, nằm yên không nhúc nhích.
Trong căn phòng này chỉ còn lại một sự yên tĩnh, tựa như chưa từng có ai sống tại nơi đây.
Nhóm 5 người nuôi quỷ, bí danh Sơn quỷ, đã mãi mãi không bao giờ tỉnh dậy!