Dịch: Sói Già Đơn Độc
Nhóm dịch: Vô Sĩ
***
Chiếc taxi lao đi khá nhanh trong đêm tối.
Không bao lâu, hình ảnh của công viên đầm lầy đã xuất hiện trong mắt Tống Đại Đản.
Ngay khi hắn nhìn thấy những ánh đèn của học viện sư phạm, nắm tay vô thức bám chặt lấy vô lăng, tinh thần có chút căng cứng. Nhưng người phụ nữ ngồi sau lại vô cùng bình tĩnh, căn bản không tin tưởng việc có quỷ xuất hiện.
Nhưng Tống Đại Đản thì không giống vậy, những chuyện này hắn đã từng trải qua. Hình ảnh nữ quỷ kinh khủng đột nhiên xuất hiện trên xe, khuôn mặt tràn đầy máu tươi với anh mắt kinh khủng nhìn chằm chằm, nghĩ tới đây Tống Đại Đảm cảm thấy chân tay mình phát lạnh. Từ lần đó trở đi mỗi lần ngủ hắn đều mơ thấy ác mộng, thường xuyên bật dậy lúc nửa đêm, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Hắn thề không bao giờ ước chân đến công viên đầm lầy vào nửa đêm nữa, nhưng không ngờ rằng mới một khoảng thời gian đã phải nuốt lời.
Hắn khẩn trương nhìn chằm chằm vào hai bên đường phía trước, tinh thần căng cứng đến cực hạn, sợ một giây không chú ý thì thân ảnh mặc áo cưới đỏ tươi sẽ xuất hiện bên đường, lạnh lùng nhìn hắn lần nữa.
Thời gian bây giờ mới hơn chín giờ đêm, xe cộ hai bên đường vẫn còn nhộn nhịp, người đi bộ cũng không ít.
Tình hình này chắc hẳn sẽ không có quỷ xuất hiện đâu nhỉ. Tống Đại Đảm tự an ủi mình như vậy. Nhưng tinh thần thì vẫn vô cùng căng thẳng, phải tới khi xe taxi đi qua khu vực của công viên đầm lầy một đoạn xa, nhìn thấy ánh đèn của học viện sư phạm hắn mới nhẹ người thở dài một hơi.
Khủng khiếp quá, cái trải nghiệm thật sự quá kinh dị rồi. So với việc đến công viên đi dạo trong nhà ma để người ta doạ còn đáng sợ hơn. Dù sao thời điểm thăm quan nhà ma cũng biết bên trong không có quỷ, tất cả chỉ là người đóng giả hù khách thăm quan. Nhưng bây giờ rõ ràng biết khu vực này có quỷ thật mà vẫn còn lỳ mặt đâm đầu vào thì quả thật Tống Đại Đảm không nghĩ tới.
Lát nữa đi về nhất định phải chọn đường cao tốc.
Trong lòng Tống Đại Đảm lúc này lập tức hạ quyết tâm. Sau lưng hắn, người phụ nữ vẫn một mực im lặng, ánh mắt nhìn về dãy núi trong bóng tối ngoài cửa sổ, suy nghĩ sâu xa.
Khoảng cách công viên đầm lầy càng xa, tinh thần căng cứng của Tống Đại Đảm cũng dần dần được thả lỏng, bản năng lắm lời của một tài xế chuyên nghiệp như hắn được khôi phục, miệng bắt đầu bắn tiếng. Vừa lái xe hắn vừa nói: “Tôi nghe giọng của chị thì chắc là người ở vùng khác mới tới, chị đến Quý Châu du lịch sao?” . ngôn tình ngược
Người phụ nữ ở ghế sau nhìn hắn một cái, phản ứng lãnh đạm: “Không, ta là người ở đây, chỉ là ra ngoài đi làm nhiều năm, bây giờ mới có dịp trở về.”
Tống Đại Đảm giật mình gật đầu, cảm thấy vị khách này cũng không lạnh lùng như vẻ bề ngoài, tiếp tục nói chuyện: “Vậy chắc chị lấy chồng ở xa nhỉ? Nhà tôi có bà chị gái cũng theo chồng đi làm xa xứ, năm sáu năm nay cũng chưa có về nhà. Khổ, lấy chồng xa, đến khi muốn về thăm nhà cũng khó khăn.
Thấy người phụ nữ im lặng không trả lời, Tống Đại Đảm lại tiếp tục nói linh tinh: “Mà công nhận lấy chồng nơi khác cũng chưa chắc đã tốt, chị gái tôi ở tận Quảng Đông, mùa hè năm ngoái mấy anh em họ hàng đến chơi, nóng lắm, đi trên đường có vài phút mà mồ hôi ướt khắp người.”
“Mà mấy người ở đó không biết ăn cay. Tôi ở đó cả tuần trời, chưa có bữa nào được ăn no cả, không có ớt ăn cơm mất cả ngon.”
“Cái đám người đó ăn bữa cơm nào cũng phải có canh. Lão chồng với mẹ chồng của bà chị tôi còn khoái một loại canh gì mà nước đen như mực. Không biết dùng thứ gì để nấu mà mỗi lần bê lên lại có mùi kì lạ, tôi uống một ngụm mà muốn nôn hết cả ra. Thế mà người ở đó bữa ăn nào cũng uống, còn chan cả vào cơm để ăn, nghĩ thôi đã thấy gớm rồi.”
“Tôi thấy đi lấy chồng ở xa mấy thời gian đầu quả thật khó khăn mà, ăn không ngon uống không yên, văn hoá ẩm thực không giống nhau... Thà đến Vân Nam Tứ Xuyên còn tốt hơn, hai địa phương này gần giống với chúng ta....Chị thấy có đúng không?” Tống Đại Đảm tò mò hỏi.
“Cũng được” người phụ nữ ngồi ghế sau trầm mặc mấy giây, sau đó lãnh đạm gật đầu: “Cũng được.”
Về phần nàng ở chỗ nào thì hoàn toàn không có ý định nói ra, chỉ làm thái độ qua loa như đã hiểu.
Tống Đại Đảm được đà lại tiếp tục nói linh tinh: “Lấy chồng ở xa thật vất vả, đêm hôm khuya khoắt thế này mà chỉ có mỗi một thân một mình chị về, là ngồi xe lửa sao? Sao chị không cùng cả gia đình về?”
“Với tuổi tác này của chị thì có vẻ con cái cũng đã lớn nhỉ? Bọn chúng đang học đại học sao? Con của tôi năm nay vừa thi đậu đại học Bôn Ba, học phí với cách tiêu pha của nó thật khiến người ta đau đầu.”
“Bọn trẻ bây giờ chúng nó không biết tiết kiệm, dùng tiền như nước, không khiến cho cha mẹ bớt lo lắng được.”
“Con gái tôi thì suốt ngày cắm mặt vào mấy cái thứ Hán Phục. Bao nhiêu tiền tiết kiệm đều đổ cả vài quần áo phấn son. Đã đắt thì thôi, chất lượng còn chả ra làm sao. Học hành thì ít, suốt ngày chỉ biết nhảy nhót rồi đăng tiktok.”
“Hồi xưa mấy người chúng ta mà có quần áo mặc đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi, làm gì có mơ đồ tốt đâu........À quên, chị có thấy lạnh không?”
Tống Đại Đảm nhìn trong gương chiếu hậu, thấy người phụ nữ ngồi sau xe bỗng nhiên khuôn mặt âm trầm, hay tay để đăng trước run run. Thế là lại quan tâm hỏi: “Vậy để tôi bật đều hoà lên nhé. Mùa hè ở Lục Bàn Thuỷ quả thật đôi khi vẫn cảm thấy lạnh. Chị ở vùng khác mới về nên chưa quen cũng là bình thường, vậy bật điều hoà nha. Nếu tự nhiên bị cảm lạnh thì sẽ rất phiền phức.”
Người phụ nữ ngồi ghế sau không nhìn hắn, lạnh lùng nói: “không cần, ngươi cứ lái xe đi, ta không lạnh.”
Tống Đại Đảm lại nói: “Nếu chị lạnh thì cứ nói nhé, tôi lập tức mở điều hoà. Nếu cứ theo tốc độ này thì chúng ta còn phải mất cỡ một tiếng rưỡi mới đến nơi. Tuổi của chị cũng đã lớn, lại vừa từ xa về, không quen khí hậu rất dễ bị cảm, như vậy sẽ phiền phức.”
Người phụ nữ vẫn lạnh lùng nhìn hắn, không hề trả lời. Tống Đại Đảm cảm thấy mất mặt nên chỉ nhún nhín vai, không nhắc đến chuyện bật điều hoà nữa.
Bà chị gái này có vẻ rất lạnh lùng.
Tống Đại Đảm thở dài, chỉ biết đem toàn bộ lực chú ý đặt ở việc lái xe, ngậm miệng không nói nhảm nữa. Trong xe taxi một lần nữa trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng radio không ngừng vang lên.
Nghe tiếng nhạc từ radio, Tống Đại Đảm thở dài hai tiếng, bầu không khí trở nên trầm mặc. Ở hàng ghế đằng sau, người phụ nữ không nói, chỉ lặng nhìn ngoài cửa sổ không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thời gin trôi qua, chiếc taxi chạy qua dãy núi âm u, tiến vào một tiểu trấn nhỏ. Nhưng lúc này người ta đã về nhà, cả trấn nhỏ cũng trở nên yên tĩnh. Cửa sổ hai bên đường gần đóng kín, trên đường cái không có một bóng người, thấp thoáng còn ánh đèn chiếu ra từ một hai cái cửa sổ nhỏ.
Dần dần, khoảng cách đến địa điểm càng gần. Tới khi chiếc xe đến đầu Vương Quan Doanh, Tống Đại Đảm mới nói một tiếng: “Chị à, chúng ta đến nơi rồi, chỗ này chính là Cương Quan Doanh.”
Người phụ nữ kinh ngạc nhìn trấn nhỏ, không nói gì. Nhưng sau khi xe taxi chạy thêm một đoạn thì radio đột nhiên phát ra âm thành chói tai. Tiếng xì xì lộn xộn giống như bị nhiễu sóng. Tống Đại Đảm nghe vậy toàn thân da đầu dựng đứng.
Hắn vội vàng đóng radio lại, lúc này mới thở dài một hơi: “Mất sóng sao?” Tống Đại Đảm hiếu kì quan sát bốn phía xung quanh nói: “Tính huống rát rất ít khi xuất hiện..”
Hắn vô thức nhìn vào gương chiếu hậu một chút. Hình ảnh trong gương phản chiếu một người phụ nữ có nét mặt âm trầm che đầu, giống như vô cùng đau đớn. Mà bên cạnh mụ lại xuất hiện một nam sinh mặc áo trắng, máu me be bét khắp người.
Dưới ánh đèn đường âm u của trấn nhỏ, nam sinh máu me này màu da táu nhợt đầy quỷ dị. Hình dáng giống hết người chết.
Tống Đại Đảm nắm chặt tay lái, cả người bống nhiên cúng đờ.
Máaaaaaaaaaa!
Hắn vô thức đạp mạnh chân phanh, cả chiếc taxi rung lên, bánh xe kéo lê trên mặt đường, cả hắn cùng người phụ nữ trung niên theo quán tính nhào thẳng người về phía trước.
Một giây sau, xe hơi dừng lại, tiếng quát đầy tức giận của người phụ nữ vang bên tai Tống Đại Đảm: “Ngươi làm cái quái gì vậy? Sao tự nhiên lại thắng gấp thế?”
Sắc mặt Tống Đại Đảm lúc này tái nhợt. Vừa rồi trong lúc tất cả mọi người theo quán tính của chiếc xe bị dúi cả người về phí trước, chỉ có nam sinh cả người đầy máu kia ngồi im không nhúc nhích, giống như quán tính này không có chút ảnh hưởng nào lên người hắn vậy.
Tống Đại Đảm cảm giác chân tay của mình đều đang run.
Tại sao lại là ta? Tống Đại Đảm khóc không ra nước mắt. Hắn nhớ đến nữ quỷ trước đây, cùng với gã trai đón xe đã mang nữ quỷ lên. Lần nào trên xe lúc đầu vốn chỉ có một người, không hiểu sao lúc sau lại xuất hiện thêm người nữa. Tất cả đều có làn da trắng bệch, không giống người sống.
Mà con quỷ lần này còn khiến người ta sợ hơn lần trước. Hắn mặc áo trắng dính đầy máu tươi, khuôn mặt lạnh lùng tràn đầy tử khí, thiếu mỗi cái việc mang ba chữ tôi là quỷ viết lên mặt thôi.
Vì cái gì mình luôn luôn xui xẻo như thế? Tống Đại Đảm toàn thân mềm nhũn, lúc này trong đầu hắn chỉ có một ý muốn duy nhất à lập tức mở cửa xe lao ra ngoài, sau đó chạy xa khỏi chiếc xe chở quỷ này.